Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2676: Người Thân Nhất (4)



“Luật pháp gì ta mặc kệ hết, dù sao, các ngươi muốn ở trước mặt ta mang cha ta đi, đừng hòng có cửa, đừng nói ta không nể mặt Từ Công, cho dù đại để tự mình tới cũng vô dụng, đơn giản vừa chết, ta hiện tại có thể đứng tại đây nói chuyện cùng người, thật sự đã nể mặt người... Từ Công, nếu người muốn làm khó, ta trong khoảnh khắc liền đem người m dưỡng ty điều tới, đến lúc đó ở âm ty nháo loạn một trận long trời lở đất, sau đó cùng nhau đi xa khỏi Phong Chi Cốc, không lui tới âm ty nữa, thì có quan hệ gì chứ!”

Từ Văn Trường trầm ngâm, những lời này của Diệp Thiếu Dương làm hắn nhận rõ một việc: Diệp Thiếu Dương có thực lực đấu cùng âm ty.

Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử, trong tam giới, mọi thứ đều quy về Phong Đô.

Trên nguyên tắc, toàn bộ sinh linh đều phải nghe theo hiệu lệnh của âm ty, tuân thủ luật pháp âm ty, nhưng luôn có một vài người, âm ty cũng không quản được.

Diệp Thiếu Dương đã thành thương tiện, đừng nói nhân gian vô địch, cho dù là ở âm ty, cũng không mấy người có thể khắc chế được hắn.

Nhưng quan trọng nhất là thế lực sau lưng hắn, m Dương ty cùng Phong Chi Cốc.

Còn có một tầng.....

Diệp Thiếu Dương nếu thật chiếu theo lời hắn nói mà làm, không riêng gì vấn đề âm ty thiếu một mũi quân đầy đủ sức lực, trước kia những trò bày mưu lập kế, tài nguyên cùng chiếu cố âm ty hết thảy dùng trên người Diệp Thiếu Dương, đều coi như uổng phí, thậm chí coi như đã bồi dưỡng ra một đối thủ của chính mình, đây tuyệt đối không phải kết quả mà âm ty muốn.

“Sự gia, thuộc hạ nguyện ý bị phạt, nhưng việc để lộ bí mật thực sự là không có. Chỉ vì hôm nay là sinh nhật của thuộc hạ, Thiếu Dương là con trai độc nhất của ta, cũng là thân nhân duy nhất của ta ở nhân gian, thuộc hạ hôm nay thật sự là quá nhớ mong thân nhân, mới phạm phải sai lầm, mặc cho sự gia xử trí.” Diệp Binh chắp tay cầu tình, thái độ thập phần khiêm tốn.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền nổi lửa giận, nhìn Từ Văn Trường, lạnh lùng nói: “Cha không cần cầu xin hắn, cái gì luân hồi ty quan sai, không làm cũng được!”

Từ Văn Trường đang tìm bậc thang, đối với những lời này của Diệp Thiếu Dương tự động loại bỏ, không để ý tới hắn, nhìn Diệp Binh, ra vẻ đồng tình, thở dài nói: “Mấy năm nay, cũng thực sự làm khó ngươi, ngươi ở Luân hồi ty cũng là luôn luôn làm hết phận sự, chưa bao giờ phạm sai lầm, hôm nay tình huống đặc thù, niệm tình người là vi phạm lần đầu, tạm thời ghi nhớ, không truy cứu, nếu tái phạm, sẽ cùng xử phạt, như thế nào?”

“Đa tạ sự gia!” Diệp Binh vội vàng cảm ơn.

Từ Văn Trường lại nhìn mọi người chung quanh một lượt, nói: “Diệp văn thư là động liệu của chúng ta, ngẫu nhiên phạm sai lầm, về tình cảm có thể tha thứ, hôm nay trở về, coi như không có việc gì, bên phía thánh đề, bản quan tự đi phân trần, mời các vị trở về.”

Các ngân giáp quỷ võ sĩ lĩnh mệnh lệnh, đều cùng nhau rút lui, chỉ có Từ Văn Trường cùng hai tùy tùng bên cạnh còn ở lại. Từ Văn Trường nói với Diệp Binh: “Diệp văn thư, ngươi cũng nên đi.”

“Lĩnh mệnh!” Diệp Binh dùng sức nắm lấy đôi tay Diệp Thiếu Dương, bốn mắt nhìn nhau, nói không hết phụ tử thân tình.

“Thiếu Dương, ta đi rồi, tương lai nếu con tưởng niệm vị phụ, cứ đốt thư cho ta, chỉ là không thể gặp lại nhau. Con... nhớ chú ý sức khỏe, vi phụ đối với con, chỉ có một cầu kỳ vọng: Vô luận như thế nào, nhất định cũng nỗ lực sống cho tốt.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm khái, cái gì thiên sư, cái gì thực lực nhân gian vô địch, ở trong mắt người làm cha mẹ, những thứ đó đều không quan trọng, chỉ cần hài tử có thể sống tốt, khỏe mạnh, không có gì quan trọng hơn.

