Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2400: Sư Phụ Tại Thượng (1)



Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động mạnh, sung ra nhìn hắn, dùng sức gật gật đầu.

“A, nhị ca ngươi!”

Bánh Bao đột nhiên hô lên.

“Ngu xuẩn!” Qua Qua từ trong ảo cảnh đi ra, biết đã xảy ra cái gì, tiến lên bóp cổ Bánh Bao, cực kỳ khẩn trương nói: “Ngươi có phải đọc lấy ký ức của ta hay không!

“Ngươi làm gì!” Diệp Thiếu Dương thấy Qua Qua thất thố, cực kỳ giật mình, Qua Qua từ trước tới giờ không phải thế này.

Qua Qua cũng tự cảm thấy thất thố, buông lỏng Bánh Bao ra, bắt lấy tay nó, nghiến răng nói: “Tuyệt đối không được nói ra ngoài, nhớ kỹ chưa!”

Bánh Bao ngây ngốc nhìn nó, gật gật đầu, lại nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt lập tức dời đi.

“Chuyện rốt cuộc là thế nào?” Diệp Thiếu Dương cảm giác có việc, hơn nữa khẳng định có liên

quan với mình. “Hắc hắc, không có gì, chúng ta đùa giỡn mà.” Bánh Bao vội vàng che giấu, Qua Qua lại không nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, nghĩ đến hỏi như vậy bọn nó khẳng định không nói, dứt khoát tạm đặt

trong lòng, chưa hỏi tiếp. Tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Hiểu Cường, hỏi thăm một chút thế cục tiền tuyến, biết được Thái Âm sơn trước mắt đang cấp tốc mở rộng, công phạt các thế lực lớn nhỏ nằm trên Quỷ Vực, Phong Chi Cốc cũng đang công thành đoạt đất, chia cắt không ít địa bàn..

Tình thế Quỷ Vực, hiện tại cũng dị thường hỗn loạn, âm ty phi thường khẩn trương, cho nên không ngừng tăng binh, đề phòng chiến sự lớn xảy ra.

“Gần đây, nơi cách cô thành không xa, xuất hiện một đám sương mù màu đen, huynh đệ cậu đã nghe nói chưa?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Sương mù đen gì?”

“Chính là một đám sương mù đen, ở cửa sông m Thủy, một đám sương mù đen rất khổng lồ, dùng tiêu chuẩn đo đạc của nhân gian, ít nhất thọc sâu mấy chục dặm, bên trong có một loại lực lượng đáng sợ, chúng tôi phái binh sĩ vào, không có một ai có thể trở về, giống như một hố đen có thể cắn nuốt tất cả.”

“Có loại chuyện này?” Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã tò mò, “Không có ai đi điều tra sao?”

“Tôi không phải đã nói sao, phàm là sinh linh đi vào, không một ai có thể đi ra, âm ty gần đây cũng không dám tùy tiện phải người đi vào, chỉ có tăng binh gác, yên lặng đợi biến cố, nhưng hố đen này, tám phần là có liên quan với Thái m sơn.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, ngược lại rất muốn đi qua xem, nhưng sau khi thăm dò, vùng đó gần đây để phòng nghiêm ngặt, âm ty nghiêm lệnh, tất cả sinh linh đều không thể vào. Cho dù là hắn cũng không có cách hỗ trợ. Lại nói, chuyện này không có gì quan hệ với mình, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ là đơn thuần tò mò mà thôi.

Đại khái qua gần một canh giờ, thuyền ngừng, người cầm lái tới báo cáo, đã đến phụ cận Tử Vân quan.

“Vậy tôi đi đây, huynh đệ, bản thân anh cẩn thận một chút, tôi phàm là có chuyện gì, sẽ đốt giấy cho anh.” Diệp Thiếu Dương lưu luyến chia tay với Lý Hiếu Cường, sau đó mang theo Qua Qua và Bánh Bao lên bờ. Lý Hiếu Cường đứng ở đầu thuyền, chắp tay nhìn Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cũng chắp tay hoàn lễ, nhìn thuyền đi xa, lúc này mới rời khỏi bờ sông, hướng tới phương hướng lúc trước Lý Hiếu Cường chỉ điểm bay qua.

Phóng mắt ra xung quanh, quả nhiên là một cánh đồng hoang, giống với đồng bằng phương Bắc của nhân gian, liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối, khắp nơi có ngải nối liền, không nhìn thấy thực vật xanh nào cả, nhưng cũng càng có một loại cảm giác nghiêm túc tiêu điều.

Tử Vân quan, đặt ở trên đồng hoang này. Từ bên ngoài nhìn lại, đạo quan không lớn, tường ngoài màu vàng đất cùng kiến trúc xơ xác, trái lại cực ăn khớp với hoàn cảnh nơi này.

Nơi này chính là một tòa đạo quan Đào Hoằng Cảnh thành lập ở Quỷ Vực, rời xa âm ty, nghe điều không nghe phong, cách phạm vi thể lực Thái m sơn rất gần, nhưng chưa từng có sinh linh Thái m sơn dám đến quấy nhiều.

