Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2338: Nói Lời Từ Biệt (1)



Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy ta liền dùng Đông Hoàng Chung đánh vỡ kết giới này của ngươi thôi.”

Xích Nguyệt La Sát biến sắc, nói: “Ngươi thử xem.” Lập tức nhắm hai mắt, càng thêm nghiêm túc niệm chú ngữ, khống chế Minh vương.

Diệp Thiếu Dương tay nâng Đông Hoàng Chung, do dự.

“Thiếu Dương, thận trọng!” Lâm Tam Sinh khuyên nhủ, “Tiểu Cửu vừa rồi cũng nói, sử dụng Đông Hoàng Chung, người ắt gặp cắn trả, sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, không đến vạn bất đắc dĩ…”

“Hiện tại đã là vạn bất đắc dĩ.” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, “Ta không thể để mọi người cùng chết theo ta.” Nói xong nhắm mắt lại, dùng thần thức cảm giác được Đông Hoàng Chung tồn tại, vừa muốn dùng ý niệm, Lâm Tam Sinh đột nhiên hô lên, “Thiếu Dương không cần, người xem đây là cái gì!”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, mở mắt nhìn, là một đám mây đen, từ xa xa bay tới một đám không lớn, lại vừa lúc bay tới phía trên bọn họ, chặn ánh trăng.

Ở sau khi ngăn cách ánh trăng, bức tượng Minh vương kia lập tức ảm đạm đi, không có linh quang phóng thích nữa, kết giới lan tràn tự nhiên cũng dừng lại.

Đêm nay trời trong trắng sáng, cho dù là có mây, cũng không có khả năng có chuyện khéo như

vậy… Mọi người giật mình nhìn xung quanh, lại thấy hai bóng người từ một phương hướng bay tới, một kẻ là đạo sĩ, cầm trong tay hai cây bút phán quan, nhìn qua rất ngốc, một kẻ khác toàn thân giáp sắt, toàn thân sát khí bốc thẳng lên trời, hai người đều cưỡi gió mà đến, tốc độ cực nhanh.

“Từ Phúc, ha ha, lão gia tử ta yêu người chết mất! Say oh yeah!”

Diệp Thiếu Dương nhảy lên, lúc trước sắp sửa sử dụng Đông Hoàng Chung, tia anh khi thấy chết không son kia trên mặt lập tức tan đi, mặt mày hớn hở hẳn lên.

“Từ Phúc??”

Thái m sơn bên kia, ba boss cùng nhau kinh hô lên. Tên tuổi Từ Phúc, bọn họ đương nhiên cũng từng nghe.

“Không chỉ thế đâu, gã kia phía sau là thượng cổ dị thú, sát thần Bạch Khởi! Hừ hừ.” Diệp Thiếu Dương đe dọa bọn hắn.

Ba người vừa nghe, lại ngẩn ra.

Xích Nguyệt La Sát nghiến răng, hai tay làm phép, lực lượng kết giới đột nhiên bị rút ra, hóa thành hai luồng mảnh vỡ màu bạc tạo thành lốc xoáy, cầm trong tay cô ta.

“Mộc Lạc, nhanh đi giúp ta xua tan mây đen! Tự Tại tôn giả giúp ta ngăn trở Tư Phúc, ta đây còn có chút lực lượng nguyệt hoa, chấn trụ bọn chúng trước!”

Xích Nguyệt La Sát phân phó, Mộc Lạc Chân Nhân lập tức bay về phía bầu trời.

Đây là cơ hội tốt! Diệp Thiếu Dương tay đè Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tính làm phép.

Pháp sư nhân gian không thể phi thiên độn địa, nhưng có thể điều khiển pháp khí, tà vật một khi bay lên, thì phải tiêu hao tu vi, còn cần vận dụng thần thức đi khống chế nói trắng ra là cần phân tâm, đối với pháp sư mà nói, đây là một cơ hội công kích tương đối tốt, có thể điều khiển pháp khí tiến công.

Kết quả Diệp Thiếu Dương vừa muốn làm phép, bên kia Bạch Khởi đã tăng tốc đuổi tới, nghênh đón.

“Bạch Khởi! Mộc Lạc Chân Nhân nhìn Bạch Khởi ở khoảng cách gần, trong lòng cũng có một loại cảm giác khác, dù sao cũng là nhân gian sát thần, một kẻ sót lại trong tứ phương quý khấu.

“Nghe hung danh Vũ An Hầu đã lâu, hôm nay được gặp, thật may mắn, có thể chiến một trận!”

Bạch Khởi đã chạy tới, Mộc Lạc Chân Nhân cũng rõ ràng, mình không có cách nào bỏ qua hắn một bên đi xua tan mây đen, đành phải chủ động tiến lên chiến một trận, thử trước một chút thực lực hung thần trong truyền thuyết này rồi nói sau.

Bên kia, Tự Tại tôn giả chủ động tiến lên, dùng phật môn đại thủ ấn cuốn lấy Từ Phúc, hai người bắt đầu chiến đấu trên không.

