Tiểu Cửu an ủi nói: “Ngang tay, cũng ý nghĩa còn có cơ hội, Thiếu Dương, anh không phải người lo được lo mất, cho dù ả đã chứng đại đạo, sớm muộn gì vẫn chết ở dưới tay của anh.”
Diệp Thiếu Dương hơi khựng lại, nói: “Vì sao tin tưởng anh như vậy.”
“Bởi vì anh là đứa con ông trời lựa chọn, là hy vọng của giới pháp thuật nhân gian, có lẽ càng là hi vọng cuối cùng.”
Hi vọng cuối cùng... Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn xa xa, lẩm bẩm: “Nếu không phải là anh thì
sao?”
“Chỉ muốn anh tin tưởng là bản thân, vậy anh vẫn luôn đúng!”
Tiểu Cửu nắm lấy một tay hắn, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn, gật gật đầu.
Lòng tin của Diệp Thiếu Dương được điểm hỏa, cũng hít sâu một hơi, hướng cô gật gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười.
Uống trà xong, Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu Cửu có tính toán gì không, có phải muốn tiếp tục bể quan hay không.
“Em sao, em muốn đi nhân gian một chút, lĩnh ngộ xem rốt cuộc làm một con người thật sự thế nào, chỉ có làm rõ điều này, em mới có thể chứng đạo.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, hỏi: “Em muốn đi theo anh sao?”
“Em sẽ thường xuyên đi tìm anh, nhưng bình thường, em muốn đi khắp nơi một chút. Thật ra từ sau khi thức tỉnh, em còn chưa từng thể nghiệm ở nhân gian như thế nào cả, em đi kh nắp nơi chút, có thu hoạch gì, sẽ lập tức đi tìm anh chia sẻ.”
“Cái này... Chỉ cần em cảm thấy có thể giúp em chứng đạo, em cứ đi làm, nhưng anh muốn hỏi, cửu vĩ hồ ở trước em, có ai như vậy chứng đạo thành công hay không?
“Có, Đát Ki.”
“Đát Ki?” Trong đầu Diệp Thiếu Dương không tự giác vang lên một câu lời kịch mềm mại “Ràng buộc, là có ý tứ gì...” (tiểu bằng hữu thối tại đem hai chữ phía trước nghe lầm tự đi úp mặt phía dưới Cột điện đi), vương giả nông dược (tên 1 game) hại người thật nặng mà.
Tiểu Cửu nói: “Đát Kì lúc trước lựa chọn đi nhân gian làm vương hậu trong triều đình, chính là vì thể nghiệm nhân gian vạn vật, kết quả cô ấy lĩnh ngộ ra là: người sinh tính tà ác, vì thế cô ấy vì học tập làm người, đem ác niệm phát huy đến cực hạn, so với toàn bộ mọi người ở nhân gian làm còn tà ác hơn... Cuối cùng, cô ấy đảo điên vương triều, bản thân cũng chứng đạo, nhưng tất cả việc ác cô ấy làm, lại thành nghiệp chướng của cô ấy, giống như quả cầu tuyết càng lăn thì càng lớn, ở lúc cô ấy chứng đạo cũng hoàn toàn bùng nổ, kết quả là tất cả thành số không.”
Diệp Thiếu Dương nghe mà trong lòng chấn động, hắn căn bản không ngờ, ở trên người Đát Kỉ còn có một đoạn bí văn không được ai biết như vậy...
“Sự từng trải của cô ấy, ngược lại khiến anh nghĩ tới một người... lão thủy tinh Thông Huyền kia, hắn chính là lấy ác nhập đạo, hơn nữa rất tự tin đi con đường này."
Tiểu Cửu xua tay nói: “Không giống nhau đâu. Thông Huyền ác, là ác ở chính hắn, đó là ác của bản tính con người, sẽ không chủ động thương tổn người khác, thậm chí cũng không thèm đi làm như vậy, Đát Ki năm đó lại là lấy giết người, tra tấn người ta làm vui, thiên đạo rất rõ ràng, con đường này của cô ấy nếu có thể đi thông, trên đời sớm đã không còn bất cứ sinh linh nào nữa.”
Diệp Thiếu Dương suy tư một lát, gật gật đầu, véo khuôn mặt Tiểu Cửu, nói: “Dù sao em cứ dựa theo cách nghĩ của bản thân mà đi làm, anh tin tưởng em.”
“Ừm, em cũng muốn vượt ở trước một trận chiến cuối cùng chúng đạo, đến lúc đó sẽ có được khả năng cao nhất để đi giúp anh.”
“Một trận chiến cuối cùng?”
“Một trận chiến của anh và Vô Cực Quỷ Vương.” Tiểu Cửu nhìn thẳng vào hắn, nói, “Có lẽ chính anh còn chưa ý thức được, nếu anh có thể sống sót mãi, giữa anh cùng Quỷ Vương, chung quy phải Có một trận chiến!”
Thì ra là cái này.
