Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 566: Chó cương thi 



Hai người vừa mới vào thôn, liền bị lọt vào vây công, nhưng đối với hai đại pháp sư như bọn họ, mấy con hành thi cấp thấp này căn bản không phải là đối thủ, có nhiều cũng vô dụng, duy chỉ có chút phiền toái là những con chó đã bị biến thành hành thi.

Bọn chó này sau khi biến thành hành thi, đầu không chịu nổi phụ tải của thi khí, ở giữa toạc ra một lỗ, miệng mọc ra một đống răng dài sắc nhọn, nước dãi màu đen đang chảy ra, nhìn qua cực kỳ hung tàn, so với chó dại còn đáng sợ hơn gấp mười lần.

Đám chó hành thi này động tác cực nhanh, lại giỏi trốn tránh, không dễ đối phó, cũng may số lượng không nhiều lắm.

Diệp Thiếu Dương dùng tiền Ngũ Đế đánh chết mấy con, cuối cùng cũng tìm được căn nhà mà Lưu gia thôn trưởng đã nói, đá tung cửa chính đi vào, lập tức thấy được một màn kinh tởm: Mấy chục con hành thi đang ghé vào chuồng gà bên tường viện, con nào con nấy đang phanh thây từng con gà, tiếng nhai nghiến răng rắc phát ra làm người ta tê dại da đầu.

Nhìn thấy hai món ‘mỹ vị’ đưa tới, đám hành thi đó liền không tranh đoạt thịt gà nữa, hai mắt tỏa sáng, thân hình vặn vẹo giống loài bò sát, dường như muốn vồ lấy hai người.

Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, chém chết từng con một, nhìn đống gà chết đầy đất, uể oải nói: “Xem ra chúng ta đã tới chậm.”

Vừa mới dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gà gáy, quay đầu nhìn lại, có mấy con gà đang đứng trên nóc nhà triệt, đang đi dạo qua dạo lại.

Không cần phải nói, nhất định bọn chúng vì trốn tránh đuổi giết mà bay lên đó, có mấy con hành thi đang vây quanh phía dưới mà di chuyển loạn lên, tuy nhiên do chúng là cương thi, không phải quỷ, không có cách nào trèo lên nóc nhà.

Diệp Thiếu Dương đi tới, trước giết chết mấy con hành thi, sau đó nhìn lên nóc nhà cao khoảng hai mét, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Để ta đẩy cô lên?”

Nhuế Lãnh Ngọc không để ý đến hắn, tung người nhảy lên, bắt lấy vành mái hiên, một chân đạp lên tường, một nhún liền tiêu sái nhảy lên nóc nhà.

Tốc độ quá nhanh, Diệp Thiếu Dương chỉ kịp nhìn thấy hai đoạn cẳng chân trắng như tuyết ở trước mắt mình lướt qua, đã không thấy tăm hơi đâu nữa, có chút thất vọng, tự mình leo lên, cùng Nhuế Lãnh Ngọc ra tay, bắt mấy con gà trống, xé rách mào của chúng, dùng bình sứ hứng một ít máu từ mào chảy ra, sau đó, lấy ra một bao bột gạo nếp, rắc lên người mấy con gà.

“Các ngươi đại nạn không chết, lại có cơ hội được tiên gia dùng tới, lập được công đức, nay miễn cho các ngươi một mạng, có sống sót được hay không, phụ thuộc vào bản thân các ngươi.”

Mấy con gà bị hắn xua đuổi, từ nóc nhà nhảy xuống, do trên người dính bột gạo nếp, là khắc tinh của hành thi, nhất thời bọn chúng không dám tới gần, mấy con gà ra tới cửa viện, có con chạy đi tìm thức ăn, có con không tìm được đường đi bay loạn khắp nơi, kết quả bột gạo nếp trên người rơi hết, bị hành thi bắt lấy, xé thành mảnh nhỏ, chỉ còn một con, lao nhanh ra cửa không dừng lại, tìm được đúng đường, chạy thật nhanh ra phía cửa thôn.

Trước khi bột gạo nếp trên người rơi hết, nó đã kịp ra tới cửa thôn, quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương mà nghển cổ gáy lên một tiếng thật to, sau đó gương cánh mà bay đi.

Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, nói: “Trên đời chẳng lại có thêm một con độ sát kiếp mà thành gà tinh.”

Nhuế Lãnh Ngọc cau mày nói: “Động vật tu luyện, chẳng phải trải qua trăm năm mới có thể thành tinh sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mấy chuyện tu luyện này, chú trọng cơ hội, có người khổ tu mấy chục năm vẫn không ngộ được Đạo, có người trải qua chuyện gì đó, trong nháy mắt liền thông suốt, lập tức ngộ được đạo.”

Đứng trên nóc nhà quan sát xuống, lũ hành thi trong thôn ngửi được nhân khí trên người mình, một đám đang hướng về bên này bò tới.

Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh tượng quái dị này, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô có cảm giác sắp đến ngày tận thế không?”

