Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2264: Đêm Trước Quyết Chiến (1)



Lý Hạo Nhiên cười ha ha, “Cho nên, đây là lý do ngươi xâm nhập nhân gian? Việc nhân gian, há cho phép Hiên Viên thị các ngươi đến quan tâm?”

Tinh Nguyệt Nô nói: “Ta cũng không tranh với ngươi, hôm nay ngươi giết đệ tử của ta, tội không thể tha… Thanh Ngưu, ngươi nếu khư khư cố chấp, Hiên Viên thị ta chỉ có chiến một trận tiêu diệt…”

Lý Hạo Nhiên mỉm cười, pháp thuật công hội, đối với pháp sư nhân gian thông thường mà nói, là một lực lượng tuyệt đối khủng bố, nhưng, hắn thật sự không sợ.

Lý Hạo Nhiên xoay người nhìn đám người dưới núi, nói: “Ngươi lầm rồi.”

“Ồ.”

“Trương Hiểu Hàn kia, là người ngươi lựa chọn ứng kiếp?”

“Không sai, nhân loại không thể so với Hiên Viên thị ta, linh căn quá kém, đứa nhỏ này lại là người nổi bật trong đó, lại phúc nguyên sâu rộng, tất nhiên là ứng kiếp mà sinh.”

“Bởi vậy, ngươi muốn nâng đỡ hắn nắm giữ giới pháp thuật?”

“Không phải như thế, thiên kiếp đến, không ai nghe theo hiệu lệnh.” Tinh Nguyệt Nô nói, “Bởi vậy ta lại tìm một nhóm người nhân gian thiên phú tuyệt đỉnh, đến phụ tá hắn, cùng nhau kinh doanh giới pháp thuật.”

“Sai rồi.” Lý Hạo Nhiên thản nhiên nói.

“Có gì sai.”

“Thiếu niên này, căn bản không phải người ứng kiếp!”

Tinh Nguyệt Nô cười lạnh, “Công hội ta đối với hắn suy tính nhiều năm, cũng bồi dưỡng nhiều năm, xác định hắn là người ứng kiếp, sao có thể không phải?”

Lý Hạo Nhiên nói: “Ta nói ngươi cũng sẽ không tin. Nếu ngươi nguyện ý chờ, ta có thể chứng minh cho ngươi xem.”

“Chờ bao lâu?”

“Gần trăm năm.”

Tinh Nguyệt Nô cười ha ha, “Một trăm năm, Thanh Ngưu tổ sư… Ngươi bảo ta nói cái gì cho phải?”

“Tùy ngươi. Trước khi ta đi, ngươi muốn tới thì tới, tùy thời phụng bồi.”

Lý Hạo Nhiên nói xong, bóng người lui về phía sau, cũng không nhìn tới phía sau, một lần nữa về tới trong đình nhỏ.

Bích Thanh cũng hóa thành hình người, hướng Tinh Nguyệt Nô cười lạnh một tiếng, theo Lý Hạo Nhiên rời khỏi.

“Ta sẽ tìm đến ngươi…” Tinh Nguyệt Nô bỏ lại câu này, lại lần nữa ngưng tụ ra hình người, hướng bức hoạ cuộn tròn một mực treo ở không trung bay đi…

Khí đen chậm rãi tan đi. Mọi người dưới núi lập tức mở to hai mắt, ôm tâm tình kích động chờ đợi kết quả chiến đấu. Nhưng một màn nhìn thấy, lại khiến toàn bộ mọi người đều không nắm được đầu mối:

Người áo lam kia một lần nữa lại ngồi ở trong đình. Bên người có thêm Bích Thanh kia, đứng ở phía sau hắn, hai người đều lưng hướng đỉnh núi, mắt nhìn dãy núi xa xa, không nhúc nhích.

Tinh Nguyệt Nô đâu?

Mọi người vội vàng dời ánh mắt, tìm kiếm tung tích Tinh Nguyệt Nô, lúc này mới nhìn thấy bức hoạ cuộn tròn kia đang chậm rãi rơi xuống, trên bức hoạ cuộn tròn lại khôi phục hình tượng Tinh Nguyệt Nô.

Đây là… Đánh hòa rồi?

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, ngay cả đám người Quỷ bà cùng Trương Hiểu Hàn cũng lòng tràn đầy hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Hôm nay tạm thời thủ binh, sau khi mặt trời lặn, pháp thuật công hội ta sẽ toàn diện tiến quân nhân gian, đến chém giết yêu nghiệt…” Thanh âm Tinh Nguyệt Nô từ trong bức hoạ cuộn tròn truyền đến, sau đó bức hoạ cuộn tròn tự động thu hồi, rơi ở trong tay Quỷ bà.

Mọi người không nói gì.

“Sư huynh, cô ta vì sao như vậy đã bỏ đi, tuy cô ta chỉ là một luồng thần niệm, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, thực sự đánh, chỉ hai chúng ta, không chiếm được tiện nghi.” Bích Thanh đứng ở bên người Lý Hạo Nhiên, khó hiểu hỏi.

Lý Hạo Nhiên cười lạnh, “Đây là mưu kế của Tinh Nguyệt Nô mà thôi, cô ta không giết được ta, tội gì đặt vào tính mạng mọi người. Cô ta đang xem xét không tìm thấy lý do từ pháp thuật công hội điều đến càng nhiều người hơn nữa, lần này, xem như tìm được cái cớ.”