“Thiếu Dương, các người bảo vệ tốt Ngô Đồng, bọn chúng chỉ có thời gian một nén nhang, khe hở hư không liên thông Thái m son sẽ đóng lại!”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, quay đầu thấy được nén hướng nọ Xích Nguyệt La Sát đốt trước đó, trách không được cô ta phải đốt hương, thì ra là nhắc nhở thời gian cho chính cô ta, hiện tại một nén hương đã đốt hết hai phần ba, Diệp Thiếu Dương đánh giá thời gian một chút, nhắm chùng cũng chỉ khoảng một khắc đồng hồ.

“Ai, nói, không phải nói không ai có thể tìm được Thái m sơn ở đâu sao? Chúng ta thông qua khe hở hư không này đi qua, trực tiếp giết Vô Cực Quỷ Vương thế nào? Tứ Bảo đã không còn việc gì, đứng lên xoa ngực, đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ.

Từ Phúc đang kịch liệt đấu pháp, cho hắn một cái trừng mắt thật rõ, “Nếu vậy có thể giết lên Thái m sơn, Vô Cực Quỷ Vương đã sớm bị treo cổ rồi. Các ngươi đừng vội dài dòng, bảo vệ tốt Ngô Đồng!”

Mục đích Xích Nguyệt La Sát tới nơi này, chính là giết Ngô Đồng, đem hồn phách cô mang đi Thái m sơn, lúc trước còn khẩu vị rất lớn muốn đem bọn họ một lưới bắt hết, trước mắt chỉ còn lại có một khắc đồng hồ, tất nhiên sẽ dùng ra thủ đoạn cuối cùng, tập trung công kích Ngô Đồng.

Diệp Thiếu Dương tự nhiên có thể nghĩ đến đạo lý này, lập tức gọi mọi người đem Ngô Đồng vây ở bên trong.

“Vì sao muốn giết tôi?” Ngô Đồng rất khó hiểu, đến giờ phút này, cô vẫn không biết những vị khách tới từ Thái m sơn là vì cái gì mà đến.

“Không kịp giải thích! Mọi người bảo vệ tốt cô ấy, Bạch Mi theo tôi cùng lên, xem có thể lưu lại lão bà này hay không!”

Diệp Thiếu Dương ra lệnh một tiếng gọi Ngô Gia Vĩ cùng nhau hướng Xích Nguyệt La Sát lao đi.

Xích Nguyệt La Sát cũng không tránh né, mà phóng ra lực lượng nguyệt hoa trong hai tay, ở trước thân thể bố trí ra một kết giới hình rộ. Lúc trước cô ta gọi ra tượng Bất Diệt Minh Vương, hấp thu nguyệt hoa, muốn vây chết bọn họ, tuy bị Từ Phúc dùng mây đen che khuất ánh trăng, chặt đứt ngọn nguồn, nhưng luồng lực lượng nguyệt hoa kia lại chưa tiêu hao, bị cô ta thu ở trong lòng bàn tay.

Luồng lực lượng này, dùng để vây chết đám cường giả Diệp Thiếu Dương là không đủ dùng, nhưng tự bảo vệ mình lại không có vấn đề. Kết giới vừa hình thành, Diệp Thiếu Dương và Ngô Gia Vĩ cũng đã đến, thử đánh vỡ kết giới, nhưng không chút sứt mẻ.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương vạn phần hồ nghi, một khắc đồng hồ cuối cùng này, lẽ ra cô ta nên tập hợp toàn bộ lực lượng, đi cướp công đánh giết Ngô Đồng mới đúng, vì sao phải dùng lực lượng này đi bảo hộ chính cô ta?

“Diệp Thiếu Dương, ta xem người làm sao bảo vệ được cô ta!”

Xích Nguyệt La Sát nói xong, đột nhiên há mồm, từ trong miệng phun ra một hạt châu, nâng ở trong đôi tay, nhìn kỹ, lại không phải hạt châu, mà là một con mắt!

Con mắt phát ra ánh sáng lạnh màu lam, có thể nhìn thấy bên trên che kín tơ máu, chậm rãi mấp máy, con mắt này giống như loài chim, bên trên bao trùm một tầng màng màu trắng, chậm rãi di động ở trong tay Xích Nguyệt La Sát, tựa như đang tìm mục tiêu. Trong giây lát, màng trắng mở ra, nhắm ngay phương hướng Ngô Đồng, chậm rãi mở ra, đem u quang màu lam phóng ra…

Lam quang này giống như từ trong đèn pin bắn ra, một chùm nho nhỏ, dần dần mở rộng, đem Ngô Đồng còn có bọn người Diệu Tâm bên cạnh bao trùm vào.

“A…” Ngô Đồng giống như yêu quái bị kính chiếu yêu chiếu, phát ra một tiếng hét thảm, hai tay ôm đầu mình, ngồi ở trên mặt đất, cuối cùng dứt khoát nằm xuống đất, cả người run rẩy.

Đám người Tứ Bảo phục hồi tinh thần, lập tức chặn tuyến đường của chùm tia sáng.

U quang màu lam chiếu ở bộ vị trên người bọn họ, lập tức giống như X-quang, bỏ qua máu thịt, trực tiếp chiếu thấy xương cốt, đám người Tứ Bảo cũng không cảm thấy đau đớn, không có bất cứ cảm giác gì nhưng làm quang lại chiết xạ ra ngoài, thay đổi góc độ, tiếp tục rơi ở trên người Ngô Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.