Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2016: Đụng Quỷ Di Thái Thái (3)



Ánh sáng chiếu vào, có thể nhìn thấy A Lan ngồi ở trên giường dùng tay áo che mặt, mái tóc thật dài buông ở hai bên, mặt còn lộ ra một nửa, bên trên bối các loại màu sắc, bộ dạng này nhìn qua thực sự có chút dọa người.

Trưởng trấn, Thúy Vân, còn có mấy gia đình thấy một màn như vậy, đều rụt về phía sau.

Diệp Thiếu Dương bước qua cửa.

“Thiếu Dương!” Thúy Vân lo lắng hô một tiếng, thanh âm có chút chột dạ.

Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng cô thè lưỡi, cất bước đi vào.

A Lan lập tức đứng lên, hai tay buông ở trước người, một khuôn mặt hoa bại lộ ở trong tầm mắt Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đánh giá một phen, cảm giác nhìn qua có chút giống loại khuôn mặt hoa đán kia của hát hí khúc, nhớ tới cô trước đó hát hí khúc, đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Lúc này A Lan đã hướng hắn chậm rãi đi tới, dang hai tay, nhìn qua như là có thể bổ nhào lên bất cứ lúc nào.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi là hát hỉ khúc?” A Lan vẫn đang đi hướng trước mặt hắn. Diệp Thiếu Dương lại hỏi một lần: “Ngươi lúc còn sống là người hát hí khúc? Hoặc là thích hát hí khúc?”

Ngay tại thời điểm người ngoài phòng đều toát mồ hôi vì hắn, A Lan đột nhiên đứng lại, âm u nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương buông tay, nói: “Đừng bất ngờ, ta biết người là nữ quỷ. Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, ngươi không đi âm ty đưa tin, lưu luyến nhân gian, chiếm lấy thân thể người khác, rốt cuộc vì cái gì?”

A Lan vừa nghe, trong mắt toát ra biểu cảm nghi hoặc, giương mắt nhìn lại. Diệp Thiếu Dương một bộ dáng khí định thần nhàn, khiến nữ quỷ cảm thấy hắn hoàn toàn không giống với mấy sự phụ tróc quỷ lúc trước, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là người nào?”

Thanh âm chói tai, nhưng nghe rất bình thường, rất bình tĩnh.

Trưởng trấn và một đám gia đình ở bên ngoài nhìn, nhất thời chấn động, bị dọa nói không ra lời: từ sau khi di thái thái A Lan bị quỷ nhập vào, cả ngày điên điên khùng khùng, nào có một chút thời điểm bình thường, cho dù là mở miệng nói chuyện, không phải hát hí khúc thì là khóc lóc om sòm mắng chửi người, không ngờ vừa gặp mặt tiên sinh này, chỉ là nghe hắn nói mấy câu, lại đột nhiên bình thường hẳn lên, đối với Diệp Thiếu Dương cũng lập tức nhìn với cặp mắt khác xưa.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta chính là thiên sự Mao Sơn đời thứ ba mươi chín Diệp Thiếu Dương, đặc biệt tới bắt ngươi.”

“Thiên sư..Trên mặt A Lan hiện ra vẻ mặt nghi hoặc, liếc mắt đánh giá Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta lại không tin! Ngươi nếu là thiên sư, còn cần nói nhiều với ta như vậy sao?”

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, quả thực, đừng nói là bài vị Linh Tiên, cho dù mình là thiên sư bình thường, cũng không cần phải nói lời thừa với cô ta, trực tiếp đi lên đem quỷ hồn cô ta cầu ra, lại chậm rãi tra hỏi là được. Lập tức cười hắc hắc, miệng cọp gan thỏ nói: “Ta đây không phải cho ngươi cơ hội sao, xem ngươi lĩnh ngộ hay không, có thể chủ động nhận sai, cũng miễn cho ta động thủ, ngươi dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, tăng thêm tội nghiệt của ngươi.”

“Ha ha ha..” A Lan cười lạnh, “Ngươi có thể ở trước mặt ta không biến sắc, ngược lại có vài phần dũng khí, chỉ hướng điểm ấy, ta nói cho các ngươi chân tướng, cũng miễn cho ta quấn chết cô ta, các ngươi còn cho rằng quỷ hồ đồ. Ta tên Tịch Mai, cùng A Lan vốn là hàng xóm, Thu Học Danh, người còn nhận ra ta không?”

“Cái gì! Ngươi là… Tịch Mai! Khuôn mặt Thu trưởng trốn thoáng cái trắng bệch, nhìn A Lan, không ngừng nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói: “Tịch Mai, ngươi không phải đã chết ba năm năm rồi sao, sao lại…”

“Không sai, ta đã chết năm năm. Nhưng người biết ta vì sao mà chết không?”

