Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2463: Kẻ Cản Ta Phải Chết (2)



“Hơn nữa Trấn Nguyên Tử luôn luôn bế quan tu luyện, cho nên cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, ta trước đó thậm chí cũng chưa từng nghe nói Trần Nguyên Tử ở Không Giới… Lần này cũng là bởi vì sự tình liên quan toàn bộ Không Giới tồn vong, Trần Nguyên Tử vừa vặn cũng rời núi, lúc này mới lộ mặt, nhưng Trần Nguyên Tử này, hẳn là cường giả số một Không Giới. Tuy hắn chưa từng ra tay… Sư huynh, ngươi hẳn không phải đối thủ của gã.”.

Đạo Phong nói: “Hắn lợi hại nữa, ta cũng không sợ hắn, nhưng trước mắt người cần hợp tác cùng Không Giới liên minh, chung quy không thể đối đầu quá, bởi vậy ta mới đem Địa Thư trả lại cho Thanh Phong, cũng thả hắn đi.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Cái này ta biết, làm người giữ lại một đường, ngày sau dễ gặp lại.”

Tuy Địa Thư là bảo bối hiếm thấy, nhưng mặc kệ là Diệp Thiếu Dương hay Đạo Phong, thật sự không có ý thèm muốn gì, quan trọng nhất, Địa Thư này là pháp khí bên người Trấn Nguyên Tử, nếu làm của riêng, vậy mình từ nay về sau cũng không thể sống yên, thật sự là mất nhiều hơn được.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát, nói: “Ta là không nghĩ tới, hai huynh đệ này là tới cướp Son Hải n, thật không ngờ bọn hắn tin tức linh thông như vậy, hơn nữa nói thật, trừ có thể xuyên việt thời không, ta thực không cảm thấy thứ này tốt chỗ nào. Bọn họ ở thế giới này cũng lăn lộn rất tốt rồi, cần gì phải xuyên việt thời không?”

Đạo Phong hừ một tiếng, nói: “Ngươi biết cái gì, bọn hắn cần Sơn Hải An, nhìn trúng không phải có thể trở lại quá khứ, mà là trở lại quá khứ, có thể làm rất nhiều việc…”

“Chuyện gì?”

“Các loại tiền bảo lãnh dược, rất nhiều thứ từng xuất hiện trên lịch sử, mà nay trên đời đều đã tuyệt tích, nếu có Sơn Hải An, hoàn toàn có thể dựa theo manh mối lịch sử, xuyên việt quá khứ thu thập, dùng cho tu luyện, thậm chí rất nhiều pháp khí, cũng có thể cướp đoạt, làm của riêng. Bọn hắn tu luyện lâu như vậy, đã sớm kẹt ở bình cảnh, không thể tiến thêm một bước, thiếu chính là cơ duyên, nếu có Sơn Hải An, tương đương có thể tự mình sáng tạo cơ duyên…”

Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn lời này, bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu nói: “Ta từng hỏi Từ Phúc loại vấn đề này, ta ngay lúc đó thiết tưởng, so với cái này của người còn kỳ quái hon, ta đưa cái ví dụ nha, Mao Son chúng ta trước kia từng mọc một đóa sen tím ngàn năm… Cái này người cũng biết, bị tổ sư ngắt lấy sau đó luyện thành đan dược dùng, tu vi tăng mạnh.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được hai chùm ánh mắt âm lãnh, quay đầu nhìn lại, phát hiện Bích Thanh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, ngẩn ra nói: “Ngươi nhìn gì?”

“Vì sao phải hái sen tím?”.

“ặc? Có gì quan hệ với ngươi.”

Qua Qua túm góc áo hắn, nhỏ giọng nói: “Lão đại, người ta là hoa sen trắng, sen tím là thân thích của cô ta.”

Được rồi.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, giải thích với Bích Thanh: “Không phải như người nghĩ, chuyện này ta tương lai lại tám với ngươi, ta bây giờ chỉ là đưa ra ví dụ, người để ta nói xong. Ta lúc ấy hỏi Từ Phúc, nếu ta trở lại một trăm năm trước, đem hoa sen tím hái đi, dùng để làm thành đan dược… Sau đó lại trở lại một trăm lẻ một năm trước, có phải còn có thể hái được một cây hay không?

Thậm chí ta đi một tháng trước, một ngày trước, một phút đồng hồ trước, đều có thể hái được, bởi vì hoa kia là sinh trưởng hơn một ngàn năm, chỉ cần ta trở lại thời gian trước lần hái này, trên nguyên tắc đóa hoa đó sẽ luôn còn, người nói là đạo lý này đúng không?”

Đạo Phong vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói ly kỳ vậy, suy nghĩ một phen, trên logic cũng không có vấn đề, không khỏi tò mò hỏi: “Từ Phúc nói như thế nào?”

