Diệp Thiếu Dương vừa nghe, đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, vì thế bảo Tiểu Trần ở phía trước dẫn đường, nhanh chóng chạy về phía nhà Triệu Tử. Tới ngoài của nhà Triệu Tử, Tiểu Trần nghe ngóng một phen, bên trong không có tiếng khóc, xác định người còn chưa chết, vì thế bảo hai người bọn Diệp thiếu ở bên ngoài chờ, mình đi vào xém chút nữa, dù sao Diệp Thiếu Dương là người xa lạ, đột nhiên xông vào trong nhà người ta, có hơi quá đường đột, hơn nữa động Cơ của hắn thật sự là làm người ta không đoán bắt được.
Tiểu Trần sau khi đi vào, rất nhanh đã đi ra, nói cho Diệp Thiếu Dương, Triệu Tứ không xong rồi, hít thở khó khăn, nhắm chừng cũng chỉ là chuyện trong giờ. Trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự, ngay cả áo liệm cũng đã mặc vào.
“Bây giờ làm sao, muốn vào sao, nếu đi vào mà nói, sợ là không dễ giải thích với bọn họ đâu.” Tiểu Trân có chút khó xử.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không cần, mấy người đều đi trước đi. Nếu hắn thật sự sắp chết rồi, tôi cũng không cần đi vào.”
Tiểu Trần nói: “Thúy Vân tẩu tử có thể đi nhà tôi ngồi uống trà trước, Diệp tiên sinh xong việc đi nhà tôi tìm cô ấy là được.”
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đồng ý, bảo Thúy Vân đi cùng hắn, bản thân vòng quanh phòng ốc nhà Triệu Tứ đi một vòng, thời đại này kiến trúc phòng ốc giống với trăm năm sau, phần nhiều là ngồi Bắc hướng nam, sau nhà là hướng chính Bắc, nơi đó có một mảnh ruộng cao lương, chính hợp tâm ý Diệp Thiếu Dương, lập tức chui vào, đạp đổ một mảng cao lương, ở bên trong bố trí pháp đàn, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng nghe động tĩnh nhà Triệu Tử.
Đại khái đợi khoảng nửa giờ, từ trong nhà Triệu Tứ đột nhiên truyền đến một đợt tiếng khóc nỉ non, còn không chỉ thanh âm một người, đan xen vào nhau, thanh âm cực kỳ vang dội.
Muốn nói khóc tang, thật ra cũng là một môn học vấn: trong nhà có người qua đời, đương nhiên là bị thương, nhưng mượn loại tình huống này của Triệu Tứ mà nói, bệnh lậu ở giường, cho dù người trong nhà không ngại, cũng đã sớm làm săn chuẩn bị tâm lý hắn sắp chết, thật sự đến giờ khắc người ta chết, cũng không có bị thương mãnh liệt cỡ nào. Nhưng chung quy phải khóc một hồi, biểu hiện càng đau thương, chứng minh mình càng hiếu thuận.
Bởi vậy khóc tạng ở quá khứ, là một môn kỹ năng vô sự tự thông của các con dâu, cả khóc lẫn xướng, nhìn qua đau đớn không muốn sống nữa.
Diệp Thiếu Dương nghe một giọng nữ khàn khàn cả khóc lẫn xuống, thở phào một cái, thầm nghĩ cuối cùng là đã chết.
Tiếp theo lại cảm thấy ý tưởng này của mình có chút gì đó, giống như ngóng trông người ta chết.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một tấm linh phù, sau khi điểm hỏa, niệm chú ngữ.
Một bóng người từ trong nhà Triệu Tứ lăng không bay tới, lảo đảo, nếu có ai thấy mà nói, nghĩ hẳn sẽ coi là một món quần áo bị gió thổi đi.
Nhưng không ai có thể thấy, bởi vì nó không phải quần áo, mà là quỷ hồn. Quỷ hồn của Triệu Tử.
Bình thường mà nói, người ta sau khi chết, quỷ hồn rời khỏi cơ thể sẽ có một đoạn thời kì mờ mịt, tựa như từ trong mộng tỉnh lại, thấy thi thể mình, sẽ đầu tiên là mê mang không xác định là chuyện gì xảy ra, cho nên có câu gọi là người sống một giấc mộng.
Sau đó, quỷ hồn nghe thấy tiếng khóc của người thân, mới ý thức được mình đã chết, lúc này sẽ cảm thấy bị thương, nhưng bởi vì vừa mới chết, hồn lực suy yếu, bình thường không có cách nào hiện hình để những người thân bạn bè biết. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ mang theo oán khí mãnh liệt mà chết, sau khi chết bị oán khí chi phối, sẽ thông qua một ít hình thức làm người ta phát giác được mình tồn tại.
