Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2088: Nữ Thi Sống Lại (3)



“Khụ…” Trong miệng nữ thi phát ra một tiếng ho khan, hai tay chống xuống đất, ý đồ bò dậy.

Một màn này đã dọa hỏng mấy tên thổ phỉ kia, mỗi người nhảy ra về phía sau, Tam đương gia thoáng cái rút ra súng Mauser, nhắm ngay nữ thi, quát: “Cái gì vậy?”

Bọn hắn lũ thổ phỉ này vào nhà cướp của, không thiếu giết người, đối với mọi thứ không có gì sợ hãi, nhưng vô duyên vô cớ một thi thể đột nhiên có thể hành động, vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

“Mọi người đừng hoảng hốt… Tiểu nữ tử là người sống, không phải người chết.” Trong miệng nữ thi phát ra thanh âm nũng nịu.

Thúy Vân ở phía sau Diệp Thiếu Dương, nắm chặt tay áo hắn.

Diệp Thiếu Dương thầm thở dài một hơi, chuyện không muốn xảy ra nhất, vẫn đã xảy ra: Nhân Hình Sát vốn không có linh hồn, nhiều nhất chỉ là thị biến cắn người, nhưng một khi có quỷ hồn tiến vào trong cơ thể, vậy thì đã khác, lập tức trở thành quỷ thi, tu vi Nhân Hình Sát, khiến lệ quỷ khống chế nó nháy mắt tăng lên mấy lần thực lực.

Ngàn phòng vạn phòng, kết quả vẫn hỏng.

Đáng tiếc mình lại bị hại khẩu súng chỉ vào, không dám lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cụ nữ thi kia đứng lên, con quỷ này rất thông minh, biết ai là quản sự nơi này, hướng Tam đương gia nói cái

vạn phúc, nói: “Cảm tạ quan nhân cứu ta.” Sườn xám trên người bị từ trên vai giật xuống một mảng, lộ ra một khoảng bả vai trắng bóng, lại thêm khuôn mặt thanh tú cùng dáng người linh lung, nhất thời khiến sự sợ hãi trong lòng mấy tên thổ phỉ yểu đi rất nhiều, một tia tà hóa từ dưới khố dâng lên.

“Ngươi là người hay quỷ, cảm tạ ta làm gì.”

Nữ thi oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Bầm quan nhân, tiểu nữ tử là người, là nhân sĩ An Huy, bởi chạy nạn lưu lạc ở đây, mấy yêu đạo này nói là đuổi thay, thực tế là buôn người, thấy tiểu nữ tử bộ dáng xinh đẹp, dùng thuốc mê, tính bán đi nơi khác làm tiểu thiếp, đuổi thay chỉ là ngụy trang, mấy thi thể này cũng chỉ là dùng để làm nền mà thôi, bởi vì bọn hắn dán bùa ở trên người tôi, làm tôi không thể hoạt động, giống như tử thi tùy ý bọn hắn đuổi…

May mà quan nhân giật xuống linh phù, cứu tiểu nữ tử, tiểu nữ tử cảm kích không thôi,lcòn xin các vị quan nhân làm chủ.”

Nói xong còn lau nước mắt, làm ra bộ dáng than thở khóc lóc.

Diệp Thiếu Dương nhịn không được hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi lúc còn sống khẳng định là kẻ hát hí khúc, giỏi diễn như vậy.”

“Đừng nói nhảm nữa!” Tam đương gia đi tới, nhìn ba người bọn Diệp Thiếu Dương, ngoài cười nhưng trong không cười địa nói: “Ta nói, các ngươi con mẹ nó cũng thật giỏi, so với phi chúng ta còn thổ phỉ hơn! Nghĩ cũng thật hay!”

Trần Tam vừa nghe, vội vàng chắp tay nói: “Ta nói đại gia, cô ta thật sự là quỷ, là thi thể, không phải người sống, chúng ta là đuổi thay, sao có thể làm chuyện buồn người này!”

“Ta dcmm!” Một tay Tam đương gia chỉ vào nữ thi, “Các ngươi con mẹ nó cho rằng lão tử là người mù, cái này con mẹ nó là người chết?”

Diệp Thiếu Dương biết giải thích không rõ, hướng Trần Tam lắc lắc đầu.

Lúc này nữ thị kia quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương tà mị cười một cái, trànồngập khoái cảm trả thù, thời điểm Tam đương gia quay đầu nhìn cô ta, lập tức lại làm ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: “Xin quan nhân làm chủ cho ta.”

Tam đương gia bị bộ dáng này của cô ta câu dẫn nước miếng chảy ròng ròng, lau miệng cười nói: “Muội muội à, vẫn là lần đầu tiên có người gọi anh quan nhân, nói thật cho em biết, bọn anh là thổ phỉ, em đồng ý theo bọn anh đi son trai không, lấy bộ dáng của em, đại đương gia của bọn anh khẳng định sẽ thu em làm áp trại phu nhân.”

Nữ thi đầu tiên là sửng sốt một phen, thuận miệng sợ hãi nói: “Có bánh bao bột trắng để ăn sao!”

