Cuộc nói chuyện khiến Diệp Thiếu Dương giật mình như có đăm chiêu, lẩm bẩm: “Chỉ cần không phải giết không chết là được.”
Trương Vô Sinh nói tiếp: “Hơn nữa, tôi nghe sư thúc nói cho tôi, đối phó cường giả chứng đạo, ngược lại pháp khí nhân gian càng hữu dụng hơn, bởi vì một số thần Phật, trên bản chất đều là tà vật, pháp khí nhân gian tự có thiên địa chính khí, ngược lại có thể khắc chế bọn họ tương đối.”
Còn có loại cách nói này!
Diệp Thiếu Dương chậc chậc lấy làm kỳ, nghĩ nếu quả thực là như vậy, coi như là một loại biểu hiện cân bằng của thiên địa đại đạo.
“Được rồi, tôi đi đây."Ánh mắt Trương Vô Sinh đảo qua trên mặt đoàn người, “Tôi có thể đi đầu thai rồi, nghĩ đến mọi người còn phải tiếp tục đầu với bọn họ, tôi liền cảm giác thật vui vẻ, như trút được gánh nặng.”
Diệp Thiếu Dương hướng lão dựng thẳng ngón giữa, “Tôi cũng không muốn làm nữa, theo ông cùng đi thôi.”
“Đi, đi thôi.”
“ọc, tôi chỉ nói như vậy, tạm biệt." Diệp Thiếu Dương hướng lão ôm quyền, đám người Ngô Gia Vi bên cạnh cũng đều ôm quyền đưa tiễn. Mấyđệ tử Long Hổ son như Khúc Ba đều quỳ ở trên mặt đất, vẻ mặt đau thương.
Trương Vô Sinh quay đầu đi về phía dưới núi, vừa đi vừa không có giai điệu gì cả hát lên: “
“Người đời đều hiểu thần tiên tốt, chỉ có công danh không quên được! Cổ kim tương tướng ở phương nào? Mộ hoang một đống có không còn. Người đời đều hiểu thần tiên tốt, chỉ có vàng bạc không quên được!
Sáng tối chỉ hận tụ không nhiều, tới lúc đến nhiều mắt đã nhắm. Người đời đều hiểu thần tiên tốt, chỉ có vợ hiền không quên được! Người sống ngày ngày nói ân tình, người chết lại theo người đi mất... Tốt chính là dứt, dứt chính là tốt, sinh sinh tử tử, xong hết mọi chuyện, ha ha...”
Bóng người càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất ở trong cánh đồng bát ngát.
Đoàn người yên lặng chăm chú nhìn phương hướng lão biến mất, lặng lẽ không nói gì.
Diệp Thiếu Dương nghìn lại Trương Vô Sinh cả đời này, lão thật ra tuyệt không nhát gan, lão là người có đại trí tuệ, bằng không cũng không làm được chưởng giáo Long Hổ sơn.
Thanh Vân Tử không còn nữa, Trương Vô Sinh cũng hy sinh rồi, còn có Đạo Uyên, lúc trước hai vị kia của Huyền Không quan, lão nhân thế hệ đó dần dần càng ngày càng ít.
Vận mệnh tương lai của giới pháp thuật, đều ở trên vai người một thế hệ này của mình rồi.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thấy cảm giác này rất tốt.
Diệp Thiếu Dương an ủi đám người Khúc Ba vài câu, bảo bọn họ nhanh chóng xuống núi, tìm Long Dương chân nhân hội họp, sau đó đi thương lượng hậu sự của Trương Vô Sinh. Hai người nói cảm ơn, vừa muốn đi, Diệp Thiếu Dương lại gọi bọn họ dừng lại, hỏi Khúc Ba: “Đúng rồi, Trương sự thúc không còn nữa, Long Hồ sơ các người ải tới kế nhiệm đại thắng?”
Khúc Ba lau nước mắt, nói: “Sư phụ một khắc cuối cùng khi còn sống, bảo tôi đi tìm chưởng giáo Lôi Minh son Xuân Lôi Tử, nói ông có đồ đệ bí mật ở môn hạ ông ta, bảo hắn đi ra kế nhiệm chưởng
giáo.”
Đám người Diệp Thiếu Dương cả kinh, “Đồ đệ bí mật nào, sao tôi không biết!”
“Chúng tôi cũng không biết.”Mấy đệ tử Long Hổ son nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: “Chuyện này không đúng nhỉ, nếu các cậu cũng không biết, hắn cho dù tiếp nhận chức vụ chưởng giáo, làm sao để lập uy?”
Khúc Ba nói: “Lâm đại soái lúc ấy có mặt, hắn có thể làm chứng, hơn nữa sư phụ tôi từng nói, bảo tôi đi tìm Long Dương sư thúc, ông ấy biết tất cả cái này.”
“Long Hổ sơn các cậu có truyền thống, mỗi một đời chưởng giáo, đều là hậu nhân của Trường thiên sư, đồ đệ bí mật này, chẳng lẽ là lão nhân gia.” Diệp Thiếu Dương muốn nói ba chữ “con tư sinh”, sợ Trương Vô Sinh chạy về đánh mình, nhịn xuống (tại quỷ hồn đều rất tốt).
