Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2105: Long Hổ Sơn (2)



“Nếu trong lòng cảm thấy mình không sai, cho dù là ở nơi tốt nữa, vẫn cảm thấy không sai, nếu có sai, cho dù thân ở phố xá sầm uất, cũng vẫn có thể yên lặng nghĩ về cái sai của mình.”

Một thanh âm kiến nghị từ trong đình truyền đến, hai người quay đầu nhìn tới, mới phát hiện một người ngồi ở sườn ngoài của đình nghỉ mát, bởi vì bị cột định nghỉ mát che, lúc đến chưa chú ý tới.

Một nam nhân mặc đạo bào màu lam, ngồi ở bên cạnh vách núi, không quay mặt vào tường, mà là khoanh chân ngồi ở bên ngoài cùng của đình, ngồi lơ lửng.

Mao Tiểu Phương chắp tay cười nói: “Đạo huynh nói rất phải.”

Diệp Thiếu Dương đi vào định nghỉ mát, vừa lúc đạo sĩ này cũng quay đầu đánh giá bọn họ.

“Đạo Uyên tổ sư!” Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhận ra, tuy nam nhân trước mặt này nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, nhưng hình dáng cùng ngũ quan của khuôn mặt, đều giống với Đạo Uyên chân nhân tuổi già, không phải hắn có thể là ai. Diệp Thiếu Dương xem như gặp được một người mình quen biết, tuy lúc ở nhân gian quan hệ với lão cũng không tính là quá tốt, còn ở Huyền Không quan từng đánh một trận, nhưng Diệp Thiếu Dương và lão cũng không có mâu thuẫn trên bản chất, ở thế giới này gặp được lão, trong lòng cực kỳ kích động, nhịn không được kêu một tiếng như vậy.

Đạo Uyên chân nhân sửng sốt một phen, đánh giá cao thấp hắn, phát hiện không quen biết, lạnh mặt nói: “Ta hình như không quen người, nhưng tiếng tổ sư này thiết đừng gọi bừa. Ta chỉ là đệ tử đời thứ hai của Long Hổ sơn, không đảm đương nổi hai chữ “tổ sư.”

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ nở nụ cười, mình vừa rồi cũng là kích động, trực tiếp gọi xung

hộ của trăm năm sau, lập tức cười hắc hắc, nói: “Ngươi hơn hai mươi tuổi rồi nhỉ?” Đạo Uyên chân nhân cũng lập tức ngày người, không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ đột nhiên hỏi như vậy.

“Đừng đùng, ta không phải giới thiệu đối tượng cho ngươi. Chỉ là ta vẫn luôn nghe nói người hơn một trăm tuổi, ta trước kia là hoài nghi, bây giờ ta thật sự tin rồi.”

Đạo Uyên chân nhân nhìn hắn, giống nhìn một kẻ bệnh thần kinh. Ánh mắt này, khiến bản thân Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy mình có chút thần kinh, lập tức ho khan hai tiếng, chậm lại chút, giới thiệu cho hắn Mao Tiểu Phương cùng mình.

“Truyền nhân Mao Sơn đời ba mươi chín?” Đạo Uyên chân nhân nhìn hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, nói: “Ta không biết ngươi là ai, không biết người tìm đến ta làm gì, nhưng ta rất bội phục dũng khí của ngươi, Long Hổ son ta và Mao Son nhiều thế hệ trong giao, như cây liền cành, hiểu biết của ta đối với Mao Sơn, so với người tưởng tượng nhiều hơn nhiều. Chưởng giáo Mao Sơn hiện tại là đời ba mươi sáu, đời thứ ba mươi chín, chỉ sợ cần trăm năm sau đi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Ngươi nói không sai, ta thật đúng là truyền nhân Mao Sơn trăm năm sau.”

Đạo Uyên chân nhân đương nhiên không tin, nhưng cũng chưa hỏi tiếp xuống, hắn đã kết luận Diệp Thiếu Dương là kẻ giả danh lừa bịp, loại người này ở trên giang hồ rất nhiều, giả mạo Mao Sơn, Long Hổ sơn, ma y thần tướng. Chỗ nào cũng có, hắn chỉ là rất tò mò, người trước mắt này vì sao phải tới trước mặt mình đi lừa, không biết có mục đích gì, bởi vậy cũng chưa đuổi đi, quay đầu nói với Mao Tiểu Phương: “Đạo huynh Thiên đạo tông, tới đây có việc gì?”

“Ta là đến cùng Diệp thiên sư” Mao Tiểu Phương chắp tay.