Sau khi bị thương, chính là lưu luyến, sẽ vòng quanh thân thể của mình xoay quanh, thậm chí ý đồ một lần nữa trở lại trong thân thể mình, nhưng vẫn vì hồn lực suy yếu, không thể nhập vào ở trên xác chết, bởi vậy ở sau khi thử vài lần, bình thường sẽ bỏ cuộc, lúc này mới chính thức ý thức được mình đã chết, mở thiên tri, hiểu sinh tử chỉ đạo cùng hướng đi của mình.
Đến một bước này, quỷ hồn bình thường đều sẽ rời khỏi nhân gian, đi âm ty trước tính nợ đưa tin, chờ Thiên Tử điện ngoặc sổ sinh tử, phán định kiếp này kiếp sau, nếu xử lý luân hồi, có thể ở trong âm ti ở tạm một tuần, chờ đêm hồi hồn lại đi nhân gian thăm người thân bạn bè một lần, giải quyết xong tâm sự, sau đó đi luân hồi…
Triệu Tứ vừa mới chết, lẽ ra từ mê mang đến thức tỉnh, lại đến rời khỏi, ít nhất cũng cần nửa giờ, nhưng Diệp Thiếu Dương không chờ nổi, trước đó đốt một đạo Chiêu Hồn Phù, chính là đem hắn dẫn tới.
Quỷ hồn Triệu Tử bay tới, vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Thiếu Dương trước tiên ở trên người hắn dán một lá bùa, hình thành một kết giới đơn giản, có thể hấp thu nhật tinh trong ánh mặt trời chiếu vào hắn trên người, bằng không ban ngày ban mặt, hắn một sinh hồn sẽ có chút chịu không nổi.
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng vẻ mặt ngây dại của hắn, tay trái kết ấn, ở chỗ mi tâm hắn điểm một cái, giúp hắn mở thiên tri.
Cả người Triệu Tứ run lên một cái, giống như một người từ trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn nhà của mình, kinh ngạc ngây người.
Diệp Thiếu Dương khoanh tay đứng ở một bên nói: “Đừng nhìn nữa, người đã chết.”
“Đã chết.” Triệu Tứ thở dài, đột nhiên khóc lên hu hu. “Đã chết, ta cả đời này chỉ như vậy là qua, cái gì cũng chưa làm…”
Diệp Thiếu Dương nghe nói như thế nhịn không được vui vẻ, “Cũng không phải sao, người còn muốn làm gì, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lí, còn có thể đầu thai, tranh thủ kiếp sau lại hưởng thụ.”
“Hu hu… Ta cũng làm tám đời bần nông rồi, lần trước làm một tiểu lại còn là Minh triều, bởi vì tham ô quân lương bị chém đầu.”
Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, “Cái này người trách ai.”
Mệnh con người, tuy ở ban đầu đầu thai, đã có khác nhau, cũng chính là mệnh cách, có người trời sinh chính là mệnh kiêu hùng, có người trời sinh chính là người thường, cái gọi là tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, chính là ý tứ này. Nhưng, chỉ cần kiếp trước không làm bậy mà nói, ở trong phạm vi nhỏ vẫn có cơ hội sửa mệnh đổi vận, chỉ là rất nhiều người chưa bắt lấy cơ hội, tự cam bình thường mà thôi.
Mỗi một người bình thường sau khi chết, quỷ hồn đều sẽ không cam lòng, nghĩ kiếp sau nhất định phải phấn đấu cho tốt, nhưng sau khi uống canh Mạnh bà, cái gì cũng sẽ quên, đầu thai chuyển sinh, lại là một hồi luân hồi moi…
Triệu Từ khóc một tiếng, cảm xúc cũng dịu đi, lực chú ý lần này đặt ở trên người Diệp Thiếu Dương, mở thiên tri, hắn biết Diệp Thiếu Dương là pháp sư, làm sinh hồn, cũng đắc tội không nổi, lập tức chắp tay nói: “Đại pháp sư, triệu hồi tôi tới làm gì?”
“Không có gì, bảo anh giúp tôi một việc.”
“Việc gì?”
“Nhất thời giải thích không rõ, anh cũng không cần biết, dù sao tôi khẳng định sẽ không hại anh.” Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra một đoạn dây thừng đỏ, bên trên xấu một đồng tiền, sau đó đem dây chuyền giản dị này đeo lên trên cổ Triệu Tứ.
“Đây là…”
“Không có gì pháp sư một đồng giá ngàn vàng, đây là Thiên Cân Trụy, có thể cho anh nhanh chóng qua ải, tiến vào Thiên Tử điện.”
Thiên Cân Trụy, là một loại tín vật của pháp sư, tiền Ngũ Để bình thường, ở nhân gian trọng lượng phi thường nhẹ, đối với quỷ hồn mà nói lại năng tựa ngàn cân, nhưng sẽ không làm gì quỷ hồn, chỉ có thể giúp hắn rơi vào Quỷ Vực, đến thẳng Thiên Tử điện.