Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2113: Thung Lũng Quỷ Dị (3)



Bởi vì mình biết thành tựu những người này cuối cùng đạt tới, sau khi nghe được những người này thời điểm trẻ tuổi, không khỏi có chút thổn thức, thiên phú tuy rất quan trọng, nhưng thật sự không phải quyết định mức trần của một người, trong mấy thiếu niên trước mắt gọi là thiên tài này, còn có kẻ cá biệt về sau đi lên con đường tà tu, hoặc là trầm mê danh lợi và tửu sắc, cuối cùng làm hỏng bản thân.

“Đúng rồi, Trương Hiểu Hàn đâu?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới người này, lúc trước được Trương đạo sĩ cực lực thổi phồng, nói là có thiên phú nhất giới pháp thuật hiện nay, cũng là nhị đại đệ tử thực lực mạnh nhất, nhưng đời sau lại không lưu lại tư liệu gì, ít nhất Diệp Thiếu Dương chưa từng nghe nói, bởi vậy càng thêm cảm thấy tò mò.

Mao Tiểu Phương nghe được Trương Hiểu Hàn, sửng sốt một phen, nói: “Trương Hiểu Hàn à, hắn là đứa con được trời chọn, hôm nay cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, pháp lực sâu không lường được, ít nhất đã là bài vị Địa tiên, rất có thể là Linh Tiên, thậm chí cao hơn. Nhưng… Hắn tuy là tục gia đệ tử của Cửu Hoa Sơn, lại là vạn pháp điều thông, quan trọng nhất là, hắn là đệ tử số một giới pháp thuật pháp thuật công hội khâm điểm, trọng điểm bồi dưỡng.”

“Pháp thuật công hội khâm điểm?” Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền ngẩn người, “Giới pháp thuật còn quản việc này?”

“Đúng vậy. Lần trước Long Hoa hội, chính là pháp thuật công hội khởi xướng, sẽ an bài nhị đại đệ tử có tiềm lực đấu pháp, cuối cùng Trương Hiểu Hàn trổ hết tài năng, trở thành hạng nhất, được pháp thuật công hội nhìn trúng, định vị đệ tử số một, có bọn họ tự mình bồi dưỡng vài năm, một tay phù ấn thuật của hắn có một không hai thiên hạ, tự nhiên không phải pháp thuật phật môn, nhưng cũng không hoàn toàn là đạo môn, mà là pháp thuật công hội truyền thụ, không quá giống với pháp thuật nhân gian, nhưng thực lực rất mạnh, bởi vậy, thực lực chân thật của Trương Hiểu Hàn, so với cảnh giới bài vị của hắn còn cao hơn rất nhiều. Cho dù là ở trong nhất đại đệ tử, coi như là hàng đầu.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, qua một lúc lâu, nói: “Hắn làm người thế nào?”

“Cây tài kiêu ngạo, tính cách cũng không được lòng, trừ mấy người cùng hắn được chọn đi tiếp nhận pháp thuật công hội bồi dưỡng, không có người nào thích bọn họ.”

Tạm dừng một lát, Mao Tiểu Phương nói tiếp: “Nhưng giới pháp thuật không thích hắn, trái lại không vì tính cách hắn, mà là… Sự quật khởi của Trương Hiểu Hàn, đại biểu là pháp thuật công hội thành công, so sánh, giống như giới pháp thuật nhân gian chúng ta thật sự không bằng pháp thuật công hội.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, loại cảm giác này, hắn đương nhiên có thể lý giải.

Mao Tiểu Phương khe khẽ thở dài, nói: “Chẳng qua, người ta quả thật rất mạnh, phương diện này cũng làm người ta không thể không phục, cho nên giới pháp thuật cũng tiếp nhận danh phận đệ nhất đệ tử của hắn, hon nữa chỗ Trương Hiểu Hàn đến, môn phái bình thường đều đã tạo điều kiện cho hắn. Tôi cũng từng gặp người này một lần, nói thật, tôi rất không thích người này, muốn dẫn dắt giới pháp thuật quật khởi, kéo dài vinh quang, tôi cảm thấy một người kiêu căng như vậy là không thích hợp.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cường giả bình thường đều là kẻ cao ngạo.”

Mao Tiểu Phương lập tức nói: “Vậy lại khác. Cường giả là nên cao ngạo, nhưng đối với người không bằng hắn, ít nhất sẽ không trào phúng, cũng sẽ không miệt thị nhỉ? Hắn loại đó chính là bộ dáng hoàn toàn khinh thường người ta, để người như vậy dẫn dắt giới pháp thuật, sao có thể có tiền đồ.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn hình dung như vậy, so sánh với Đạo Phong một phen, Đạo Phong cũng là cao ngạo phải nói là cô ngạo, nhưng như Mao Tiểu Phương nói, Đạo Phong cũng không miệt thị người yếu hơn hẳn, chỉ là lười để ý mà thôi, thật ra hắn là mặt lạnh thiện tâm trong lòng có đảm đương thật lớn. Về phần Trương Hiểu Hàn này… Diệp Thiếu Dương nghe Mao Tiểu Phương hình dung, nhịn không được nhớ tới một người:

Lăng Vũ Hiên chết ở trong tay mình. Nghe thấy lời miêu tả, hai người này tính cách thật đúng là rất giống. Lăng Vũ Hiên cũng là đội cái danh thiên tài trưởng thành lên, người nổi bật trong nhị đại đệ tử, nhưng thực lực so với Trương Hiểu Hàn này, khẳng định là kém xa.