Cô ấy nói như vậy, thật ra cũng không sai. Vô Cực Quỷ Vương bố cục hơn một ngàn năm, mục đích đương nhiên là vì nhân gian, nay thiên kiếp buông xuống, Thái m sơn và âm ty khai chiến chính là manh mối, bọn họ sớm muộn gì sẽ toàn diện khai chiến, đến lúc đó chiến hóa nhất định sẽ thổi quét đến nhân gian, thậm chí vị diện không gian khác.
Đến lúc đó, mình đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng tất cả cái này có điều kiện tiên quyết, chính là: mình có thể sống sót đến lúc này đó.
Ít nhất nói từ trước mắt, đem Thái Ấm Quỷ Vương liệt vào quân xanh, đối với hắn mà nói áp lực vẫn quá lớn.
Tiểu Cửu kết thúc đề tài này, nói: “Thiếu Dương, anh xem em bây giờ ngôn ngữ nói chuyện, còn có dùng từ các thứ, có phải giống nhân loại đương đại hom rồi hay không?”
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đồng ý.
Tiểu Cửu rất cao hứng, tỏ vẻ mình vì đi nhân gian, đã bảo A Hoàng để nhân gian mua vài bộ quần áo mới, vừa lúc hắn đến đây, cao hứng phấn chấn muốn đi thử một bộ cho hắn xem.
Diệp Thiếu Dương uống trà chờ, một lát sau, nhìn thấy Tiểu Cửu từ trong cung điện đi ra, đi lên “lộ đài”, lập tức phun ra một ngụm trà, miệng há hốc, ngây ngốc nhìn Tiểu Cửu đi tới.
Trời ạ, cô ấy thế mà mặc một bộ đồ y tá!
Còn là loại bó sát người, muốn ngắn bao nhiêu thì ngắn bấy nhiêu, bên trên lộ ra eo thon nhỏ, phía dưới... Ngắn tới mức không có cách nào ngồi xổm xuống, hai chân đi tất lưới màu đen, giày cao gót dài nhỏ.
Tí tách, tí tách...
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn về phía trong chén trà, thế mà lại có máu, quẹt mũi, thì ra là chảy máu mũi rồi.
Tiểu Cửu bước theo đường thẳng, đong đưa đi tới, hướng hắn cười nói: “Thế nào?”
“À... Em vì sao muốn mua quần áo này.” Diệp Thiếu Dương cảm giác trong đan điền có một đám tà hỏa cháy lên, không thể không được liếc về phía trên người cô.
“Em bảo bọn A Hoàng đi nhân gian tìm mà, thế nào, không phải thời thượng nhất sao. Đúng rồi, em là tham khảo một bộ nọ lần trước anh mua cho em, bảo bọn họ dựa theo kiểu dáng mà mua.”
Được rồi... Lúc trước chỉ là vì thỏa mãn tà niệm nho nhỏ trong lòng mình, không ngờ gieo ra một cái hậu quả xấu lớn như vậy. Diệp Thiếu Dương sám hối, châm chước một chút, nói với Tiểu Cửu:
“Một bộ này của em, là không thể mặc đi ra ngoài, đây là... Nội y gọi tình, ồ, không tính là nội y, nhưng cũng xấp xỉ, trời biết A Hoàng nhà em kiếm ở đâu ra!”
“Nội y gợi tình, đó là cái gì?”
“Anh... Anh không nói ra được.”
Tiểu Cửu đi qua kéo cánh tay hắn, tỏ vẻ mình đang ở học tập thứ của nhân loại, đã có chỗ không hiểu, đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, Diệp Thiếu Dương tổ chức ngôn ngữ hồi lâu, mới giảng rõ cái gì là nội y gợi tình, Tiểu Cửu nghe xong, khuôn mặt mg đỏ, lườm nguýt hắn một cái nói: “Nam nhân các anh thật xấu. Nói như vậy, may mắn hôm nay anh đến. Bằng không tương lai em thực mặc như vậy để nhân gian... Còn không xấu hổ chết.”
“Đúng vậy đúng vậy, để sau anh dẫn em đi mua vài bộ quần áo bình thường đi, cái này mau ném đi."
“Cái đó thì không cần.” Tiểu Cửu cười giảo hoạt, dụ dỗ nhìn hắn, “Em có thể cất đi, về sau mặc cho một mình anh nhìn.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhìn cô giơ tay nhấc chân lộ ra một loại nét quyến rũ (cũng chỉ có ở trước mặt hắn mới như vậy), lại thêm bộ quần áo này trên người. Máu mũi sắp chảy thành suối phun rồi.
“Vậy em lần này đi theo anh không, vừa lúc đi chỗ anh ở vài ngày, rồi lại đi nơi khác nào quan sát cuộc sống nhân loại.”
“Em nếu là đi, có thể trong một đoạn thời gian sẽ không trở về, em an bài trước một phen đi, đến lúc đó đi tìm anh.”
Diệp Thiếu Dương vui vẻ đáp ứng, tiếp theo hỏi về động hướng gần đây của Thị tộc, Tiểu Cửu tỏ vẻ từ sau đại chiến lần trước, Thị tộc một đoạn thời gian vừa qua rất thu mình, cũng chưa có động tác gì lớn, hành động duy nhất gần đây chính là không ngừng phái quân tiến vào Không Giới, canh giữ địa bàn bọn hắn chiếm lĩnh ở Không Giới.