Tuyết Kỳ đảo mắt, nói: “Bằng không như vậy đi, chị sống trước, khi nào cảm thấy bản thân không đẹp, cũng sống đủ rồi, chị liền tự sát, sau đó theo tôi cùng nhau thành quỷ, vậy không phải được rồi.”
Tạ Vũ Tình đầu nổi gân đen, nhưng sau đó nghĩ một chút, biện pháp này cũng không tệ.
Hai người đang nói nhảm, đột nhiên của phòng bị gõ vang, Tạ Vũ Tình đi đến trước cửa, xuyên thấu qua kính cửa nhìn một lần, thế mà lại là Diệp Thiếu Dương, vì thế quay đầu nói với Tuyết Kỳ: “Lão đại của cô đến rồi.”
“Tôi đi mặc chút quần áo.”
“Sợ gì, hắn cũng không phải chưa từng thấy bộ dạng này của cô.” Trực tiếp đem cửa mở ra.
Tuyết Kỳ đã chạy vào trong phòng.
“Làm gì, muộn như vậy tới tìm tôi.” Diệp Thiếu Dương vào nhà, nhìn lướt qua mọi nơi, nói: “Tôi có việc tìm chị nha.”
“Chuyện gì thế nào cũng phải giáp mặt nói.”
“Chị đi ra trước.”
“Đây là nhà của chị mà, cậu sợ cái gì, trong phòng chỉ có Tuyết Kỳ.”
Diệp Thiếu Dương liếm môi một cái, nói: “Đề tài cá nhân… Chị đi ra trước.”
Tạ Vũ Tình không có cách nào cả, đành phải đi ra ngoài cửa, thuận tay đem cửa đóng lại, theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau đến giữa cầu thang.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Dây đeo thủy tinh của cậu đâu, lúc trước ăn cơm còn treo trên cổ mà.”
“Ồ, tháo xuống rồi.”
“Làm sao, ta nhìn xem.”
“Ba lô đâu, làm gì a, người còn chưa tin ta!”
Tạ Vũ Tình bĩu môi, “Nhỡ đâu cậu là giả mạo thì sao.”
“Em gái chị chứ. Không thấy tôi đeo kiếm à. Ở trong ba lô, cầm không có tiện.”
“Được rồi, nói đi, chuyện gì?
“Có món đồ, chị thu cho tôi…” Diệp Thiếu Dương nói xong, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ, giao tới trên tay Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn lại, trên hộp sơn màu đỏ, nhìn qua rất giống loại hộp đựng trang sức người ngày xưa dùng, bên trên có một số hoa văn xem không hiểu, cầm trên thay thấy nặng trịch.
“Đây là cái gì vậy?
“Vật phi thường quan trọng, chị thu cho tôi, chú ý hiện tại tuyệt đối đừng mở ra. Ngày mai, lúc chị tới trong nhà của tôi, đưa tới trong nhà của tôi, vụng trộm đặt ở dưới giường tôi, hoặc là nơi nào, tóm lại, đặt ở một chỗ không dễ dàng bị phát hiện, đừng cho bất luận kẻ nào thấy.”
Tạ Vũ Tình ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Vì sao cần tôi đi đặt? Cậu tự mình trở về đặt là được rồi nhỉ?”
“Tôi không thể cầm thứ này trở về, nhưng tôi lại không thể không trở về, cho nên giao trước cho chị, lúc chị ngày mại đi, giúp tôi tìm chỗ đặt xuống là được.”
Tạ Vũ Tình cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào, cậu cứ nói đi!”
Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nói: “Nhà của tôi, đã bị câu hồn sứ giả theo dõi, tôi chỉ cần trở về, nhất cử nhất động đều sẽ bại lộ, nhưng chị thì khác, người đi mà nói, sẽ không bị chú ý tới.”
Tạ Vũ Tình giật mình. “Cái này.”
“Chị không cần hỏi nhiều, tôi giải thích không rõ, dù sao chị dựa theo tôi nói để làm là được rồi, nếu không phải việc nghiêm túc, tôi sao có thể thời điểm này tới tìm chị.”
Tạ Vũ Tình gật đầu nói: “Vậy tôi biết rồi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Còn có, trong chúng ta có thể có người là nội gián, nhưng tôi không xác định là ai… Chị đừng kích động, tôi cũng không xác định có hay không, chỉ là có khả năng này, cho nên tôi mới gọi chị đi ra nói…”
Tạ Vũ Tình nói: “Chị không tin, mọi người đều là đồng bạn vào sống ra chết với cậu, nếu không có chứng cớ, cậu tuyệt đối không thể nói như vậy. Cậu như vậy rất tổn thương người ta.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Chỉ mong là tôi sai lầm rồi, nhưng chuyện này liên quan tính mạng của tôi, tôi không thể không thận trọng. Dù sao, chị đừng nhắc tới chuyện này với bất luận kẻ nào, nghe chưa?”
