Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2134: Kế Hoạch Mới (1)



“Được, vậy làm phiền Mao ca rồi.”

“Không cần khách khí với tôi, tôi cũng là vì trảm yêu trừ ma, không phải đơn thuần vì giúp cậu. Tôi đi đây.” Mao Tiểu Phương chắp tay, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, vội vàng đem hắn gọi lại, bảo hắn đem Vân Nhi cùng mang đi, vừa lúc có thể đưa đến nơi Thúy Vân ở, để Thúy Vân làm bạn với cô, hai người vừa lúc cũng có bạn, cũng đã cho Vân Nhi ở đây cả ngày lo lắng đề phòng.

Mao Tiểu Phương cũng cảm thấy như vậy không tệ, vì thể Diệp Thiếu Dương đi cách vách đem Vân Nhi gọi đến, nói với cô. Vân Nhi có chút không nỡ rời khỏi Diệp Thiếu Dương, nhưng quả thật cũng muốn rời khỏi thôn trấn này, càng xa càng tốt.

“Thiếu Dương ca, anh sẽ đi tìm tôi không?” Vân Nhi hỏi.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đương nhiên, chị của tôi còn ở bên đó, tôi bên này xử lý xong liền đi qua tìm các người.”

“Anh nhất định phải tới, tôi chờ anh.” Vân Nhi cắn cắn môi nói.

Diệp Thiếu Dương cười gật gật đầu.

Vân Nhi theo Mao Tiểu Phương cùng nhau rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa tiếp tục thảo luận chuyện có liên quan Tam Túc Kim Thiềm.

“Đúng rồi, tôi nghe nói, Tam Túc Kim Thiềm này ở đây, là vì trấn áp cổ mộ trong Khe Cóc, cô có biết cổ mộ đó không, bên trong rốt cuộc có cái gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Mỹ Hoa trầm ngâm nói: “Tôi chỉ biết là phía dưới đó có một cái âm sào thi huyệt, vốn tôi cũng từng có ý tưởng làm của riêng, nhưng tìm không thấy chỗ cửa vào, thẳng đến gần đây, nơi đó bị nước lũ quét qua, mộ địa lộ ra, mỗi đêm có quỷ hồn du hành, tôi từng đi thăm dò một lần, nhưng vừa đi xuống không lâu, liền gặp được một lực lượng cực kỳ cường đại, tôi biết không phải đối thủ, liền không đi xuống nữa, tôi cũng không rõ chuyện phía dưới cổ mộ.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chuyện về cổ mộ này, cũng chỉ có đặt xuống rồi nói sau, tập trung tinh lực đối phó Tam Túc Kim Thiềm này trước rồi nói sau.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chuyện trưởng trấn chọn ba mươi cô nương cho Tam Túc Kim Thiềm chọn lựa, nói với Mỹ Hoa, Mỹ Hoa bày tỏ trở về lập tức bảo thủ hạ của mình tới điều tra, khẳng định có thể tìm được nơi giam giữ những cô nương kia.

“Anh muốn theo tôi cùng nhau về động phủ hay không?” Mỹ Hoa hỏi.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cảm thấy vẫn là thôi đi, mình đi qua cũng không có gì cần thiết, vẫn là ở lại chỗ này chờ, coi như là bầu bạn Vân Nhi, miễn cho cô ở một mình tại đây lo lắng

hãi hùng. 4ỹ Hoa trước khi đi, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương một hồi, sau đó cười cười, xoay người ra khỏi cửa, khiến Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

Sau khi hai người bọn họ đều đi rồi, Diệp Thiếu Dương tìm ông chủ khách sạn gọi đồ ăn, tự mình ăn, sau đó đi dạo trên trần một hồi.

Sau khi trời tối, trên trấn cũng không có nơi nào có thể đi dạo, Diệp Thiếu Dương đi bộ một vòng cũng trở về khách sạn, ngồi ở trên giường thổ nạp.

Trải qua hôm nay thổ nạp điều tức, Diệp Thiếu Dương cảm thấy đan điền của mình càng lúc càng củng cố, cương khí có thể cất chứa cũng càng ngày càng nhiều, nói cách khác, tốc độ đan điền chữa trị vượt xa hắn lúc ban đầu dự đoán, nhưng một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể thổ nạp bốn chu thiên, bằng không đan điền sẽ quá mức mệt nhọc, ngược lại bất lợi cho khôi phục.

Nghĩ đến Ngũ Thông Thần tên súc sinh kia, Diệp Thiếu Dương hận không chịu nổi, có một loại cảm giác có sức mà không dùng được, nếu là mình trước kia, đối phó Ngũ Thông Thần này, một mình mình hoàn toàn có thể xử lý xong, nào còn cần khó khăn như vậy.

Sau khi thổ nạp chấm dứt, Diệp Thiếu Dương nằm xuống ngủ, nhưng vừa ngủ không được bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, mở cửa nhìn qua là Mỹ Hoa tới.

“Tôi đã tìm được nơi những cô nương kia bị giam giữ rồi.” Mỹ Hoa vừa vào cửa đã nói.