Đào Hoằng Cảnh này, là một trong các ẩn sĩ nổi tiếng Quỷ Vực, thực lực siêu mạnh, giống như là Ngũ Trang quan chủ Trần Nguyên đại tiên trong Tây Du Kí, không làm quan ở trên trời, nhưng thực lực với địa vị đều không thể xem nhẹ.

Thanh Vân Tử hiện tại tạm ở nơi này. Nếu không phải thân phận Mao Sơn chưởng giáo của lão, Đào Hoằng Cảnh quả thật không có khả năng để lão ở lại nơi này.

Nghĩ tới sắp có thể gặp được sự phụ, tâm tình Diệp Thiếu Dương nhất thời trở nên có chút phức tạp, nhưng càng nhiều vẫn là chờ mong, hít sâu một hơi, đi đến ngoài của đạo quan.

Không có đạo đồng thủ vệ, ngoài hai bên cửa treo hai tấm biển, bên trên viết một bộ câu đối:

Trong mơ không biết thân là khách, cớ gì tiêu dao du nhân gian.

Diệp Thiếu Dương đọc một lần, thật sự không biết bộ câu đối này cùng ba chữ “Tử Vân quan” có gì quan hệ.

Từ cửa sảnh đi vào, không biết từ nơi nào toát ra một đạo đồng, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp Thiên Sư?”

“A. Cậu biết tôi?”

Diệp Thiếu Dương dù sao thấy tiểu tử này là chưa bao giờ gặp.

Tiểu đạo sĩ thi lễ, nói: “Thanh Vân đạo hữu ở bên trong chờ người rất lâu rồi, mời người bên này.”

Nói xong chỉ cái phương hướng cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, hắn đã tung người bay đi.

Diệp Thiếu Dương theo hành lang gấp khúc, đi mãi tới quảng trường trước đại điện.

Hai bên quảng trường, trồng một loại cây to rất giống là cây bạch quả, cả cây vàng ươm, ở trên đất chồng chất rất nhiều, lại phối với đại điện cổ phác cùng tường vây sụp đổ, nhất thời trở thành một cảnh đẹp khác loại.

Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn quanh, đang tìm Thanh Vân Tử, đột nhiên một bóng người từ trên đường nhỏ phía sau chính điện đi tới.

Mặc áo vải dài màu lam nhăn nhúm, hai tay khép lại với nhau, lưng còng, giống lão nông làm việc ở đồng ruộng (không có ý tứ hạ thấp lão nông), sải bước chữ Bát (chân đi 2 hàng) đi tới.

“Sư phụ!”

Dung mạo quen thuộc, khiến Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy vạn phần thân thiết, lập tức nghênh đón.

Thanh Vân Tử liếc hắn, đi đến phía trước đại điện, ngồi xuống ở trên bậc thang, chỉ chỉ bên người, bảo Diệp Thiếu Dương ngồi.

“Ông nội, đã lâu không gặp!”

Qua Qua nhảy đến trên chân Thanh Vân Tử làm nũng.

Thanh Vân Tử xoa đầu nó, nhìn về phía Bánh Bao trên vai bên kia của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vội vàng giới thiệu.

“Ông nội…” Bánh Bao cũng rụt rè gọi một tiếng.

“Thông Linh Phật Tử Hoa. Hồng hoang dị chủng.” Thanh Vân Tử nhìn chằm chằm Bánh Bao một hồi, nói với Diệp Thiếu Dương, “Thu nó làm môn nhân, tính tiểu tử người vận khí tốt, nó tương lai có thể giúp người giải quyết rất nhiều phiền toái, nhưng người phải phòng ngừa nó tiến hóa.”

“Tiến hóa? Trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức liên xuất hiện một ít hình ảnh kỳ quái trong Pokemon, vội vàng lắc lắc đầu, nhìn Bánh Bao nói: “Ngươi còn có thể tiến hóa, tiến hóa thành cái gì?”

Bánh Bao cúi đầu, có chút xấu hổ nói: “Lão đại người đừng hỏi nữa, ta sẽ không tiến hóa.”

“Hỏi một chút mà, ngươi cứ nói đi, với ta còn có cái gì phải giấu.”

Bánh Bao nhăn nhó không muốn mở miệng.

Thanh Vân Tử nói: “Còn có thể là cái gì, nó tiến hóa, chính là Phệ Hồn Hoa, luôn cảm giác bụng đói kêu vang, cần không ngừng cắn nuốt hồn, nhưng cắn nuốt hồn càng nhiều, loại dục vọng này cũng càng cường đại, hoàn toàn luân hãm thành tà ma.”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn giật mình, nhìn Bánh Bao, nói: “Thật?”

Bánh Bao cúi đầu, gật gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu, nói: “Lão đại tin tưởng ta, ta sẽ không để bản thân tiến hóa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.