Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2678: Nguyền Rủa Lực Lượng (2)



Điệu hồn rất thường gặp, nếu là tán hồn, chính là bên trong ba hồn bảy vía, có một hai đạo hồn phách thứ tự bị sắp sai, trong tình hình bình thường, nội trong thời gian ngắn, hồn phách tán loạn sẽ tự động sửa lại thứ tự, khôi phục bình thường. Cho nên tình huống tán hồn phi thường hiếm thấy.

Diệp Thiếu Dương dùng cường khí kiểm tra phát hiện, ba hồn bảy vía trong cơ thể Vương Tỉnh Lộ, tựa như là đang bị một lực lượng thần bí khống chế, bị tán loạn rất mạnh.

Lực lượng thần bí này đối với lực lượng ngoại lai mãnh liệt bài xích, nếu không phải Diệp Thiếu Dương cương khí thâm hậu, căn bản cũng vô pháp tiếp cận hồn phách của hắn.

Chẳng lẽ là lực lượng nguyền rủa?

Lực lượng này tuy ngăn trở hồn phách Vương Tỉnh Lộ chữa trị, nhưng đồng thời cũng bảo hộ hồn phách của hắn, mặc kệ là pháp sư hay là tà vật, muốn đi vào trong cơ thể hắn, cảm giác hồn phách của hắn, không có mười phần tu vi thâm hậu cũng khó làm được.

“Làm ơn đỡ hắn nằm xuống, tôi sẽ kiểm tra cho hắn.”

Đề nghị của Diệp Thiếu Dương khiến bác sỹ cùng Lưu Kỳ hoài nghi mạnh mẽ.

“Anh không phải là bác sỹ, kiểm tra cái gì cho hắn.”

“Tôi có hi vọng chữa khỏi cho hắn.”

“Đừng nói giỡn, anh cảnh sát, hắn như thế nào đã gần mười năm, trong thời gian đó không biết đã tiến hành bao nhiêu thứ hội chẩn cùng trị liệu, đều không có chút phản ứng...” Bác sỹ thập phần không cho là đúng.

Diệp Thiếu Dương không giải thích rõ với hắn, dứt khoát tự mình cõng Vương Tỉnh Lộ lên, đi tới gian phòng cấp cứu lúc nãy mình từng năm.

Lưu Kỳ cùng bác sỹ chạy nhanh đuổi theo, nhưng mà Diệp Thiếu Dương khư khư cố chấp, sau khi xông vào phòng cấp cứu, đặt Vương Tỉnh Lộ nằm thẳng trên giường bệnh, lúc này Lưu Kỳ xông tới, nổi giận nói: “Diệp Thiếu Dương anh làm gì vậy, tuy hắn đang bị như vậy, nhưng cũng là một mạng người, tôi cảnh cáo anh,nếu hắn có chuyện không hay xảy ra, anh sẽ bị kiện!”

“Lỡ như giết chết hắn, tôi đền mạng cho hắn!” Diệp Thiếu Dương chém định chặt sắt trả lời, khiến Lưu Kỳ lập tức giật mình, không biết nói cái gì cho phải.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương đã mở ra ba lô, lấy ra chiếc hộp mười tám thần châm, mở ra.

Bác sỹ phía sau hắn vừa thấy chiếc hộp chưa kim châm có ngắn có dài, nhíu mày nói: “Anh là bác sỹ trung y? Nhưng mà loại bệnh này, trung y cũng vô dụng...”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, trước tiên bắt lấy cánh tay Vương Tĩnh Lộ, dùng cường khí va chạm tâm mạch hắn, để cho hắn hôn mê đi, sau đó lấy ra mấy cây châm, lần lượt châm vào bên trong mấy đại quý huyệt trên người hắn, bảo vệ tốt mấy đạo hồn phách thứ tự bình thường trong Cơ thể hắn, sau đó mới động thủ đối với vài đạo hồn phách khác...

Nguyền rủa, giống như là một ổ khóa, một khi thực thi rồi, ổ khóa này sẽ khóa lại, chỉ có chìa khóa chân chính (giải chú chú ngữ) mới có thể cởi bỏ, trừ cách đó ra, thật ra vẫn còn một biện pháp khác, chính là dùng ngoại lực mạnh mẽ giải khóa.

Nhưng mà lực lượng nguyền rủa, là loại lực lượng thần bí cường đại nhất thế giới này, muốn dùng ngoại lực phá giải, người này thực lực phải cường đại gấp mấy lần so với nguyền rủa lực lượng, hiện tại Vương Tỉnh Lộ đang bị nguyền rủa, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được nhiều phát hiện, trừ phi là pháp sự linh tiên bài vị trở lên, nếu không căn bản không có năng lực phá giải. Vừa vặn, hắn không chỉ là linh tiên, mà còn là thượng tiên.

Diệp Thiếu Dương hóa một chén phù thủy, nắm lấy mũi Vương Tỉnh Lộ rót hết vào, sau đó hai tay cầm lấy tay hắn, đem cương khí cường đại trong cơ thể trút xuống cơ thể hắn, cùng nguyền rủa lực lượng tiêu hao lẫn nhau...