“Ta chỉ biết ngươi là treo cổ tự tử tự sát, lại không biết nguyên nhân…”

Tịch Mai hừ lạnh một tiếng, “Tự sát, tự sát cũng phải có cái nguyên do chứ! Còn không phải di thái thái (vợ bé) bảo bối này của người làm hại! Ta năm đó cùng A Lan là hàng xóm, nhà ta có tiền, đưa ta đi học đường. Ta lại âm thầm cùng tiểu nhị đầu đường Lâm Minh lén định cả đời, ta biết cha ta chết cũng sẽ không đáp ứng hôn sự này, vì thể thương lượng với A Minh, muốn cùng hắn bỏ trốn…

Ta và A Lan từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là tỷ muội tốt nhất, ta đem chuyện này nói cho cô ta. Chỉ vì người lúc ấy ở Hợp Phì làm liên trưởng, ta và A Minh sợ sau khi bỏ trốn không chỗ an thân, muốn bảo A Lan viết cho A Minh một phong thư gửi cho ngươi, bảo người an bài công việc cho anh ấy. Thuận tiện cũng tìm cô ta mượn chút tiền làm lộ phí, cô ta nếu là không đáp ứng thì thôi, cô ta lại đem chuyện này nói cho cha ta biết, cha ta đem ta nhốt lại, cũng bảo người ta đem A Minh từ trong thôn trần đuổi ra ngoài…

Ta dưới sự xấu hổ và giận dữ, lúc này mới tự sát. Cha ta tuy sau đó hối hận, nhưng việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, hơn nữa A Minh lúc ấy đã không ở trên trần, bởi vậy cha ta cũng chưa đem sự tình nói ra… Mà nay hai người các ngươi lại nối lại tình xưa, ngọt ngào, ta nhìn thấy tất cả cái này, có thể nào không ghen ghét dữ dội! Ta bởi A Lan mà chết, tự nhiên tìm đến cô ta báo thù, chỉ là để cô ta cứ như vậy chết đi quá tiện nghi cho cô ta, ta muốn khiến cô ta nhận hết sỉ nhục, sau đó lại giết cô ta, mới giải được mối hận trong lòng của ta!”

Nghe xong đoạn lời này, Thủ trưởng trần hoàn toàn ngây người, môi mấp máy, lại một chữ cũng nói không nên

lời.

Diệp Thiếu Dương thở dài, hướng Tịch Mai nói: “Các cô trước đó ân ân oán oán, tôi cũng không rõ, không tiện đánh giá, nhưng… Cô là tự sát, A Lan nhiều nhất chỉ là người mật báo, tội không đến mức chết… Quan trọng nhất là, trước diêm vương điện một quyển sổ, cô ấy lúc còn sống lưỡi dài, sau khi chết tất xuống địa ngục, chịu phạt cắt lưỡi, cô cần gì phải tự mình báo thù, gia tăng mình nghiệp lực?”

“Không!” Tịch Mai rộng lớn, “Ta muốn tự tay báo thù, đem cô ta tra tấn đến chết, cho dù tương lai chịu trùng phạt gì, ta cũng không oán không hối hận!”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhìn cô ta, nói: “Được rồi, người chấp niệm sâu như vậy, giữa chúng ta giống như cũng không có gì để tán gẫu.”

“Ha ha ha…”

Tịch Mai điên cuồng cười lên, “Người cho rằng ta nói nhiều như vậy với người, là hướng người xin khoan dung sao! Ta nói ra, chẳng qua muốn cho các ngươi biết A Lan đã làm nghiệt gì, cô ta có hôm nay, là trừng phạt đúng

tội.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Nhưng người không phải Thôi thiên tử, ngươi không có tư cách phán định người khác sinh tử công tội!”

“Vậy người lại có tư cách gì nói loại lời này với ta, ngươi cũng không phải thật sự thiên sư!”

Tịch Mai nói xong, đột nhiên lắc mình bổ nhào lên. Một tay Diệp Thiếu Dương đè Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, suy nghĩ một phen vẫn từ bỏ, từ trong ba lô lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, nghênh đón.

Tịch Mai đầu lắc qua lắc lại, một mái tóc dài đột nhiên sinh trưởng, hướng Diệp Thiếu Dương cuốn tới.

“Nữ quỷ cấp thấp đều biết một chiêu này.” Diệp Thiếu Dương bật cười, nâng kiếm mà lên, tay trái kết ấn, trong miệng niệm chú: “Thông linh phù triện, nhất kiếm tác hồn, cấp cấp như luật lệnh!”

Kiếm gỗ đào quét ngang trên không, phàm là tóc dài tiếp xúc, lập tức Xèo một tiếng bốc cháy lên.

Diệp Thiếu Dương dùng kiếm gỗ đào đẩy ra mái tóc dài nữ quỷ huyễn hóa ra, tung người lên, tay trái đột nhiên mở ra, hướng trán của Tịch Mai vỗ tới một chưởng, hét lớn một tiếng: “Tật (mau)!”

Chương Tâm Lôi phát ra một đạo linh quang, linh lực của bản thân, tính cả nhật tinh trước đó hấp thu cùng nhau phóng ra, hình thành một đợt năng lượng cường đại, đánh ở trên mặt Tịch Mai, đem cô ta từ trong thân thể A Lan đánh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.