Bích Thanh nhớ tới lời Tinh Nguyệt Nô vừa nói, như có điều hiểu ra, nói: “Ý tứ sư huynh là, cô ta thật ra ý không ở trong lời…”

“Tự nhiên. Mặc kệ cuối cùng có thể giết chết ngươi ta không thể, pháp thuật công hội của cô ta, đều có thể danh chính ngôn thuận ở lại nhân gian… Đây là một chiêu tính toán hay.”

“Thì ra là thế…” Bích Thanh lại nghĩ một chút, nói: “Sư huynh, vậy lời cô ta lúc trước nói, là thật hay giả, bọn họ thật là một lòng vì giúp nhân gian ứng kiếp?”

“Phải thì sao? Không phải tộc loại của ta tâm họ nhất định khác, cho dù bọn họ giúp nhân gian độ kiếp, chỉ sợ giới pháp thuật nhân gian cũng thành con rối của bọn họ, tuyệt đối không thể như thế.”

Lý Hạo Nhiên đứng dậy, xoay người nhìn dưới núi, ánh mắt tập trung ở trên thân Trương Hiểu Hàn, “Hắn không phải người ứng kiếp, nếu pháp thuật công hội xác định một điểm này, bọn họ tự sẽ chậm lại bước chân xâm nhập nhân gian…”

“Ý tứ sư huynh là?”

“Nay ngươi ta ở đây, thế đan lực mỏng, không có khả năng ngăn cản được pháp thuật công hội xâm nhập, đây không phải thế giới của ta, mà nay, chỉ có kéo dài thời gian pháp thuật công hội xâm nhập nhân gian, kéo dài đến nửa năm sau, nơi đó, mới là thế giới của ta…”

Bích Thanh nhíu mày, nói: “Sao có thể kéo dài lâu như vậy?”

“Bước thứ nhất, trước chứng minh Trương Hiểu Hàn không phải người ứng kiếp.”

“Giết hắn?”

“Không, ngươi ta nếu động thủ, ngược lại sẽ gánh tội danh giết hại người ứng kiếp.”

“Vậy…”

Ánh mắt Lý Hạo Nhiên chuyển qua trên thân người nọ bên cạnh Lý Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương.”

“Sư huynh, ta vừa muốn nói, Diệp Thiếu Dương ở ngay dưới núi, muốn đem hắn bắt tới hay không?”

“Không vội, ngươi đi theo hắn là được, trước xem hắn cùng Từ Phúc có lui tới hay không, tương lai ta sẽ tìm hắn, còn có việc khác.”

“Chuyện gì?”

“Chứng minh Trương Hiểu Hàn không phải người ứng kiếp.”

Bích Thanh vừa nghe, càng thêm khó hiểu, hỏi: “Chuyện này có gì quan hệ với Diệp Thiếu Dương?”

“Có. Bởi vì, hắn mới là người ứng kiếp chân chính.”

Bích Thanh há hốc mồm.

Đối với Lý Hạo Nhiên và Bích Thanh đối thoại, Diệp Thiếu Dương tự nhiên chưa nghe thấy, hắn thậm chí ngay cả khuôn mặt Lý Hạo Nhiên cũng không thấy rõ, nhưng hắn đã bắt đầu hoài nghi, không riêng gì thân hình trang phục của Lý Hạo Nhiên cùng đặc điểm làm phép của hắn, còn có, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới một tầng khác: lúc trước giao tiếp với Bích Thanh, Bích Thanh ra sức hỏi thăm tung tích của Lý Hạo Nhiên, nói rõ Lý Hạo Nhiên đối với cô ta mà nói là người cực kỳ quan trọng.

Hơn nữa, cô ta ở lại trong vại luyện thi nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ không đột nhiên hợp tác với một người xa lạ, hơn nữa cam tâm làm phó thủ cho kẻ đó. Kết hợp các loại manh mối này, Diệp Thiếu Dương không thể không hoài nghi, người áo lam này chính là Lý Hạo Nhiên, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy khó hiểu là, nếu người áo lam này là Lý Hạo Nhiên, như vậy, hắn là người của thời đại này, hay là theo mình cùng nhau từ tương lai tới?

“Diệp Thiếu Dương! Đây là thiệp mời, ta tặng ngươi!”

Một câu của Trần Hiểu Vũ đã cắt ngang suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, nhìn chằm chằm Trần Hiểu Vũ, trong lòng cực kỳ buồn bực.

“Ngày mai là ngày Trương Hiểu Hàn sư huynh ta cùng Ngô Đồng sư tỷ kết hôn, ngươi nhất định phải tới ghé thăm, ta, chờ ngươi!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, hắn biết, Trần Hiểu Vũ không có khả năng có lòng tốt như vậy, đưa thiếp cưới cái gì cho mình, hóa ra là đánh chết cái nết khong chừa, muốn ở trên hôn lễ, trước mặt lượng lớn pháp sư làm nhục mình…

Diệp Thiếu Dương nhìn Ngô Đồng một cái, Ngô Đồng vẻ mặt lo lắng, nhưng ở bên đám người Trương Hiểu Hàn lại là mặt đầy ý cười. Bọn họ tự nhiên đồng lòng với Trần Hiểu Vũ, muốn khiến mình xấu mặt, ở Trương Hiểu Hàn, còn có một tầng, đó là vì Ngô Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.