“Mao Son… Diệp thiên sư.” Đạo Uyên chân nhân đem hai chữ “thiên sư” cắn rất chặt, nói: “Người đến tìm ta, thì nói rõ ràng, nếu không người mang bảng hiệu Mao Sơn tới nơi này giả danh lừa bịp, ta vì danh dự Mao Sơn, sợ ngươi không dễ dàng rời khỏi như vậy…”

Ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới trăm năm sau vị Đạo Uyên chân nhân kia không kiêu không nịnh, một thân chính khí, vẻ mặt đều giống nhau.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở đối diện hắn, nhìn núi xa đối diện vách núi, dùng sức thở dài, nói: “Từ nơi nào bắt đầu dễ nói đây, Mao đạo trưởng cũng ở đây, ta cũng không đạt các ngươi, ta tên Diệp Thiếu Dương, ta là hậu nhân Đại Đường quốc sư Diệp Pháp Thiện, đồng thời ta cũng là chưởng giáo Mao Sơn đời thứ ba mươi chín…”

Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên chân nhân nghe xong, tất cả đều chấn động. Mao Tiểu Phương cùng Diệp Thiếu Dương một đường đi tới, là tín nhiệm cách làm người của hắn, nghe xong hắn nói, vẫn nhịn không được có chút hoài nghi. Đạo Uyên chân nhân càng không cần phải nói, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi, thậm chí có chút không kiềm chế được.

“Sư phụ ta là Thanh Vân Tử, chưởng môn Mao Sơn đời thứ ba mươi tám.”

“Nói năng bậy bạ!” Đạo Uyên chân nhân đột nhiên đứng lên, “Ngươi từ ngay từ đầu đã nói láo với ta, ta không có cách nào nghe tiếp nữa, ta… Ừm? Đây là cái gì?”

“Thiên sư bài, ngươi có thể nhìn ra được đây là thật hay giả.” Diệp Thiếu Dương đem thiên sư bài của mình đưa qua.

Đạo Uyên chân nhân đón lấy, nhìn một hồi, rót cương khí vào, thiên sư bài lập tức sáng lên, phóng ra ánh sáng nhu hòa, cho dù ở ban ngày cũng có thể thấy được.

Đạo Uyên chân nhân chấn động, nhìn kỹ chất liệu khối thiên sư bài này, cùng luồng lực lượng kia bám vào bên trên, hắn có thể cảm nhận được cảm giác cổ xưa trong luồng linh lực này. Tuyệt đối không phải vật hiện đại.

Chủ nhân tấm thiên sư bài này, tuyệt đối là nhất đại tông sư của đạo giáo!

“Đây là thiên sư bài của ai, ngươi là làm sao có được?”

“Đây là tổ tiên ta Diệp Pháp Thiện truyền cho ta, tự nhiên là của ta, một cái lá phong bên trên, chính là dòng họ nhà ta.” Diệp Thiếu Dương đem thiên sư bài cầm lại, nhẹ nhàng nắm chặt, lập tức phát ra hào quang loá mắt, chứng minh thân phận chủ nhân của mình.

“Các ngươi tạm thời đừng chấn động, ta nói từ đầu… Ta là từ năm 2016 tới, công nguyên, năm nay là năm 1922.. Ta là một kẻ xuyên việt, các ngươi có thể không biết đây là ý tứ gì, ta…”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nên nói từ đầu, miễn cho tiết lộ chuyện tương lai. Mao Tiểu Phương còn tốt, thế giới kia của mình không có hắn, nói rõ hắn không thể sống đến hơn chín mươi năm sau. Điều này cũng bình thường, bởi vì luyện đan và hiểu được dưỡng thân chỉ đạo, tuy người tu đạo chỉ cần không bị tà vật giết chết, bình thường đều có thể tương đối trường thọ, nhưng có thể sống đến trăm tuổi trở lên vẫn là rất ít, huống hồ Mao Tiểu Phương hiện tại đã hơn ba mươi tuổi. Đạo Uyên chân nhân mà nói, một trăm năm sau còn chưa chết, mình nếu nói ra quá nhiều tin tức thế giới tương lai, với hắn mà nói, cũng không phải một chuyện tốt.

Diệp Thiếu Dương nói qua về tình huống của mình, tận lực không đề cập tên người khác, cuối cùng nói đến trận chiến Không Giới, mình bị Từ Phúc dùng Sơn Hải Ấn đưa về hơn chín mươi năm…

Sau khi tới thế giới này, Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên thổ lộ việc này với người ta, hơn nữa người nghe có hai. Diệp Thiếu Dương một hơi nói xong, nói phải nói là sảng khoái, sau khi nói xong lại nhìn hai người, quả thực trọn mắt há hốc mồm.

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Mao Tiểu Phương, lại nhìn nhìn Đạo Uyên chân nhân, nói: “Ta nói xong rồi, các người thấy thế nào?”

Đạo Uyên chân nhân trầm ngâm một chút, phun ra hai chữ: “Không tin.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Thế nào người mới có thể tin tưởng?

“Thế nào ta cũng không tin. Ta không tin sẽ có loại chuyện này xảy ra, ta cũng chưa từng nghe nói cái gì Sơn Hải Ấn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.