Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2791: Quốc Vương Diễn Thuyết (2)



“Cậu là một pháp sư, cũng sắp bị ép thành thống soái rồi.” Trương Vô Sinh bưng cháo tổ yến, lắc lắc đầu. “Bằng không cậu cứ ở lại đây làm hoàng đế là được.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai cười cười, hắn biết rõ, mình thật sự không có cái tố chất này.

Nếu có mặt quân sự thì tốt rồi, khẳng định có thể xử lý cục diện trước mắt.

Diệp Thiếu Dương lại hoài niệm tới Lâm Tam Sinh.

Đến buổi tối, thám tử của Tiểu Mã bên kia không ngừng báo lại, có vài lộ đại quân đã cưỡi ngựa chạy tới, nhưng khi tới gần kinh thành, bị các tà vật phát cuồng kia công kích, cũng đều hoàn toàn rối loạn, trong đó cũng có một số phát cuồng sớm nhất, cơn điên đã qua, lao tới kinh thành bên này, Tiểu Mã an bài vài tà vật to mồm, ở trên tường thành thay phiên kêu gọi, hợp nhất không ít.

Đến sau nửa đêm, thật là thiên hạ đại loạn rồi.

Loại lan tràn kiểu ôn dịch này Diệp Thiếu Dương lúc trước từng tưởng tượng rốt cuộc sinh ra. Ngoài kinh thành, trên cánh đồng bát ngát, k nơi đều là tà vật đang chém giết, cũng không ngừng có tà vật lao tới bên ngoài kinh thành.

Đến lúc trời sáng, tà vật tỉnh táo lại từ các nơi lao tới càng lúc càng nhiều, Tiểu Mã phái càng nhiều người hơn đứng ở trên bốn tòa cửa thành trấn an bọn họ, nhưng các tà vật kia phát hiện mình đến thành thị xa lạ, đều rất sợ hãi, đối với chân tướng đám thủ hạ của Tiểu Mã nói cũng là nửa tin nửa ngờ, Sợ là bẫy, rất nhiều tà vật đều không dám vào thành, nán lại dưới thành, dựa lưng vào tường thành, chống đỡ tà vật phát cuồng từ bốn phương tám hướng tới tấn công.

Từ bình tĩnh đến cuồng loạn, chỉ là một buổi tối.

Lúc này Bạch Hổ đường đã sớm người đi nhà trống, không có ai đi ra quản lý công việc, cho dù Bạch Hồ đường vẫn còn người, cũng không có khả năng thay đổi cục diện nữa.

Trật tự của toàn bộ thế giới đều không còn, các văn võ bá quan trong kinh thành cũng đều nghẹn họng trố mắt. Bọn họ tuy bị rót vào ký ức, cho rằng tất cả cái này đều là thật, nhưng đối mặt loại loạn cục đáng sợ này trước mắt vẫn nghẹn họng trố mắt. Thế giới quan bị chấn động, ai cũng ngẩn ra đứng ở trên đường.

Diệp Thiếu Dương từ trong hoàng cung đi ra, nhìn thấy những người này, đột nhiên nghĩ ra đã quên đánh thức bọn họ, vì thế kêu mọi người cùng nhau động thủ, đem bọn họ khống chế trước, sau đó lần lượt dán bùa, lại đem bọn họ lần lượt đánh thức...

Bản tốn của những người này, có tà vật, cũng có pháp sư, đại bộ phận đều biết Diệp Thiếu Dương và Trương Vô Sinh, nhất thời đám người này không thủ hoàng đế nữa, hướng hai người bọn họ cúi đầu bái lạy, thỉnh cầu bọn họ chủ trì đại cục, dẫn bọn họ cùng nhau về nhân gian.

Diệp Thiếu Dương ngay cả các cung nữ thái giám kia cũng cùng nhau đánh thức.

Diệp Thiếu Dương bảo Bánh Bao trông coi hoàng đế, bản thân đến bên ngoài xem tình huống thể nào.

Đi thẳng tới ngoại thành, trèo lên tường thành, nhìn khắp nơi, một mảng đồng nghìn nghịt tất cả đều là sinh linh, xa xa không ngừng truyền đến tiếng hò hét chém giết. Sinh linh tới gần bên này, đại đa số đều chất đống ở phía dưới tường thành, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tiểu Mã ở nơi này thu thủ hạ, con chim to kia lượn lờ ở bầu trời, cao giọng hô:

“Các nữ sĩ các tiên sinh! Ta biết các ngươi đều sinh sống ở năm 2018, mọi người đều là từ bên kia tới, đây là một thế giới bị Thánh Linh hội mở ra, đối với chúng ta mà nói, nó là không tồn tại, là giả dối, các ngươi đều bị tẩy não, mà nay các ngươi đã tỉnh táo, cần nhận rõ tình thế, sớm quy thuận chúng

lý, chúng ta sẽ không vứt bỏ các người, chúng ta là Liên Minh Tróc Quỷ, thiên sư Diệp Thiếu Dương đang chủ trì cục diện, chúng ta nhất định sẽ chủ trì công đạo, mang theo mọi người rời khỏi..."