Diệp Thiếu Dương lập tức bảo cô dẫn mình đi qua xem.

Xuyên qua thôn trấn, hai người tới một tòa nhà lớn phía trước chân núi, tòa nhà này đã ở rìa ngoài cùng của thôn trấn, tòa nhà rất lớn, có một loại cảm giác nhà sâu sân rộng.

Mỹ Hoa nói cho hắn, nơi này chính là nhà của trưởng trấn, nhưng trưởng trấn hiện tại không ở đây, những cô nương kia đều nhốt ở trong tòa nhà này, có người ở phụ cận thủ hộ, muốn đi vào phải cẩn thận một chút.

Hai người cùng nhau vòng đến phía sau tòa nhà, đang nghĩ biện pháp đi vào, Mỹ Hoa đột nhiên chỉ một cái bảo Diệp Thiếu Dương xem, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là một mảng khí đen đang từ xa xa bay tới.

“Tam Túc Kim Thiềm!” Mỹ Hoa trầm giọng nói, kéo Diệp Thiếu Dương lui về phía sau tới vùng an toàn, miệng nói: “Thật đúng là khéo, chúng ta vừa đến, Tam Túc Kim Thiềm này liền tới.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Cũng không tính là khéo. Vân Nhi bị tôi mang đi, cóc tinh này là lão sắc lang, khẳng định lại muốn tìm thứ thay thế. Tôi đi nhìn một chút.”

Mỹ Hoa giữ chặt hắn, nói: “Anh đi như vậy, sẽ bị phát hiện, rất nguy hiểm.”

“Biết, tôi nguyên thần xuất khiếu, cô bảo hộ thân thể của tôi một phen.”

Hai người hướng về phía sau đi vào trong núi rừng nấp kĩ, Diệp Thiếu Dương giở lại trò cũ, sau khi nguyên thần xuất khiếu, hướng tòa nhà kia bay qua, lúc này Ngũ Thông Thần Tam Túc Kim Thiềm cũng tiến vào tòa nhà.

Nguyên thần sẽ không bị nhìn thấu. Diệp Thiếu Dương yên tâm mà tiến vào tòa nhà, lầu một tòa nhà, là một gian lớn trống trải, một loạt cô nương đứng dựa sát vào tường, đều là thiếu nữ chưa hết nét trẻ con, ở dưới sự giám sát của một số người trang phục thôn dân, rất khẩn trương đứng thành một hàng.

Diệp Thiếu Dương đại khái nhìn một phen, không sai biệt lắm cũng có hai ba mươi người.

Tam Túc Kim Thiềm đi cùng một nam tử, từ trước mặt ba mươi cô nương kia lần lượt xem qua.

Những cô nương này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tam Túc Kim Thiềm, thiếu nữ mười sáu tuổi, bình thường cũng không muốn gả cho người ta, nhưng cũng không bài trừ có một số trong lòng đối với Ngũ Thông Thần có chút tưởng tượng, dù sao hắn là thần, có thể hầu hạ hắn, mình cũng sẽ cảm thấy quang vinh một chút. Nhưng loại ý tưởng này cũng đều là tưởng tượng tốt đẹp tự mình tình nguyện của thiếu nữ, đem Ngũ Thông Thần tưởng tượng thành loại tiền nhân ngời ngời trong thần thoại chuyện xưa nghe được, kết quả sau khi thấy người thật… Toàn bộ mọi người đều thất vọng triệt để.

Những cô nương này đều là cô nương xinh đẹp nhất từ trên trấn chọn ra, không ai có thể coi được bộ dáng như cóc của Ngũ Thông Thần, ai cũng không muốn hy sinh ba năm thanh xuân tốt đẹp nhất, đi hầu hạ một người quái dị như vậy…

Bởi vậy khi Tam Túc Kim Thiềm nhìn người nào, cô nương đó đều cúi đầu, lộ ra dáng vẻ phi thường khẩn trường.

“Ngẩng đầu lên.” Tam Túc Kim Thiềm dừng chân trước mặt một cô nương, nói.

Cô nương đó chần chờ một phen, không thể không ngẩng đầu, lại dùng một loại ánh mắt cầu cứu nhìn nam tử kia đi cùng Tam Túc Kim Thiềm.

Tam Túc Kim Thiềm mở rộng cái mồm to, lộ ra nụ cười hài lòng, nói: “Kẻ này đi.”

“A, con bé. ” Nam tử đó lộ ra bộ dáng khó xử.

“Làm sao vậy?” Tam Túc Kim Thiềm nhíu mày nói.

Nam tử lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “Đại thần à, đây là con gái một nhà tôi…”

Tam Túc Kim Thiềm cũng có chút bất ngờ, nói: “Khâu văn thư, con gái nhà ngươi, sao lại ở chỗ này.”

Khâu văn thư nói: “Là… Trường trấn theo đại thần phân phó, năm đó phàm là nữ tử tuổi phù hợp đều chọn vào, khi đó tôi còn chưa làm việc ở trấn trên… Hôm nay cũng không thể không cho con gái của tôi cùng nhau đến chờ chọn, nhà tôi chỉ một đứa con gái một này, xin đại thần khai ân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.