Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2303: Chuyển Luân Lệnh (2)



“Chị tin tưởng anh ta, chị cũng đã xem ảnh chụp chung của anh ta cùng vợ chưa cưới của anh ta, ảnh chụp đó chị chưa từng chụp, không có khả năng làm giả.” ( Thời đại này còn chưa có Photoshop)

Trong lúc nói chuyện, hai người không hẹn mà cùng đứng lại.

Diệu Tâm chép miệng, suy nghĩ một phen, nói: “Nếu em là chị, thật không dễ gì gặp được người mình vừa lòng, em sẽ thử đi tranh thủ hắn, mà không phải cứ như vậy bỏ đi…”

Ngô Đồng lắc đầu, “Em không biết, anh ta đối với cô nương kia có bao nhiêu si tình, lại nói, cô nương kia vô cùng có khả năng là kiếp sau của chị, chị chung quy không thể đi tranh một người nam nhân với kiếp sau của chị chứ.”

“A, chị với kiếp sau của chị… Tranh một người nam nhân, sao nghe qua là lạ nhỉ.”

“Chị từng nghĩ, anh ta đã là phu quân kiếp sau của chị, như vậy chị chờ, đợi tới trăm năm sau, chị có thể gặp được hắn, như vậy cũng rất tốt, cũng không phải hoàn toàn bỏ lỡ.”

Lời của cô, khiến Diệu Tâm sinh ra linh cảm nào đó, thử nói: “Nhưng đến lúc đó chị gặp được, lại không phải hắn hiện tại… Ý tứ của em chị hiểu chứ.”

“Vậy có gì quan hệ, dù sao cũng là hắn.”

“Vậy chị muốn nói như vậy, em trái lại có cái ý tưởng… Chị đã có kiếp sau, hắn khẳng định cũng có kiếp trước, không bằng, chị đi tìm hắn kiếp này, sau đó xem xem có cơ hội hay không?”

Ngô Đồng giật mình, cô chưa từng nghĩ tới chuyện Diệu Tâm nói, tự hỏi một phen, nói: “Nhưng chị thích là hắn hiện tại, lại không phải hắn của kiếp trước.”

“Không phải giống nhau sao, dù sao chị cùng hắn hiện tại cũng không có khả năng, nói trắng ra, nếu hắn thật sự là đến từ tương lai, vậy hắn sẽ không nên xuất hiện ở thế giới này, chị có thể lui cầu thứ yếu, đi tìm hắn kiếp này… Dù sao chị bây giờ cũng là một mình, chị nói xem?”

“Nhưng, nhỡ đâu hắn kiếp này, đã có vợ con thì sao, hoặc là lão già các thứ.

“Nếu phải, ngươi không gả nữa, có làm sao đâu, lại nói chị chưa đi xem chút làm sao biết?”

Ngô Đồng nghe cô nói như vậy, không khỏi cũng có chút động tâm. “Nhưng mà, chị đi đâu tìm đây.”

Diệu Tâm cười nói: “Em nói chị đó, bình thường rất thông minh, gặp được loại chuyện này, sao lại ngốc nghếch rồi. Chị có thể đi âm ty trước, tìm người xem Sổ Sinh Tử của hắn… Ài, đây là phải tới Thiên tử điện nhỉ, chị ở Thiên tử điện có người quen không?”

Ngô Đồng trầm ngâm nói: “Thiên tử điện Tiêu lang quân, chị lúc đi âm từng có qua lại, nhưng nếu tìm hắn xem Sổ Sinh Tử, hắn khẳng định không chịu.”

“Có chịu hay không, chung quy phải thử một chút, đi thôi, chúng ta đi dịch trạm trước, tìm chỗ an toàn đi âm, em đi cùng với chị!”

Diệu Tâm không cho phân trần, kéo Ngô Đồng suốt cả quãng đường hướng phía dịch trạm đi nhanh.

Ăn xong điểm tâm, đám người Diệp Thiếu Dương lại về tới phòng, thương lượng hành động một bước tiếp theo. Vốn, Diệp Thiếu Dương tới Đào Hoa Sơn này, chính là vì muốn xem nhân vật thần bí kia là ai, kết quả thật sự là Lý Hạo Nhiên.

Nhưng hiện tại Lý Hạo Nhiên cũng đã chết, Diệp Thiếu Dương cũng không biết mình một bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

“Sơn dương, cậu cho rằng trừ chúng ta, còn có thể có người khác cũng đi theo cùng nhau xuyên việt hay không?” Tứ Bảo đột nhiên hỏi.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Tôi mới đầu cho rằng chỉ có một mình tôi, về sau gặp được Phượng Hề, lại gặp được các cậu, không ngờ Lý Hạo Nhiên cũng xuyên việt, vậy vô cùng có khả năng còn có người khác.”

Hai người nhìn nhau một cái, đều biết đối phương đang nghĩ cái gì: nếu còn có người khác xuyên việt, lại không biết là địch hay bạn?