Trương Vô Sinh thấy một màn này, cảm khái nói: “Cảnh này, ngược lại khiến tôi nghĩ về lịch sử Hoa Hạ chúng ta, dân như con kiến, lại là căn bản quốc gia, một khi dân chúng đều tạo phản rồi, chính quyền có mạnh nữa cũng không cách nào khống chế cục diện.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng, ở nơi này lại khác, chỉ nói Tinh Nguyệt Nô, cô ta là chúa tể nơi này, là người chế định quy tắc, giống như hoàng đế cổ đại, nắm giữ thiên hạ, cho dù toàn bộ mọi người cùng nhau tạo phản, cũng không thể làm gì cô ta nhỉ, bằng không pháp thuật công hội cũng sẽ không đến bây giờ còn chưa có động tĩnh.”

“Không phải còn có chúng ta à. Cổ đại khởi nghĩa, cũng cần phải có đầu lĩnh.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, đột nhiên phía dưới tường thành im ắng truyền ra một thanh âm: “Nói bừa, chúng ta làm sao biết ngươi không phải muốn lừa chúng ta vào thành giết chúng ta! Thế giới này, tất cả đều không đáng tín nhiệm, chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng các ngươi!”

Chung quanh lập tức vang lên tiếng phụ họa.

“Đúng vậy, chúng ta làm sao biết các ngươi không phải tay sai của pháp thuật công hội!”

“Không sai, toàn bộ giới pháp thuật đều bị ăn mòn, nào có ai có thể chủ trì công đạo!”

“Không phải nói có mặt Diệp thiên sự sao, bảo Diệp thiền sư đi ra, bảo Diệp thiên sư đi ra chúng ta sẽ tin, cũng chỉ có hắn luôn đối kháng pháp thuật công hội!”

Mọi người lập tức ồn ào, thanh âm càng lúc càng lớn.

Trên mặt Diệp Thiếu Dương có chút phát sốt, có chút xấu hổ quay đầu nhìn Trương Vô Sinh.

Trương Vô Sinh hiểu ý tứ của hắn, thở dài: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bọn họ nói không sai, cậu mới là trụ cột vững vàng trong dòng nước lũ này. Tôi già rồi, thu mình được rồi, nhưng cậu cũng đừng đắc ý, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Thiếu Dương, thể nghiệm một phen này, đối với tương lai của cậu cũng là tốt.”

Diệp Thiếu Dương đang nhấm nuốt thâm ý trong đoạn lời này của lão, Trương Vô Sinh đẩy hắn một cái, “Cậu nên đi trấn an lòng người rồi, cậu đi nói chút gì đó, để mọi người nhìn thấy cậu.”

A, nhiều người như vậy!

Diệp Thiếu Dương nhìn một mảng đám người đồng nghìn nghịt như thủy triều phía dưới, những cái đầu ngửa lên kia, lập tức rụt vời. Tuy bình thường nói năng ngọt xớt không sợ mất mặt, nhưng... Lên tiếng trước mặt nhiều người như vậy, vẫn là lần đầu.

Diệp Thiếu Dương còn đang do dự, Trương Vô Sinh đột nhiên cao giọng hô: “Các vị yên lặng, vị này chính là Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương thiện sự, đứa con ông trời lựa chọn của giới pháp thuật nhân gian, các người thấy rõ chưa!”

Ba chữ “Diệp Thiếu Dương” vừa ra, phía dưới lập tức im lặng, vô số sinh linh và một cái đem đầu quay sang, nhưng bầu trời nơi này không có ánh trăng, không nhìn thấy mặt hắn.

Vì thế rất nhiều người la hét không nhìn thấy.

Tiểu Mã bảo thủ hạ kiếm hai cây đuốc tới đây, hai người một trái một phải đốt lên, đem mặt Diệp Thiếu Dương chiếu sáng.

“Đi, đi của nam thành.” Trương Vô Sinh đẩy Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương cảm giác hai chân đều đang run lên, máy móc đi đến trên cửa nam thành.

Nhân gian lấy nam vi tôn, cửa nam kinh thành, là cao lớn nhất.

Diệp Thiếu Dương bị hai cây đuốc chiếu, leo lên chỗ cao nhất trên thành lâu, trong quá trình đi lên, bởi vì hai chân cứng ngắc, còn một chân không giẫm vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

Đám người bôn tẩu bẩm báo cũng theo hắn chậm rãi di động, tất cả đều tụ tập ở dưới thành, liếc một cái nhìn xuống, khắp nơi đều là đầu người. Diệp Thiếu Dương liền có chút choáng váng.

Hai cây đuốc soi mặt hắn, Diệp Thiếu Dương cảm giác miệng càng khô hơn, không ngừng nuốt nước miếng.

“Thật là Diệp thiên sư, ta từng gặp hắn, ta từng gặp, thật là hắn!” Có pháp sư hô lên, hơn nữa không chỉ một sinh linh từng gặp hắn, hòa cùng nhau, mọi người lúc này mới tin tưởng hắn thật là Diệp Thiếu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.