“Ha ha ha!” Mấy tên thổ phỉ cùng nhau cười phá lên.

“Bánh bao, anh nói này em gái, làm áp trại phu nhân của bọn anh, đừng nói bánh bao, mỗi ngày gà vịt thịt bò dâng lên, muốn ăn cái gì mà không có!”

Nữ thi vừa nghe, do dự một chút, nghiến răng nói: “Được, em làm!

Lộ số! Tất cả đều là lộ số!

Diệp Thiếu Dương ở trong lòng thở dài, nữ quỷ này rất thông minh, ngay từ đầu đã nói mình là lưu lạc bị lừa bán, trước mắt giai đoạn này, lưu dân khắp nơi, cô ta nói như vậy căn bản sẽ không có ai hoài nghi, bây giờ lại cố ý nhắc tới bánh bao bột trắng, cũng sẽ chỉ làm lũ thổ phỉ ngu ngốc này cảm thấy cô ta là đói sợ, trong loạn thế, người vì một miếng cơm bán chính bản thân không ít, nữ quỷ này vì một miếng ăn đi làm áp trại phu nhân của ổ thổ phỉ, nhiều nhất sẽ làm người ta cảm thấy dũng cảm, sẽ không hoài nghi cái gì, huống chi bọn thổ phỉ ngu ngốc này cũng sẽ nghĩ, nữ tử này rất thông minh, biết mình bị bọn hắn nhằm vào, cho dù không theo cũng phải theo, chỉ có thể nói là thức thời, căn bản sẽ không hoài nghi động cơ của cô ta có vấn đề gì.

“Tiểu nương tử, sảng khoái!” Tam đường gia giơ ngón tay cái lên, cười ha ha, “Không đúng, nên gọi là phu nhân, đại ca nhà ta thật đúng là thiếu áp trại phu nhân, lấy bộ dáng này của em, hắn tuyệt đối nhìn trúng. Ha ha, Ngô lão tam ta hôm nay trong lúc vô ý cũng đã lập một công lớn nha!”

Mấy tên thổ phỉ cũng ồn ào theo. Đây là một cơ hội cuối cùng, Diệp Thiếu Dương do dự nên ra tay hay không, nhưng suy nghĩ một phen Trần Tam và Thúy Vân, vẫn có chút không yên tâm, đành phải nhịn xuống.

Quả nhiên, Tam đương gia hướng nữ thi vung tay lên, “Phu nhân bây giờ theo ta lên núi?”

Nữ thi nhìn ba người bọn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ba người này đem ta bắt đến nơi đây, thật đáng hận!”

“Phu nhân muốn thế nào?” Tam đương gia chẳng hề để ý hỏi.

“Các anh… Dám giết người không?”

“Giết người? Ha ha ha!” Tam đương gia điên cuồng cười lên, “Lão tử cắt tai, cũng có một tá rồi, thêm mấy tên lại đã tính là gì.” Nói xong cầm súng trong>tay nhắm vào Diệp Thiếu Dương

“Chờ chút, tôi có thứ cho ông!” Diệp Thiếu Dương la lớn.

“Hắc hắc, giết người, những hành lý này của ngươi, ta tự nhiên lấy đi. Huynh đệ xin lỗi, ai bảo phu nhân của chúng ta hạ lệnh chứ…”

Diệp Thiếu Dương thấy hắn muốn động thủ, nói: “Tôi là em họ của Lưu Chấn Quân, mấy người dám giết tôi!”

Tam đương gia vừa nghe, nhíu mày một cái nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: “Lưu tư lệnh?”

“Không phải hắn còn có ai, tôi là em họ gần nhà hắn, thôn Tự Cố, tôi tên Lưu Chấn Hoa.” Thời khắc mấu chốt, Diệp Thiếu Dương bắt đầu không để ý lời lẽ nói bừa.

Tam đương gia vừa nghe, cũng ngày ra tại chỗ, nói: “Huynh đệ, com có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung.”

“Tôi lừa anh làm gì, tôi có bằng chứng.” Diệp Thiếu Dương đem đồng Đại Dương sớm đã nắm ở trong tay hướng hắn quơ quơ, “Đây là bùa hộ mệnh Lưu tư lệnh cho họ hàng chúng tôi, nói là nhỡ đâu gặp được các anh những hảo hán này, các anh cho cái thuận tiện, bên trên khắc có tên hắn, bằng không anh đến xem.”

Tam đương gia chỉ là xa xa nhìn thoáng qua, trên đồng Đại Dương có vết khắc, nhưng không yêu cầu nhìn kỹ, Bùa hộ mệnh của Lưu tư lệnh, hắn là từng nghe nói, loại người này trừ họ hàng thật sự của hắn, bình thường không có khả năng có ai khác biết, lại nói gã trước mặt này nói có căn có cứ, đồng Đại Dương lại cầm ở trong tay, cái này nghĩ đến là không làm giả được, lập tức do dự hẳn lên, súng trong tay cũng buông xuống. Mấy tên thổ phỉ trước mặt cũng nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.