Diệp Thiếu Dương dùng sức gật đầu, nói: “Phụ thân cũng bảo trọng, tương lai có cơ hội con lại đến gặp cha.”

Sau đó xoay người nhìn Từ Văn Trường: “Từ Công, hôm nay người mang theo nhiều người như vậy tới bắt phụ thân ta, đổi lại bất lực trở về, còn bị ta đã thương, bọn họ sẽ không làm khó phụ thân ta chứ?”

“Ta đích thân đảm bảo không có việc gì, lời ta nói, ít nhất người có thể tin được.”

“Được rồi, dù sao nếu cha ta chịu oan ức ở Luân hồi ty, ta liền đi đại náo một hồi, không sao cả.”

Từ Văn Trường cười khổ, đổi thành người khác nói lời này, hơn phân nửa đều là làm màu, nhưng Diệp Thiếu Dương nói như vậy, y không thể không tin, huống hồ, hắn cũng không phải chưa từng gây náo loạn ở Luân hồi ty.

“Thiếu Dương, ta đi đây.” Diệp Binh chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương thật lâu, cuối cùng đưa tay xoa đầu hắn, cười cười, xoay người rời đi.

Cha...

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Binh, trong lòng cảm khái nói không nên lời.

Diệp Binh đi rồi, Diệp Thiếu Dương chần chừ nửa ngày, điều chỉnh cảm xúc, nhìn Từ Công, có chút không vui mà nói: “Từ Công, quan hệ giữa người và ta cũng coi như là bạn tốt đi, ngươi hôm nay dẫn người tới bắt cha ta, việc này thật có chút không hợp đạo.”

Từ Công ở âm ty địa vị cao thượng, nhân gian pháp sư, thật không ai dám ở trước mặt bằng băng hữu, chỉ có duy nhất một Diệp Thiếu Dương. Từ Văn Trường lại không thèm để ý, cười khổ nói: “Tiểu thiên sư, ta hôm nay có thể tới, đã là nể mặt bằng hữu rồi, bằng không là sự gia như ta không đáng tự mình quản việc này đâu.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động.

Từ Văn Trường nói tiếp: “Ngươi thử nghĩ xem, nếu là vài vị Pháp Vương dẫn người tiến đến, tình huống đã có thể bất đồng, rốt cuộc phụ thân người phạm lệnh trước, không ai bao che được.”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói: “Chuyện này thật sự cảm ơn, ngại quá ta đã hiểu lầm ngươi. Nhắc mới nhớ, người cùng nữ đồ đệ kia thế nào? Cô ấy ở nhân gian như thế nào, nếu lại bị khi dễ, nhớ rõ nói cho ta, ta ra mặt giúp cô.”

Nhắc tới nữ đồ đệ, Từ Công mặt già đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, trách mắng: “Chớ có nói bậy!”

Ngay sau đó vẫy vẫy tay, “Được rồi được rồi, người đi đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng rồi Từ Công, ta trước mắt ở Thừa Đức, điều tra chuyện Thánh Linh Hội, tám phần có liên quan tới Pháp Thuật công hội, ngươi có biết chuyện gì không.”

Từ Văn Trường vuốt chòm râu, trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói với hai tùy tùng: “Các ngươi đi bên ngoài chờ ta!”

Hai người ngầm hiểu, đi ra bên ngoài canh chừng.

Từ Văn Trường đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương một bước, nói: “Thật ra mà nói, việc này ta cũng không hay biết, nhưng nếu thật sự là Pháp Thuật công hội còn cần các ngươi phải tự hành xử lý, âm ty sẽ duy trì các ngươi, nhưng không thể nề hà. Hiên Viên Sơn, xem như đạo môn Tiên giới, không chịu quản hạt của âm ty, lại nói âm ty cũng không thể quy mô đi trước nhân gian, đi hỏi nhân gian tranh cãi trong giới Pháp Thuật.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Nói nửa ngày, vẫn là dựa ta tự mình làm.”

“Nếu thật điều tra rõ đứng sau lưng bọn họ là Thánh Linh Hội, âm ty có thể âm thầm trợ giúp người, nhưng không thể vuốt mặt không nể mũi Hiên Viên Sơn.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Lần trước người kêu ta giúp người sắp xếp gặp mặt Bạch Khởi, ta đã chuẩn bị xong, chừng nào thì người đi gặp.”

“Chuyện này... nói sau đi, ta hiện tại không rảnh.”

Nghĩ đến thân thể mình còn ở trong WC bệnh viện tâm thần, mình tới đây cũng một khoảng thời gian rồi, không thể chậm trễ nữa, tuy rằng rất muốn gặp Bạch Khởi, cũng chỉ có lần sau.

Từ Văn Trường lên tiếng, nói: “Nếu như thế, người đi đi.”

“Người đi trước, ta chỉ cần phá vỡ hư không là đi được.”

Từ Văn Trường lại chào hỏi Chanh Tử, sau đó rời khỏi rừng trúc.

“Lão đại, ngươi... phụ thân ngươi, ta nên kêu gia gia hay là đại bá?" Chanh Tử nghiêng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.