Nghĩ lại, đây là việc nhà của người ta, mình không thích hợp hỏi nhiều, vì thế bảo Khúc Ba đi xử lý trước, chờ tương lai tân chưởng môn lên đài, cử hành điển lễ các thứ, mình đến lúc đó lại qua bài yết.
Tiễn bước Khúc Ba, lão Quách lập tức truy hỏi nguyên nhân cái chết của Trương Vô Sinh, Diệp Thiếu Dương liền nói đại khái một lần, lão Quách cảm khái không thôi.
“Lôi Minh sơn ta thật ra biết, chưởng giáo Xuân Lôi Tử gì đó, ta cũng từng nghe nói, núi này ngay tại trong phạm vi Long Hổ sơn, là một môn phái ẩn tu.Ta nghe nói, là một đồ đệ bị đuổi của Long Hồ sơ năm đó tự mình mở sơn môn, về sau được Long Hổ sơ tán đồng, xem như một chi nhánh bên dưới của Long Hổ sơn...”
Lão Quách vừa nhớ lại vừa nói, “Môn phái này không nổi tiếng, một là nhân số cực ít, hai là giáp với Long Hổ sơn, ai cũng không chú ý đến bọn họ, chưởng môn Xuân Lôi Tử kia ta cũng biết, năm đó Long Hổ sơn tổ chức Long Hoa hội hắn cũng đi, thu mình ghê gớm lắm, chỉ là... Ta từ trước tới giờ chưa từng nghe nói Trương Vô Sinh còn có đồ đệ bí mật?”
“Lão tiên sinh này làm việc luôn luôn giảo hoạt, có đồ đệ bí mật cũng không kỳ quái.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cũng không biết thực lực thế nào.”
“Đệ tử có thể có tư cách được lão Trương chiếu cố như vậy, tự nhiên không phải loại phàm. Trước đừng thảo luận, ta đi trước.” Lão Quách gọi Diệp Thiếu Dương xuống núi.
“Thiếu Dương, người xem cái này.”
Trên đường Bích Thanh đột nhiên mở miệng, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, trong tay Bích Thanh đang sờ một vật, đắc ý hướng Diệp Thiếu Dương cười.
Một vật to bằng cái chuông đồng.
Vại Luyện Thi?
Diệp Thiếu Dương ghé lên, Bích Thanh hơi vận khí, một luồng tử sát chi khí bức người lập tức lộ ra, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới gì, âm thầm nhíu nhíu mày.
“Ngươi từ đầu tìm được nó?
“Cửu Tinh các, ta vàểại Luyện Thivẫn là có cảm giác, vừa vào Cửu Tinh các ta đã cảm giác được, ngay trên hòn đảo kia, ta lén lút tìm được."Tinh Nguyệt Nô vui vẻ thè lưỡi, “Ta trước đó nhớ mong mãi, không ngờ đạt được mà không tốn chút sức nào cả.”
Vại Luyện Thi này tuy tốt, tám phần là không hợp Tinh Nguyệt Nô dùng, hơn nữa à muốn chứng đạo, cũng không có thời gian đi tế luyện nó, bởi vậy tùy tiện đặt ở trong Cửu Tinh các, trái lại bị Bích Thanh nhặt được.
Một lần nữa lấy về bản mạng pháp khí của mình, Bích Thanh vui vô cùng, ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương nói một thôi một hồi, sau một lúc lâu mới phát hiện hắn lặng lẽ không lên tiếng, vội hỏi hắn làm sao vậy.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Bích Thanh, người đã lấy được Vai Luyện Thi, duyên phận người ta cũng hết rồi.”
Bích Thanh bỗng nhiên ngẩn ra, đứng lại.
“Vại Luyện Thi này, dù sao cũng là pháp khí tà tu, hơn nữa. Trong đó không biết từng hại chết bao nhiều người, bây giờ bị người dùng làm pháp khí, cái khác không nói, chỉ riêng tử sát chi khí này, ta đã chịu không nổi.”
Ánh mắt Bích Thanh lạnh đi, lộ ra một tia đau thương, cười khổ nói: “Nói đến cùng, người chê ta là tà tu phải không?”
“Lúc trước ngươi ở tạm chỗ ta, ta đem người coi là người một nhà, cũng không để ý cái gì tà tu hay không, nay người đã lấy được nó, mục đích của ngươi đã đạt được, người vẫn là hoa sen tinh tà tu kia...”
“Ta hiểu, chính tà không đội trời chung!”
“Ta không phải ý tứ này.”
Bích Thanh cười lạnh, trên lông mi lại lóe lên ánh nước mắt long lanh, nghiến răng nói: “Được, từ hôm nay trở đi đường ai nấy đi, ta nợ ngươi một mạng, ta sớm muộn gì trả lại cho ngươi!”
Nói xong không để ý tới Diệp Thiếu Dương nói gì nữa, phi thân xuống núi.
“Này, người đợi chút!” Diệp Thiếu Dương đuổi theo cô mà gọi, nhưng đã chạy mất.
Diệp Thiếu Dương có chút buồn bã như mất mát.
Bọn lão Quách đuổi theo, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ hướng bọn họ nhún nhún vai, “Cô ta vì sao phải chạy chứ.”