Lưu Kỳ cùng bác sỹ nhìn nhau, bác sỹ bất đắc dĩ cười nói: “Châm kim nếu có thể trị được loại bệnh này, chúng ta đi học y khoa nhiều năm như vậy đều coi như công cốc.”

Vừa mới dứt lời, chỉ nghe một tiếng rên rỉ, trong phòng yên tĩnh vàng hẳn lên. Hai người đều sửng sốt một chút, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương trán hơi hơi đổ mồ hôi, vẻ mặt dùng sức, tựa như đắm chìm ở trong sự kiện nào đó, tiếng rên rỉ vừa rồi... Không phải hắn phát ra?

Không phải là...

Hai người quay đầu nhìn lại trên giường, ánh mắt đục ngầu của Vương Tỉnh Lộ đã dần sáng lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng không ngừng phát ra rên rỉ.

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, buông hai tay ra, giúp hắn nhổ đi mấy kim châm trên trán.

Lúc cây châm cuối cùng được nhổ đi, Vương Tỉnh Lộ cả người run lên, ánh mắt càng thêm rõ ràng, nhìn Diệp Thiếu Dương, môi run run, hộc ra lời nói bình thường đầu tiên sau mười năm: “Pháp sư?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

Bụp một tiếng. Bác sỹ ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, dùng ánh mắt cực kỳ không thể tưởng tượng được nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Anh đã làm như thế nào! Dùng châm cứu?”

Lưu Kỳ cũng là trọn mắt há hốc mồm.

“Cuối cùng... tỉnh rồi.” Vương Tỉnh Lộ cố hết sức nói, quay đầu nhìn hai bên, vẻ mặt mê mang, tựa như không biết đây là địa phương nào.

“Đây là bệnh viện tâm thần, sau khi ông trốn khỏi cổ mộ, liền nổi điên, bị người ta đưa đến nơi đây, vào rồi thì ở luôn mười năm.” Diệp Thiếu Dương dùng lời nói ngắn gọn nhất nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó bổ sung một câu: “Hiện tại là năm 2016, cuối năm.”

“Năm 2016...” Vương Tỉnh Lộ rơi vào trầm tư, lát sau, hắn chống người ngồi dậy, lúc này bác sỹ cũng phục hồi tinh thần lại, tìm được dụng cụ y học, tiến lên kiểm tra tim đập cùng mạch đập của hắn, tất cả bình thường.

Bác sỹ muốn phát điên.

Vương Tỉnh Lộ thử xuống giường, bởi vì mười năm nay tuy hắn bị điện, nhưng mà vẫn duy trì đi đứng ăn cơm, bởi vậy tình trạng thân thể vẫn là bình thường, hắn ôm giường đi vài bước, liền khối phục năng lực đi đứng.

Nhìn nửa tiếng trước vẫn còn là một bệnh nhân singốc, ngay cả ăn cơm cũng phải đút, trong khoảng khắc biến thành một người bình thường, ở đây toàn bộ mọi người giật mình nói không ra lời.

Việc đầu tiên Vương Tỉnh Lộ làm chính là soi gương.

“Mười năm, mười năm đã trôi qua như vậy, trong phút chốc tôi đã đánh mất mười năm.” Vương Tĩnh Lộ hai tay nắm tóc, lắc đầu, trong lòng cảm khái vô hạn.

Diệp Thiếu Dương đi đến phía sau hắn, nói: “Trước mắt đừng vội cảm khái, tôi cứu ông tỉnh, chỉ là vì hỏi thăm manh mối từ ông, năm đó ông rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, vì sao mọi người đều đã chết, chỉ có ông sống sót, lại hồn phách đổi chỗ, làm kẻ điên mười năm?"

Vương Tỉnh Lộ cảm khái thở dài một tiếng, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Anh là ai?”

“Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương.”

Vương Tỉnh Lộ ngẩn ra, hắn nếu là pháp sử, tự nhiên cũng biết Mao Sơn, lập tức chắp tay hành lễ, cảm khái khóc lên, sau đó hình như hắn mới phát hiện trong phòng cấp cứu có rất nhiều người mình không quen biết, nhướng mày, tỏ vẻ có một số việc mình chỉ nói với một mình Diệp Thiếu Dương, hết cách, Lưu Kỳ đành phải cùng bác sỹ và mấy y tá ôm theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt đi ra cửa phòng.

Vương Tỉnh Lộ nhìn hai bên vai Diệp Thiếu Dương một chút, nói: “Diệp chưởng giáo, hai vị này đều là môn nhân của anh?”

“Không sai.”

“Tôi nhìn ra được, bọn họ đều thực lực bất phàm, Diệp chưởng giáo trẻ tuổi như vậy, làm được như vậy, thật sự khó có, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Diệp chưởng giáo có điều gì muốn biết, xin cứ việc hỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.