“Từ Phúc trả lời ta ba chữ: nằm mơ à!” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Từ Phúc nói, xuyên qua thời không, mỗi một lần mở ra Sơn Hải An, đều phải trả giá nhất định, hắn chưa nói rõ cụ thể, hoặc là không muốn nói, dù sao hắn cực ít xuyên qua thời không, hơn nữa cố gắng sẽ không phá hư hiện trạng thời đại kia… Dù sao ta là tin, muốn dựa vào Sơn Hải An đi tìm cơ duyên, là không thể thực hiện được.”

Đạo Phong nói: “Hiểu rồi. Nếu biện pháp này thông, Từ Phúc đã sớm thiên hạ vô địch, sao có thể bị âm ti tróc

nâ.”

“Ai nói không phải chứ, đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy, vì sao những người này đều không nghĩ ra, còn một lòng muốn có được Sơn Hải Ấn.”

“Dục vọng, dục vọng thúc đẩy bọn họ, chỉ cần có một tia cơ hội, cũng sẽ đi cố gắng thử.”

Bích Thanh lẩm bẩm: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, những pháp sư này, có thể đều đã tu luyện mấy trăm hơn một ngàn năm, đã sớm đạt tới bình cảnh tu luyện, nằm mơ cũng muốn đột phá, cho nên tuyệt không kỳ quái.”

Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên, Thanh Phong Minh Nguyệt như vậy, cũng không phải một kẻ cuối cùng, người sau này cần cẩn thận một chút.”

Diệp Thiếu Dương ngồi trên mặt đất, giận dữ nói: “Cục cưng ủy khuất, người muốn nói Son Hải Ấn ở trong tay ta, những người này tới cửa giết người đoạt bảo, ta cũng tiếp nhận phải không, nhưng trên thực tế… Thứ đồ chơi này căn bản không ở trên người ta!”

Oán giận thì oán giận, Diệp Thiếu Dương cũng đã quyết định chủ ý, tương lai mặc kệ người nào muốn đến giết người đoạt bảo, mình tuyệt đối không khách khí, mặc kệ là ai.

“Người tìm ta đến, có chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới Đạo Phong là mình tìm đến, chỉ là tới quá muộn, mình cũng đã quên chính sự, lập tức hương Bích Thanh bĩu môi, nói: “Không phải ta tìm người, là cô ấy tìm người. Lý Hạo Nhiên đã đi Tu La giới, lưu lại Kim Cương Trác cho ngươi.”

“Cái gì!” Đạo Phong cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Bích Thanh rất không tình nguyện đi tới, đem Kim Cương Trác giao cho Đạo Phong, nói: “Đây là hắn bảo ta đưa cho ngươi. Ta không biết vì sao cho người, nhưng hy vọng người giữ tốt, tuyệt đối đừng đánh mất.”

Đạo Phong tiếp nhận Kim Cương Trác, quan sát một hồi, vẻ mặt rất ngưng trọng, lẩm bẩm: “Thanh Ngưu vẫn tin tưởng ta.”

“Có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi.

“Chu Tước Bạch Hồ, Thanh Ngưu Huyền Vũ. Bốn đại linh thú này cùng nhau, mới có thể đối kháng Vô Cực Quỷ Vương… Ta mới đầu luôn luôn tìm Lý Hạo Nhiên, hắn không tin ta, ngược lại thành kẻ thù, mà nay hắn đã đi Tu La giới, ai cũng không biết có thể trở về hay không, ta mới thử, trong Kim Cương Trác này, có để lại một luồng tàn hồn của hắn, hẳn là có thể thay thế hắn, ứng đối thiên kiếp. Hắn đem thứ này để lại cho ta, tự nhiên cuối cùng vẫn tin lời ta.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, suy nghĩ một phen, hỏi: “Bốn bọn họ, làm sao đối kháng Vô Cực Quỷ Vương?”

“Ta không biết.”

“Vậy ngươi làm sao biết bốn bọn họ có thể đối phó được?”

Đạo Phong liếc hắn, nói: “Tự nhiên có người nói cho ta biết, người vì sao cứ phải hỏi rõ ràng.

“Được rồi, ngươi không muốn nói thì thôi. Đúng rồi, sư phụ cũng đã đi Tu La giới…” Nghĩ đến Thanh Vân Tử, giọng điệu Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút cô đơn.

“Ta đã sớm biết.”

i biết?”

Đạo Phong liếc hắn nói: “Người cho rằng ông chỉ nói lời từ biệt với một mình ngươi sao?”

“Sư phụ không nói lời từ biệt với ta, ta vẫn là nghe cô ta cùng quân sự nói.” Diệp Thiếu Dương chỉ chủ Bích Thanh.

Đạo Phong nói: “Ở Tử Vân quan, sư phụ không phải đã nói lời từ biệt với người?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ lại quá trình lúc ấy nói chuyện phiếm, Thanh Vân Tử lúc ấy nói rất nhiều lời chỉ điểm mình, lúc ấy mình liền cảm thấy kỳ quái, bây giờ nghĩ đến, thì ra khi đó ông đã quyết định muốn đi Tu La giới. Nhưng vì sao không ăn ngay nói thật với mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.