Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2207: Không Khoa Học (2)



Diệp Thiếu Dương ở sâu trong lòng hét lớn một tiếng, đem cương khí trong cơ thể đều vận chuyển tới trên tay phải, tạm thời gỡ bỏ trói buộc ở cánh tay phải, tay phải cuối cùng có thể động đậy, nhưng hành động chậm chạp, muốn làm phép kết ấn là không làm được, hơn nữa cương khí hao phí quá nhiều, sẽ yếu bớt sự ngăn cản đối với lực hút kia.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương làm như vậy không phải vì làm phép: hắn khống chế tay phải, cực kỳ gian nan đem bàn tay thò vào trong đai lưng lấy ra Âm Dương Kính, hướng phía trước soi ra.

“Mỹ Hoa, xuất hiện đi!”

Diệp Thiếu Dương ở trong thần thức lớn tiếng hô lên.

Không sai, Mỹ Hoa là vũ khí bí mật cuối cùng của hắn.

Đối với quỷ phó này, thật không dễ gì gặp được, Diệp Thiếu Dương tự nhiên không có khả năng tùy tiện tách ra với cô, mấy ngày nay, cô một mực không xuất hiện, cũng không phải không có mặt, mà là bị Diệp Thiếu Dương thu vào trong m Dương Kính, thứ nhất là không muốn để người khác biết sự tồn tại của cô, lén thu quỷ phó, cho dù đối phương không có tư cách quản, cũng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt.

Dưới trướng Trần Hiểu Vũ có yêu phó, đó là việc của bản thân gã, Diệp Thiếu Dương không muốn

trước mặt Ngô Đồng hạ thấp hình tượng của mình, hơn nữa quỷ phó này của mình còn là mỹ nữ, rất dễ làm người ta nghĩ nhiều.

Thứ hai, Diệp Thiếu Dương cũng hy vọng có thể thêm một vũ khí bí mật, lúc này mới bảo cô tránh

trong m Dương Kính, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết sự tồn tại của cô, thực đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, lại đột nhiên đem cô thả ra, đánh đối phương bất ngờ, có lẽ có thể

cứu mình một mạng. Lưu lại một đường lui, đây luôn là tác phong nhất quán của Diệp Thiếu Dương.

Trước mắt đã tới thời điểm vạn bất đắc dĩ.

Diệp Thiếu Dương lớn tiếng triệu hồi Mỹ Hoa đi ra cứu tràng, kết quả. Trong m Dương Kinh hoàn toàn không có phản ứng.

Tại sao có thể như vậy?

Diệp Thiếu Dương hộ thêm vài tiếng, vẫn không có ai để ý.

Một tia sợ hãi hiện lên trong lòng Diệp Thiếu Dương. Chẳng lẽ, Mỹ Hoa trước đó lặng lẽ bỏ đi rồi? Tuyệt đối sẽ không!

Tuy Mỹ Hoa này, là mình quen biết ở thế giới này, nhưng dù sao cũng là Mỹ Hoa, tính cách là giống nhau, Diệp Thiếu Dương phi thường hiểu biết Mỹ Hoa, trong mấy nữ môn nhân của mình: Chanh Tử tinh quái, Tiểu Bạch kiêu ngạo không đủ thành thục, Tuyết Kỳ chưa bao giờ thèm để ý mình, đổi thành ba người này, đều có khả năng nửa đường vụng trộm chuồn ra đi chơi hoặc thế nào đó, nhưng Mỹ Hoa tuyệt đối sẽ không.

Mỹ Hoa là một nữ quỷ phi thường thành thật, phân phó cô làm cái gì, thì nhất định sẽ thủ vững, cô ấy nhất định chưa đi, nhưng mà… Mình gọi cô ấy như thế, nếu thật sự ở trong m Dương Kinh, cô ấy cũng không có khả năng không ra…

Cảm thụ được lực hút kia càng lúc càng mạnh, hầu như sắp đem pháp lực của mình hoàn toàn hút đi, Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, nhưng trong đầu vẫn luôn cân nhắc chuyện này.

Không có đạo lý, Mỹ Hoa không có khả năng bỗng dưng mất tích, cái này không khoa học…

“Không khoa học” mấy từ này thoáng hiện trong đầu, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới điều gì, lúc trước gặp phải tất cả pháp khí đều không ngăn được dây leo sinh trưởng, như động cơ vĩnh cửu, hoàn toàn không phù hợp quy luật của tà vật. Tiếp theo, các bạn nhỏ kia vì sao ngay từ đầu đã không thấy tăm hơi, chỉ có còn lại mình cùng Diệu Tâm?

Còn nữa, mình dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiểm thi triển Khai Thiên Chú, lại thêm thực lực của chính Diệu Tâm, nếu vậy cũng không xông qua được những dây leo kia, tu vi cây hoa khổng lồ kia phải mạnh bao nhiêu?

Nhưng lui một bước mà nói, nếu nó thật sự có tu vi mạnh như vậy, căn bản là không cần những thủ đoạn này để vây khốn mình, trực tiếp miểu sát (giết trong nháy mắt) là được rồi. Cho nên… Tất cả cái này đều không bình thường, quá không khoa học.

