Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2414: Không Đầu Không Có (3)



Lúc này trong thông đạo bên ngoài truyền ra tiếng thét chói tai. Diệp Thiếu Dương tò mò thò đầu ra cửa sổ nhìn, một minh tinh, ở dưới sự hộ tống của một đội bảo an từ chỗ cuối đi tới, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, những người gào thét chói tai đều là fan, bị bảo an tầng tầng lớp lớp ngăn ở bên ngoài.

Ngôi sao của hội biểu diễn lục tục trình diện, Diệp Thiếu Dương ghé vào trên cửa sổ nhìn một hồi, cũng không có hứng thú nữa, sau đó hội biểu diễn bắt đầu, Chu Tình Như dẫn hắn vào sân, chỗ ngồi ở hàng ghế trước nhất, ngay tại dưới đài, sau khi mở màn, âm nhạc ầm ầm, trong sân bãi không khí sôi trào. Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên đến loại địa phương này, trước kia chỉ từng thấy ở trên TV, cảm giác tuy ồn ào, nhưng vẫn rất vui, cũng không bài xích, nhưng hắn càng thêm chờ mong Trang Vũ Nịnh ra màn.

Trang Vũ Ninh là ra màn cuối cùng, Chu Tình Như nói ở bên tai Diệp Thiếu Dương, thật ra tiếng tắm Trang Vũ Ninh cũng không lớn hơn mấy ngôi sao khác, nhưng bởi vì cô là người địa phương, làm nhà tài trợ, bọn họ cảm thấy Trang Vũ Ninh ra màn, càng có thể kéo cảm xúc của mọi người hơn, làm hội biểu diễn có kết thúc hoàn mỹ.

Trang Vũ Ninh mặc một bộ váy liền áo màu trắng lên đài, tất trắng giày chơi bóng trắng, nhìn qua tựa như học sinh trung học. Cô vừa ra sân, dưới đài lập tức như núi lở sóng thần, phía sau Diệp Thiếu Dương có hai tan ca nhạc hoa chân múa tay vui sướng, vì thấy rõ Trang Vũ Ninh, cũng đã sắp cưỡi lên lưng Diệp Thiếu Dương rồi.

Trang Vũ Ninh đi đến giữa vũ đài, làm động tác “suỵt, âm nhạc vang lên, sân bãi dần dần an tĩnh lại. Trang Vũ Nịnh đầu tiên là phát biểu cảm nghĩ một phen, cảm tạ fan ca nhạc, cảm tạ ban tổ chức các thứ, nói một phen rất có chừng mực, Diệp Thiếu Dương ở bên dưới nghe, cảm giác rất có phong phạm, trước mắt lại như hiện ra đoạn thời gian trước kia ở chung.

Trang Vũ Ninh từng nói với hắn những lời từ trái tim, về lý tưởng của cô, cảm tình của cô… Còn có mình lúc trước như thế nào giúp cô đi đối phó quỷ nứt đầu… các thứ trong quá khứ.

Cả quãng đường, bây giờ hai người đều đã khác.

Sau khi nói xong cảm nghĩ, Trang Vũ Nịnh bắt đầu hát, trước hát một bài mới tự mình viết, khi hát, cô cũng đã phát hiện Diệp Thiếu Dương ở trên khán đài hàng đầu tiên, chưa hướng hắn tỏ vẻ gì cả, chỉ là lúc hát, ánh mắt sẽ dừng lại ở trên mặt hắn vài giây, yên lặng chăm chú nhìn.

Hát xong hai bài mới, khi chấm dứt, cô hát một ca khúc vườn trường phù hợp khí chất của cô: Thanh xuân không hối hận khi hát bài này, ánh mắt hầu như luôn nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi hát ra ca từ:

Bắt đầu bắt đầu, là chúng ta ca hát, cuối cùng cuối cùng là chúng ta đi. Anh thân yêu nhất, như là phong cảnh trong mơ, nói sau khi tỉnh mộng anh sẽ đi, em tin tưởng.

Khuôn mặt không u sầu, là thiếu niên của em, ánh mắt không vàng võ, chờ năm tháng thay đổi, con phố quen thuộc anh và em nhất, đã là người đi ánh chiều tà, người với người ở bên đường, nói tạm biệt lẫn nhau…

Diệp Thiếu Dương giống toàn bộ fan ca nhạc ở đây, nghe đến mức có chút si mê, nhưng so với bọn họ, trong lòng lại có thêm một phần cảm khái.

Lúc ra khỏi sân, ở trong tiếng hoan hô như núi lở sóng thần, Trang Vũ Nịnh ở trong đám người nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Sau hội biểu diễn, còn có rút thưởng các thứ. Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như không tham gia, đi ra ngoài.

Chu Tình Như mang Diệp Thiếu Dương trở lại trong văn phòng trước đó, bảo người ta pha hai chén trà, cưới hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cảm giác thế nào?”

“Cô ấy hát rất tốt.” 4ệ Sau đó thì sao, có cảm xúc gì không?”

“Cái đó đương nhiên là có.”

