“Cha con a, đại danh của người con không biết, chỉ biết nhũ danh gọi là Nhị Cẩu.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nó, nói: “Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở trong này?”
Qua Qua gật gật đầu.
“Ngươi cẩn thận ngẫm lại, những việc này, đều là người đã thực sự trải qua sao?" Diệp Thiếu Dương vẫn không buông tha.
Qua Qua không hiểu vì hắn sao lại hỏi như vậy, cẩn thận suy nghĩ một hồi, ngây thơ gật gật đầu.
“Tốt lắm, thúc thúc đưa người đi ngủ, kể chuyện cho ngươi, thế nào?
“Tốt quá, con muốn nghe chuyện ma!”
Chuyện ma...
Diệp Thiếu Dương ôm nó vào trong ngực, bắt đầu kể “Chuyện xưa”: “Ngày xưa, có một pháp sư, ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, ừm, tựa như thúc thúc ngươi là ta vậy, tên của hắn là Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương tên này ngươi có từng nghe qua không?”
Qua Qua chớp ánh mắt, mày mặt nhăn hẳn lên, nói: “Diệp Thiếu Dương?”
“Đúng vậy, có ấn tượng đối với tên này không?”
Qua Qua cúi đầu một hồi, nói: “Tựa như... Giống như từng nghe qua ở đâu, lại giống như chưa từng nghe qua.”
Phản ứng này của nó khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy hấp dẫn, vì thế tiếp theo kế tiếp, đem những chuyện mình trải qua, còn có cái tên Liên minh tróc quỷ đều kể một lượt, quan sát phản ứng của nó, hỏi nó có chưa từng nghe qua, Qua Qua vẻ mặt càng ngày càng ngang trọng.
“Thế nào, tên này, ngươi cũng có ấn tượng sao?”
“Ừm, giống như con từng nghe qua...”
“Thật sự?
“Con nhớ rồi.” Qua Qua vỗ một cái lên ót mình.
Diệp Thiếu Dương vui vô cùng, đúng lúc này, Qua Qua bồi thêm một câu: “Thúc thúc lần trước lúc thúc tỉnh lại, cũng nói với con mấy cái tên này! Thúc thúc chuyện này thúc nghe được từ nơi nào vậy?”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết nói gì.
“Tốt rồi, ngươi ngủ đi.”
“Ừ, con cũng buồn ngủ rồi.”
Qua Qua ngáp một cái, ôm cổ Diệp Thiếu Dương ngủ.
Nó cũng cần ngủ sao?
Diệp Thiếu Dương cố ý không động đầy, nằm đợi một hồi, Qua Qua phát ra tiếng hít thở đều đều. Diệp Thiếu Dương quan sát một chút, thật đúng là đang ngủ.
Cái này không khoa học a... Nó là yêu quái của Quỷ Vực, là không cần ngủ a.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hắn cẩn thận nhớ lại lời Qua Qua nói, “Mình” trước kia cũng bị điên, sau khi tỉnh lại sau, cũng kể những chuyện giống vậy? Không, cái này đương nhiên không phải thật sự, nhất định là ký ức nó bị người ta sửa chữa. Hoặc là, ký ức thật sự của nó bị phong tồn lại, ký ức hiện có là bị người ta giáo huẩn.
Diệp Thiếu Dương càng nghiêng về vế sau hơn.
Chỉ là, làm sao làm được tất cả những thứ này?
Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại cân nhắc mấy vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, thử kích hoạt hồn ấn mấy người khác, cũng đều không có phản ứng, cũng không biết Bánh Bao đi đâu.
Tất cả rơi vào đường cùng, Diệp Thiếu Dương đành phải tham khảo kinh nghiệm lần trước xuyên không, tính hay là trước tiên đi âm ty một chuyến, đi tìm Tiêu Dật Vân, hỏi chuyện trong năm Gia Tĩnh, khi đó Tiêu Dật Vận hẳn là đã đến âm ty rồi?
Nghĩ đến lại phải giống như lần trước, trước tiên làm cho sáng tỏ bí mật của hắn, để cho hắn tin tương thân phận mình, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy đau đầu. Loại cảm giác này thật là siêu cấp khó chịu.
Đem Qua Qua gạt sang một bên, Diệp Thiếu Dương xuống giường, vốn định bố trí pháp đàn, đột nhiên nghĩ đến mình pháp khí gì đều đã đánh mất toàn bộ, rơi vào đường cùng đành phải hồn phách xuất khiếu, nhưng mà niệm vài biến chú ngữ, cũng không có thể mở ra khe hở đi thông vào Quỷ Vực hư không.
Sao lại vậy...