Mao Tiểu Phương hướng phía Diệp Thiếu Dương cười cười: “Tôi nói như vậy, cậu cũng không nên hiểu lầm tôi là ghen tị thực lực người ta, thực lực tôi bản thân tôi biết, cả đời cũng không theo kịp người ta, nhưng tôi ngược lại hy vọng tương lai có thể xuất hiện một thiên tài, đến đánh bại hẳn. Tôi rất muốn xem xem hắn thua ở dưới tay người khác, sẽ là một vẻ mặt như thế nào.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đúng rồi Thiếu Dương Tử, cậu ở thời đại đó của cậu, cũng là thiên tài số một số hai, nếu pháp lực của cậu phục hồi như cũ, cậu cảm thấy mình cùng Trương Hiểu Hàn này so sánh, có thể là đối thủ của hắn không?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Thứ này không dễ so sánh đi. Tôi cũng không biết hắn mạnh như thế nào, lại chưa

tùng đánh.”

Mao Tiểu Phương cười ha ha, “Thật ra tôi trái lại hy vọng cậu có thể đánh bại hắn, chúng ta những người này, là không có hi vọng. Đáng tiếc thực lực cậu chưa khôi phục, hơn nữa cậu một lòng muốn về thời đại của cậu, không thể ở nơi đây lâu, bằng không tôi trái lại thật sự rất muốn kiến thức một phen.”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười đáp lại. Tâm tư tranh cường đấu thắng, hắn đương nhiên là có, nhưng… Nói tới, hắn luôn luôn không thích đẩu pháp với người ta, hơn nữa đối với chiến đấu cùng pháp sư trước kia, căn bản không nhấc dậy nổi hứng thú.

Từ sau khi đột phá cảnh giới Linh Tiên, ở nhân gian có thể tranh cao thấp với hắn có thể chỉ có Đạo Uyên chân nhân, đoạn thời gian đó, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng nghe mà bay bay, đặc biệt là đại để khám ban bảng hiệu, càng khiến hắn có một loại cảm giác làm màu đến cực hạn. Nhưng cũng chỉ bay một thời gian, sau đi Thanh Minh Giới, gặp được Lê Sơn Lão Mẫu đám cường giả đó, mới biết được thực lực của mình, ở trước mặt những Xiển giáo Kim Tiên cùng phật môn đại năng kia, không nói không đáng một đồng, ít nhất không tính là tuyệt đỉnh cường giả.

Càng không cần nói Lý Hạo Nhiên biến thái như vậy. Còn có Thị tộc Nữ Bạt, Hậu Khanh… Những kẻ này đều không phải mình có thể đối phó.

Trước kia, Diệp Thiếu Dương còn chưa cảm thấy gì, lên làm Linh Tiên, ở nhân gian và Quỷ Vực làm màu chút vẫn là rất tốt, nhưng sau một trận chiến Tinh Tú Hải, toàn bộ thế giới đều đã thay đổi, Lãnh Ngọc bạo tẩu thành chuyển thể quỷ đồng, bị Hậu Khanh mang đi, mình vô luận là muốn cứu cô ấy ra, hay là tương lai muốn bảo vệ cô ấy, đều cần có được thực lực càng thêm cường đại.

Mấy ngày qua sau khi xuyên việt, Diệp Thiếu Dương thường xuyên nghĩ tới vấn đề này, càng thêm cảm thấy mình quá yếu. Trước kia, hắn không có hùng tâm theo đuổi thực lực tuyệt đối, hiện tại, hắn đã có, chỉ tiếc không như mong muốn, hiện tại mình chỉ còn lại có một hai thành thực lực..

Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất vô lực.

Ở trên núi ăn xong lương khô, hai người tán gấu mãi tới lúc trời tối. Sau khi trời tối, trăng lên, đêm nay trăng cũng không tệ lắm, từ nơi này quan sát thung lũng, đại khái có thể thấy rõ tình huống phía dưới.

Luồng âm khí nồng đậm kia trong thung lũng, màu sắc đậm lên, nhìn qua một mảng tối đen.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện: trăng của thế giới này, cùng trăng thời đại kia chỗ mình, có phải cũng là cùng cái hay không?

Vấn đề này, tự nhiên cũng là không có đáp án.

Hai người ở đỉnh núi ngồi cả giờ, trong thung lũng phía dưới cuối cùng xuất hiện tình huống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.