Chu Tĩnh Như nói cho hắn, Trang Vũ Ninh lát nữa tháo trang sức rồi sẽ tới.

Bên ngoài người ta đi tới đi lui, tan cuộc, người lục tục đi rồi, bên ngoài dần dần an tĩnh lại. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thiếu Dương vượt ở trước Chu Tĩnh Như mở cửa.

Trang Vũ Ninh.

Cô đã đổi quần áo, loại quần áo rất bình thường, cũng không trang điểm, cho Diệp Thiếu Dương cảm giác vẫn là bộ dáng ngày trước. Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười một cái, sờ sờ mũi, nói: “Đã lâu không gặp.”

Trang Vũ Nịnh che miệng cười nói: “Không giống với em đoán nha, em cho rằng anh gặp mặt câu nói đầu tiên sẽ khen em đẹp lên rồi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Được rồi, thật sự đẹp lên rồi.”

Trang Vũ Ninh cười vào phòng, cũng chào hỏi với Chu Tĩnh Như, bắt đầu nói chuyện phiếm. Chu Tĩnh Như hỏi cô một ít tình huống gần đây vân vân, Diệp Thiếu Dương yên lặng nghe, Trang Vũ Nịnh đột nhiên hỏi hắn: “Anh khoảng thời gian này thế nào?”

“Anh sao, vẫn ổn cả, một lời khó nói hết.”

“Có bạn gái chưa?”

“ẶC, có rồi.” Diệp Thiếu Dương nhìn lén Chu Tĩnh Như một cái, đáp.

“Thật sự à, người đâu rồi, vì sao không dẫn tới cùng nhau gặp gỡ chút?”

“Cái này… Một lời khó nói hết.”

Trang Vũ Ninh cũng không hỏi nhiều.

Không khí nói chuyện phiếm rất nhẹ nhàng, Trang Vũ Nịnh ở trước mặt bọn họ không có tác phong ngôi sao gì cả, cho Diệp Thiếu Dương cảm giác chỉ là một người bạn cũ đã lâu không gặp, sau đó gặp mặt.

Khi hàn huyên được kha khá rồi, Trang Vũ Nịnh nhận cuộc điện thoại, hẳn là trợ lý gọi tới, thúc giục cô đi tham gia tiệc tối.

Ngắt điện thoại, Trang Vũ Ninh nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương, lần này gặp mặt, thật ra là em bảo Tình Như tỷ an bài, em là thật sự rất nhớ anh, nhưng em vốn nghĩ, hai năm nay vẫn là không gặp anh thì tốt hơn, nguyên nhân anh biết…”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, có chút xấu hổ, gật gật đầu.

Trang Vũ Ninh nói tiếp: “Nhưng, có một việc, em chỉ có thể tìm anh hỗ trợ.”

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đều giật mình, không đợi mở miệng hỏi, Trang Vũ Ninh đứng dậy, đem tay áo vai trái kéo xuống, đem bả vai lộ ra, Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền thấy được thứ Trang Vũ Nịnh muốn triển lãm: một cái bướu thịt, sinh trưởng ở trên làn da trắng nõn bả vai, to bằng tiền xu một tệ, nhất thời giật mình, đi qua xem, nhất thời yên tâm, hình dạng bướu thịt này, tựa như là một khuôn mặt:

Vài cục nhỏ, như là mắt cùng miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn. Nhìn qua cho người ta một loại cảm giác rất không thoải mái, giống như khuôn mặt này đang hướng ngươi cười quỷ dị.

“Trời ạ!” Chu Tĩnh Như nhìn qua, lập tức ôm kín miệng, “Đây là làm sao vậy.”

Trang Vũ Ninh lắc đầu, cảm xúc lập tức thấp xuống, nói: “Hai tuần trước đã mọc rồi, ngay từ đầu một điểm rất nhỏ, mình không để ý, nhưng càng lúc càng to. Hơn nữa… Mình bây giờ buổi tối mỗi ngày đều gặp ác mộng, có đôi khi không phải nằm mơ, chính là nằm ở trên giường không thể cử động, sau đó liền cảm giác được trong bướu thịt giống như có cái gì đang chui ra, bên tai còn có người nói chuyện, giống như niệm chú.

Ngay tại mấy ngày hôm trước, mình mơ thấy bướu thịt phát triển bằng nắm tay, sau đó nứt ra, bên trong chui ra một cái đầu người, thật khủng khiếp…”

Mình lúc ấy đang ở Malay, vụng trộm tìm người quen giới thiệu một vụ sư, vụ sư kia nói những gì mình đều nghe không hiểu, bảo mình ăn một loại dược thảo, nhưng không có tác dụng.”

Chu Tình Như giật mình che miệng, nói: “Cậu chưa từng thử đem nó cắt bỏ sao?”

“Mình thử rồi, sau khi cắt, không được tới hai ngày, nó lại tự mình mọc ra, hơn nữa quá trình mọc rất đau.” Trang Vũ Nịnh xin giúp đỡ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Thiếu Dương, em cảm thấy đây là sự kiện thần quái, anh… Nhất định là có biện pháp chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.