Tạ Vũ Tình đành phải gật đầu.
Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Tạ Vũ Tình khoanh tay nói: “Sao chị cảm thấy lạnh quá.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên ý thức được cái gì, dùng sức dậm chân, đem đèn khống chế bằng âm thanh bật sáng, quay đầu nhìn lại, nhất thời, hai người đều ngây người:
Trên tường xi măng bốn phía, một mảng trắng xoá, phủ kín một tầng sương.
Tạ Vũ Tình đưa tay sờ soạng một phen, lạnh lạnh, tan trên tay. Thật là sương..
“Sao còn có sương rơi?”
“Lợi hại. Thần không biết quỷ không hay.” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói, “Xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, hai chân lún vào. Tạ Vũ Tình hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn, sàn xi măng dưới chân không biết từ bao giờ đã biến thành một vũng lầy lội, giống như một mảng đầm lầy, bốn phía còn có cỏ dại, cỏ lau các thứ mọc. Chân hai người lún ở trong nước bùn, căn bản không rút ra được.
Diệp Thiếu Dương cởi Câu Hồn Tác, một đầu móc ở trên tay vịn cầu thang, dùng sức kéo, nhưng trong nước bùn tựa như có một lực hút, bắt lấy hai chân, không thể rút ra. Trong nháy mắt tiếp theo, có gió âm từ trong lỗ thủng trên tường thổi vào–– tường sau hàng hiên tòa nhà này, là loại lỗ có chứa hình hoa (tương tự loại gạch ống WC quá khứ thường dùng), gió lạnh thổi qua, khiến hai người đều run một cái. Diệp Thiếu Dương một tay cầm lấy Câu Hồn Tác, một tay túm lấy Tạ Vũ Tình, nói: “Không sợ, chị đừng lộn xộn, chờ tôi làm phép!”
Vừa dứt lời, từ trong những lỗ thủng đó đột nhiên vươn tới từng đối tay, cánh tay càng vươn càng dài, từ phía sau lập tức bắt được cổ, hai vai cùng phần eo Diệp Thiếu Dương, kéo về phía sau.
“Thiếu Dương!” Tạ Vũ Tình bởi vì cách vách tường còn một khoảng không bị túm, sốt ruột kêu to lên.
“Sợ gì, chút tài mọn!” Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, hướng xuống dưới phun một ngụm máu, vừa lúc phun ở trên cái tay kia bắt lấy cổ tay phải của mình, chỉ nghe Xèo một tiếng, trên cái tay kia bốc lên khói trắng, tay lập tức buông lỏng ra.
Diệp Thiếu Dương rảnh tay, bắt quyết làm phép, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm tháo xuống, hướng phía sau | bổ chém một phen, đem những cái tay đó đều chặt đứt cổ tay. Lúc này, hắn và Tạ Vũ Tình đều ở trong vũng bùn chìm xuống sắp cưới đùi, Diệp Thiếu Dương không vội vàng một chút nào, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thu lại, nhìn mặt đất, lấy ra Thái Ất Phất Trần, ở trên mặt nước ào ào vẽ vài nét bút, vẽ mỗi một nét, mặt nước liền xuất hiện dấu vết vĩnh cửu, giống như viết chữ trên giấy, nước xung quanh cũng không lấp đầy vị trí để trống.
“Nhất bút kham huyễn cảnh, điền kinh tứ phương linh, âm dương hóa vô hình, thanh linh tự thông minh!”
Diệp Thiếu Dương vừa vẽ vừa niệm chú, ở trong nước viết ra một chữ “Do”, hét lớn một tiếng: “Phá!”
Ào một tiếng.
Chữ “Do” này giống như một quả bom, ở trong nước nổ tung, lấy hai người Diệp Thiếu Dương làm trung tâm, cuộn sóng hướng tới bốn phía lan tràn ra. Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn lại, hai chân mình vẫn đang giẫm ở trên nền xi măng, trên sàn, còn có trên người mình không có một chút nước bùn.
Nhưng, pháp thuật, linh lực của Diệp Thiếu Dương rất nhanh liền hao hết, nước bùn xung quanh ở sau khi hướng hai bên tách ra đến vị trí nhất định, lại lần nữa bắt đầu ngưng tụ, hơn nữa tốc độ rất nhanh.