Nàng thường hay đả kích hắn, cũng không có phản bác lại, Nhuế Lãnh Ngọc chỉ lẩm bẩm nói:"Thời đại mạt pháp, quỷ yêu hoành hành, ta có cảm giác, câu nói này sắp trở thành hiện thực.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười hắc hắc, “Cảm giác này cũng rất tốt.”

“Cảm giác cái gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu.

“Quỷ Yêu hoành hành, thiên hạ không người, chỉ còn hai chúng ta.”

Diệp Thiếu Dương nhìn đám hành thi đang đi qua đi lại trong nhà trong thôn, chu chu môi, nói “Những tràng cảnh này, thêm một chút tưởng tượng nữa, thật là có cảm giác này.”

Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.

Diệp Thiếu Dương bất ngờ hỏi: “Cô với Uông Ngư, rốt cuộc có quan hệ gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc cong môi cười, không trả lời, nhìn ra xa nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu có một ngày thế giới tận thế, thiên hạ toàn quỷ quái, ngươi biết đấu không lại, thì sẽ làm sao?”

Diệp Thiếu Dương tiến một bước ra ngoài mái hiên, nhìn đám hành thi, cầm chắc đào mộc kiếm trong tay, chỉ về phía trước, nhàn nhạt nói: “Vẫn nói như thế mà thôi, cho dù đối mặt với ngàn vạn yêu ma quỷ quái, ta cũng dũng cảm mà tiến bước.”

Diệp Thiếu Dương cố tình bày ra bộ dáng thật ngầu, vốn nghĩ làm Nhuế Lãnh Ngọc sẽ bị mình mê hoặc, kết quả…… Mái hiên không có giá đỡ, không thể chịu được vật nặng, đột nhiên nứt vỡ, Diệp Thiếu Dương không kịp đề phòng, rớt bịch xuống đất.

Mấy con hành thi vẫn đang canh phía dưới, không cách nào trèo lên, nay bất ngờ "đồ ăn" từ trên trời rơi xuống, cả đám vội vàng vươn hai tay ra nghênh đón.

Nóc nhà chỉ cao hai ba mét, chưa kịp làm gì, Diệp Thiếu Dương đã rơi thẳng xuống tay lũ hành thi, chỉ biết nhìn từng con một há to miệng, chuẩn bị ngoạm đủ các vị trí trên thân thể mình, ngay thời khắc mấu chốt, nghe “răng rắc”

một tiếng, có cái đầu người bị chặt đứt, máu đen bắn ra, rơi cả lên mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương đưa tay lau thi huyết, trợn mắt nhìn lại, ngay phía dưới là một vũng máu: Một con hành thi đầu bị cắt lìa, lăn sang một bên, hai cánh dơi ánh kim, vừa bay vụt qua.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dõi theo một đường, thấy hai con dơi bay về tay Nhuế Lãnh Ngọc, được nàng xỏ vào nắm tay, lúc đó mới nhận ra đó không phải là con dơi, mà là pháp khí nàng hay dùng Cánh Dơi Song Hoàn.

Nhìn xác hành thi đầy dưới mặt đất, Diệp Thiếu Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cười khổ nói: “Thật may là cô ra tay kịp thời, bằng không, dù ta bị không cắn chết, cũng bị thương một chút.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngoái đầu nhìn hắn, nhướng nhướng chân mày, nói: “Cái này gọi là ‘ đối mặt ngàn vạn yêu ma quỷ quái, ta cũng dũng cảm tiến tới’ à?”

“Ách, chỉ là sai lầm, sai lầm.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười, nhìn chằm chằm vào cái Song Hoàn trong tay nàng, hỏi: “Vừa mới chém đầu hành thi như vậy, sao lại không vấy bẩn một chút nào?”

“Thân được làm bằng Long cốt, hơn nữa còn là trầm kim ngàn năm, sẽ không bị dính máu.”

“Quả là đồ tốt.”

Diệp Thiếu Dương tán thưởng một câu.

Lúc này, rất nhiều hành thi từ ngoài cửa đang chen lấn mà tiến vào, hai người vì không muốn phí sức, trực tiếp theo tường viện nhảy ra ngoài, chạy thật nhanh về nơi có ít hành thi, ra tới cửa thôn, một đường chém giết đám quỷ tốt đông nghìn nghịt, rồi quay lại bên trong kết giới.

Diệp Thiếu Dương tìm được Diệp bá, hỏi thăm tiến độ ông ta thu thập pháp dược., chờ sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Diệp Thiếu Dương lấy một cái bình, đem mấy thứ đó bỏ vào bên trong, cho máu mào gà vào trộn lẫn, quấy đều lên, rồi mới dùng phù hỏa phong lại… Sau đó đi tới nơi có gò đất trên đường phố, dùng bột mì trộn với cồn, vẽ một vòng trên mặt đất.

Kế tiếp, nhờ Lão Quách hỗ trợ, căn cứ bốn phương vị, đóng hạ bốn cọc gỗ lên mặt đất, lấy tơ hồng quấn quanh, tiếp theo dùng linh phù vẽ bằng pháp dược, dán lên trên cọc gỗ, hết gần hai mươi phút, trận pháp đã bố trí tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.