Mùi thơm…

Diệp Thiếu Dương trong giây lát nghĩ tới một điểm này, trong đầu linh quang thoáng hiện, ôm tâm tính thử xem, dùng sức căn đầu lưỡi, máu nóng chảy ra, cả người Diệp Thiếu Dương cũng run lên, sau đó… Bóng tối chậm rãi rút đi, trước mắt dần dần rõ ràng, trong lúc nhất thời, hai chân mình cũng cảm nhận được tiếp xúc mặt đất chân thật, đã không lực hút cường đại kia, Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú dưới chân, phát hiện mình còn đứng ở trên cầu, không có dây leo, cũng không có máu, tất cả đều là không tồn tại.

Quả nhiên… Tất cả đều là ảo giác.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, Diệu Tâm, Ngô Đồng, Lô Hiểu Thanh, Mao Tiểu Phương, Trần Hiểu Vũ và yêu phó hầu vương của gã đều có mặt, nhưng toàn bộ mọi người đều si ngốc đứng, hai mắt đục ngầu, bộ dáng mất hồn mất vía.

Nhìn thấy Diệu Tâm vẫn nguyên lành, trong lòng Diệp Thiếu Dương nhất thời tràn ra một loại mừng như điên mất rồi mà có lại. Tuy cô ấy không phải người gì của mình, nhưng dù sao cũng là bạn bè một hồi, nhìn thấy cô ấy không có việc gì, Diệp Thiếu Dương cũng rất kích động.

Quả nhiên, tất cả đều là ảo giác.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện, bao gồm Diệu Tâm ở trong, mấy người đều là sắc mặt phát tím, cau mày, vẻ mặt thống khổ, có một loại cảm giác sắp hít thở không thông.

Không xong!

Bọn họ nhất định là giống mình, trải qua ảo giác tra tấn. Cây hoa khổng lồ này dựa vào mùi, làm bọn họ tiến vào ảo giác, tuyệt đối không thể là đùa giỡn với bọn họ, chết ở trong ảo giác, người ta quá nửa cũng ngỏm. Diệp Thiếu Dương bước dài một cái xông lên, chạy trước về phía Ngô Đồng gần nhất, một tay ấn chặt nhân trung của cô, rót cương khí vào, sau đó tay kia dùng sức ở trên ót vỗ một phát.

“A..” Ngô Đồng lập tức tỉnh lại, hai mắt mở ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống trong lòng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thấy có đúng không vững, đành phải ôm lấy cô, lao tới trước mặt Diệu Tâm, giở lại trò cũ, đem Diệu Tâm cũng đánh thức, sau đó mất một phen thời gian, đem đoàn người đều cứu tỉnh. Khi đến lượt Trần Hiểu Vũ, Diệp Thiếu Dương do dự một phen, hắn không phải kiểu thánh mẫu, người khác tát má trái của mình, còn đem má phải vươn ra cho gã đánh, huống hồ trước mắt cục diện này cũng không phải mình tạo thành.

Nhưng, mắt thấy đối phương có nguy hiểm tính mạng mà không cứu, thật sự có chút nói không thông. Diệp Thiếu Dương do dự một phen, gọi tới Lô Hiểu Thanh trước đó được mình đánh thức, nói với gã, Lô Hiểu Thanh tuy đối với tất cả cũng không biết sao lại thế, nhưng biết Trần Hiểu Vũ có nguy hiểm, vì thế dựa theo biện pháp hắn nói, đem Trần Hiểu Vũ và yêu phó của y lục tục cứu tỉnh.

Toàn bộ mọi người đều tỉnh táo lại.

Ngay từ đầu, đoàn người đều còn đắm chìm ở trong ảo giác, đều rất mê mang, Diệp Thiếu Dương nói cho bọn họ chân tướng, toàn bộ mọi người chấn động, mồm năm miệng mười nhớ lại tình huống trong ảo cảnh, đều giống Diệp Thiếu Dương, đã trải qua các loại hình ảnh kỳ quái, nhưng có một điểm giống nhau là, toàn bộ mọi người đều đã trải qua cục diện phi thường hung hiểm! Nếu không phải Diệp Thiếu Dương ra tay cứu giúp, đại khái toàn bộ mọi người đều phải chết ở trong ảo cảnh.

Người khác còn chưa có gì giữa pháp sư, giúp đỡ nhau cũng là đương nhiên, càng không cần nói còn là bạn bè, chỉ có Trần Hiểu Vũ vẻ mặt có hơi quái dị, nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút do dự.

“Ngươi không cần cảm tạ ta, là Lô Hiểu Thanh cứu ngươi.” Diệp Thiếu Dương buột mồm.

“Ta biết mà.” Trần Hiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi sao có thể có lòng tốt như vậy.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ, nếu không phải mình cứu Lô Hiểu Thanh trước, lại bảo gã ra tay, chỉ sợ Trần Hiểu Vũ hiện tại đã ngỏm, mình tuy chưa ra tay, coi như là gián tiếp cứu hắn, Trần Hiểu Vũ cũng không phải thiểu năng, một điểm này khẳng định nghĩ ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.