Diệp Thiếu Dương thử vài lần, nhưng pháp thuật mở ra khe hở hư không một chút hiệu quả cũng không có. Diệp Thiếu Dương vô cùng kinh ngạc, hoài nghi có phải pháp thuật của mình mất đi hiệu lực hay không, vì thế thử mấy chiếu pháp thuật nhỏ khác, tất cả đều thành công, lại thư pháp thuật đi âm, vẫn là không được... Cảm giác lúc tác pháp, thật giống như lực lượng pháp thuật bị thứ gì đó chặn lại...
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Từ lúc mình đến thế giới này, khắp nơi đều gặp được việc lạ. Điểm này cũng càng khiến hắn thêm xác định, cái này tuyệt đối không phải đơn giản là xuyên không!
Mặc kệ thế nào, phải khôi phục thực lực trước rồi nói sau.
Diệp Thiếu Dương một lần nữa ngồi ở trên giường, bắt đầu phun nạp, từng chút một khơi thông kinh mạch bế tắc, tiếp tục vài chu thiên, kinh mạch đã gần như được thông suốt.
Loại cảm giác trong cơ thể có cương khí chảy xuôi này khiến Diệp Thiếu Dương bớt chút lo lắng, nhìn Qua Qua ngủ say bên cạnh, không khỏi cười khổ, mặc kệ thế nào, nhất định phải làm tỉnh lại ký ức của hắn, còn có Bích Thanh nữa.
Diệp Thiếu Dương quyết định trước tiên phải quen thuộc thế giới này
Hôm nay trời đầy mây, không có thái dương, nhưng mà trời vẫn rất sáng, Diệp Thiếu Dương muốn ra ngoài đi dạo một chút, tới cửa mới nhớ tới mình đang mặc áo ngủ, vì thế đi vào trước giá áo, bên
áo khoác, Diệp Thiếu Dương mặc thử, rất vừa người, nhìn mình cảm giác giống như là đệ tử nhà giàu cổ đại, đột nhiên nghĩ đến, quần áo này là do ai chuẩn bị, chẳng lẽ là vì mình xuyên không nên mới chuẩn bị?
Trong giây lát, hắn nghĩ đến, sẽ không giống như diễn trong TV, mình xuyên đến cổ đại, sau đó biến thành một người khác, hoặc là dùng thân thể người khác... Nói cách khác, nhà này vốn có một thiếu gia, không biết là đã chết hay là làm sao, tóm lại mình hiện tại đã biến thành hắn.
Ý tưởng này khiến cho Diệp Thiếu Dương mồ hôi lạnh chảy ròng đi tìm gương khắp phòng, cuối cùng tìm được gương đồng trên ngăn tủ, soi vào đó một chút, còn may vẫn là chính mình...
Điên rồi. Diệp Thiếu Dương tự giễu lắc lắc đầu, đi đến ngoài cửa, một đường đi đến đại sảnh, nhìn đến một cô nương đang dọn dẹp phòng, vừa thấy hắn, lập tức nói vạn phúc, “Chào thiếu gia. Thiếu gia tỉnh rồi.”
“Ừ.” Diệp Thiếu Dương trả lời cho có lệ.
“Nô tỳ hầu hạ thiếu gia rửa mặt nha.” Nha hoàn cười đến kéo Diệp Thiếu Dương, đi đến bên ngoài hoa viên, ngoài cửa có một cái giếng, nha hoàn giúp hắn lấy xong nước, sau đó đi lấy bột đánh răng cùng một thứ giống như xơ mướp.
Diệp Thiếu Dương đoán đồ chơi này hắn là dùng để đánh răng, thử một chút, cảm giác cũng rất tốt, lúc đang đánh răng, nha hoàn tìm Miêu Nhi đến đây, cùng Diệp Thiếu Dương cười cợt hai câu, dẫn hắn đi ăn cơm.
Điểm tâm bày trên bàn bát tiên của nhà ăn, cháo gạo trắng, bánh bao, dưa muối, chao, trứng vịt muối, đều là hai phần.
Quả nhiên, sau khi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, Miếu Nhi sẽ đi mời “Thiếu nãi nãi”.
Một lát sau, Bích Thanh từ trong phòng đi ra, mặc một bộ áo ngủ tơ lụa trắng noãn, tóc búi hẳn lên, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền vui vẻ, cười nói với cô: “Người mặc bộ đồ này rất đẹp đó, sau này trở về cũng có thể làm một bộ như vậy.”
Bích Thanh nhìn hắn một cái, nhíu mày nói: “Huynh đang nói cái gì, bệnh điển của huynh còn chưa hết sao?”
Bệnh điện...
Diệp Thiếu Dương không nói gì, cầm lấy một cái bánh bao tự ăn.
Bích Thanh ngồi ở bên cạnh hắn, cũng bắt đầu ăn cơm.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy thứ cô ăn, lập tức choáng váng. Cô là yêu tinh a, còn là một gốc hoa sen, hoa sen không ăn thứ này, nhìn bộ dáng cô ăn rất ngon miệng, Diệp Thiếu Dương cả người đều cứng đờ.