“Có người khác hay không, chúng ta tạm thời không quản nữa, hiện tại quan trọng nhất là tìm được Từ Phúc, mau bảo hắn đưa chúng ta trở về, tới nơi này gần một tháng rồi. Tôi là thực sự sốt ruột lắm rồi.” Diệp Thiếu Dương thở dài.

Tứ Bảo cười ha ha nói: “Nếu không thể quay về, chúng ta liền ở nơi này lập cái Liên Minh Tróc Quỷ đi, thu nhiều người chút, ở thế giới này quậy phá long trời lở đất.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, nói: “Vậy Lãnh Ngọc làm sao bây giờ? Còn có Tiểu Cửu, Đông Hoàng Chung nhất định ở trên tay Từ Phúc, muốn tìm được Tiểu Cửu, cũng phải tìm được hắn.”

Tứ Bảo lập tức không nói nữa. Hắn biết tầm quan trọng của Tiểu Cửu cùng Nhuế Lãnh Ngọc đối với Diệp Thiếu Dương.

“Nhưng chúng ta đi đâu để tìm Từ Phúc đây?”

Một câu, khiến trường hợp lại lâm vào trầm mặc.

“Bằng không, anh nói nếu chúng ta ở đây tự sát, có thể trở lại thời đại của chúng ta không?” Ngô Gia Vĩ đột nhiên nói.

Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau.

“Sợ là không thể, bằng không trái lại dễ dàng rồi.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Ngô Gia Vĩ nói: “Vậy chúng ta sau khi chết, quỷ hồn có thể đi đâu, trên Sổ Sinh Tử cũng không có tên của chúng ta, âm ty khẳng định không thu, chẳng lẽ chỉ có thể lưu lạc ở nhân gian?”

Tứ Bảo sờ cằm nói: “Nói tựa như cũng có chút đạo lý, cho dù chúng ta lưu lạc ở nhân gian, bọn họ bắt được chúng ta, cũng không thể đem chúng ta thế nào phải không, dù sao không có tên trên Sổ Sinh Tử…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Có đạo lý cái gì, chúng ta hiện tại không phải tương tự, ở nơi này không có thân phận, âm ty quản cậu? Cậu không phải vẫn cần ăn cơm uống nước, chết khẳng định chính là chết, muốn như vậy trở về khẳng định không có cửa đâu.”

Phượng Hề nói: “Đúng vậy, tôi vốn chính là quỷ, không phải vẫn ở lại bên này.”

“Đúng nha, cô vốn là quỷ…” Tứ Bảo nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.

Diệp Thiếu Dương bảo đoàn người tiếp tục thảo luận, nhưng mà không có một chút manh mối, ở trên vấn đề này, ngay cả khả năng thảo luận cũng không có, đoàn người yên lặng, đều tự nghĩ tâm sự. Cuối cùng Ngô Gia Vĩ đề xuất vẫn là đi tìm Tiêu lang quân hỗ trợ.

Tứ Bảo vốn ngồi ở trên giường, nghe nói như thế, trầm mặc một lát, đột nhiên ngồi bật dậy, nói: “Đúng rồi nha sơn dương, Từ Phúc đánh cắp Sơn Hải Ấn, là chuyện khi nào?”

“Làm gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi lại.

“Nếu là chuyện sau này, vậy thời đại này, Sơn Hải Ấn vẫn ở âm ty, công năng cũng tương tự nhỉ, vậy chúng ta không cần tìm Từ Phúc, chỉ cần tìm âm ty đòi Sơn Hải Ấn, đưa chúng ta trở về là được! Móa, chủ ý tốt như vậy, trước đó sao tôi không nghĩ tới!”

Diệp Thiếu Dương rất khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Cậu cũng đừng nghĩ nữa, Từ Phúc đánh cắp Sơn Hải Ấn, là chuyện ngàn năm trước, trừ phi cậu có thể về đến thời đại đó.”

Tứ Bảo nghe xong lời này, lông mày vẫn nhíu lại cùng một chỗ, cân nhắc một hồi, nói: “Tôi đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất thú vị nha, ai ai, các cậu giúp tôi phân tích một phen, có một loại tình huống, nếu Từ Phúc cầm Sơn Hải Ấn, trở lại thời đại trước khi có được Sơn Hải Ấn, lại trộm một cái Sơn Hải Ấn, liền có hai cái, sau đó lại đi thời đại sớm hơn, không ngừng trộm, cuối cùng có thể gom được một giỏ hay không? Vậy những Sơn Hải Ấn này đều là từ đâu tới?”

Đoàn người vừa nghe, đều cảm thấy vấn đề này rất hại não, bắt đầu tự hỏi.

“Móa, tôi nào có tâm tình nghĩ loại vấn đề quái gở này của cậu, cậu đi hỏi Anbert Einstein đi!”

“Anbert Einstein là ai?” Mao Tiểu Phương hỏi.

Tứ Bảo nói: “Cậu đừng nói, Anbert Einstein thời đại này quả thật còn sống, nếu tôi có thể gặp được ông ấy, tôi nhất định đem chuyện này nói cho ông ấy, xem ông ấy nói như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.