Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 629: Gác đêm 



Nơi này là nơi hoả táng, mỗi ngày đều thiêu đốt thi thể, rất nhiều tro cốt sẽ theo sương khói bay lên, rồi rơi xuống ở đất chung quanh đây, trong đó đều có chứa một chút thi khí, bình thường sẽ chậm rãi tan đi, nhưng do trận mưa này lớn, không thể tránh khỏi việc đem bùn đất chứa tro cốt, cùng với thi khí bên ở bên dưới mà cuốn trôi theo, hình thành thi thủy.

Loại thi thủy này đối người sống không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu để tràn vào trong nhà, sẽ quấy nhiễu cảm giác khí tức của pháp sư ở chung quanh đây ----

- khắp nơi đều là thi khí, nếu lỡ như có cương thi hay quỷ quái nào tiến vào, cũng thật là không dễ phát hiện ra bọn nó.

Diệp Thiếu Dương nhờ người đi tìm nhân viên công tác ở đây, mượn tới mấy tấm vải dùng để che mưa, lót ở trên ngạch cửa, ngăn không cho nước mưa chảy ngược, sau đó cùng mấy nam sinh dùng cây chổi cùng xẻng, đem nước mưa ở sau cửa dọn hết ra ngoài, nhưng mà thi khí ở trong phòng cũng không thể trong một lát tiêu tán hết.

Vì phòng ngừa buổi tối có thể xảy ra chuyện, Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài cửa, nhân lúc mọi người không chú ý, dán một lá bùa phía trên hiên cửa, dùng để bảo vệ linh đường an toàn.

Rồi một lúc sau, Diệp Thiếu Dương cầm một cái đệm hương bồ, đi tới góc linh đường ngồi xuống, mấy bạn học kia đều xúm lại trước trường minh đăng mà hoá vàng mã.

Ngày mưa tối sớm, còn chưa đến năm giờ, trời đã tối đen, vì không có đủ dù để dùng, mọi người cùng nhau thương lượng một chút, để hai nam sinh sang nhà ăn mua cơm, chỉ chốc lát sau, hai người xách theo hai túi to cơm hộp quay về, ngồi thành một vòng ở trước linh đường mà ăn, có người gọi Diệp Thiếu Dương qua ăn, Diệp Thiếu Dương không thích cùng người lạ ăn uống, nên lấy cớ mình không có đói bụng mà từ chối.

Một lát sau, bạn học nữ lúc đầu gặp cầm một hộp cơm đi tới, nói: “Một đêm còn dài, ăn chút cơm đi, bằng không buổi tối cũng không có chỗ nào bán.”

Diệp Thiếu Dương cảm ơn, lúc này mới nhận hộp cơm rồi ăn, nữ sinh này cũng ngồi xuống bên cạnh hắn rồi cùng ăn.

“Vừa rồi xem quá trình ngươi nhập liệm cho Tiểu Cường, rất là chuyên nghiệp, ngươi có phải hay không là đã làm qua công việc nhập liệm?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, lấy cớ nhà mình ở sơn thôn, vẫn còn giữ một số tập tục tang lễ truyền thống, là do chính mình xem nhiều cho nên mới học được chút ít.

Nữ sinh kia tin là thật.

Nàng đâu biết rằng, người miền núi khu vực lân cận Mao Sơn khi làm tang sự, đều tìm đệ tử Mao Sơn chủ trì, bình thường việc này sẽ giao cho đệ tử ngoại môn, nhưng mấy năm đầu lúc mới nhập môn, mỗi lần phụ cận có tang sự, Thanh Vân Tử đều để Diệp Thiếu Dương đi theo ngoại môn sư huynh mà phụ giúp.

Mới đầu hắn cũng không rõ vì sao phải làm thế, sau đó mới từ từ hiểu ra, Thanh Vân Tử làm như vậy, thực tế là bồi dưỡng hắn, để lý giải về tử vong cùng với nỗi sợ hãi khi gặp người chết, đơn giản hơn thì chủ trì tang lễ nhiều, đối với sự lãnh ngộ về sinh mệnh cũng sẽ nhiều hơn một tầng so với người khác, đối với một người tu đạo mà nói, cái này trọng yếu phi thường.

Chính là gọi không thể hiểu người, thì làm sao hiểu được quỷ.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được nữ sinh viên này tên là An Tiểu Thiển, người vùng nào đó ở Dự Châu ----

- địa danh này Diệp Thiếu Dương chưa từng nghe qua, là lớp trưởng của lớp Lý Hiếu Cường, hơn nữa hai người đều là cán bộ Hội Học Sinh, quan hệ ngày thường thực không tồi.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội này, hỏi thăm một số việc lúc còn sống của Lý Hiếu Cường, kết quả cũng không khác gì Lưu Ngân Thuỷ đã nói, vì thế quay sang dò hỏi tình huống xảy ra ở Lệ Phân Viên.

“Ngươi cũng nghe nói đến nơi đó có quỷ, đúng không?”

An Tiểu Thiển hỏi, “Trường chúng ta có lịch sử lâu đời, nghe nói được xây dựng từ thời dân quốc, đã nhiều năm trải qua như vậy, có rất nhiều nơi đã hình thành truyền thuyết về quỷ quái, trong đó có ba nơi nhiều sự kiện quỷ dị nhất, một là toà nhà số 3 khu giải phẫu, một là Vong Xuyên Hà, cái còn lại chính là Lệ Phân Viên.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Vong Xuyên Hà?”

“Uhm, chính là con mương nước đen đó, bởi vì có rất nhiều truyền thuyết quỷ quái, hơn nữa nước đen thui, trông rất kinh khủng, cho nên chúng ta lén kêu nó là Vong Xuyên hà, tòa nhà số ba khu giải phẫu chính là tòa nhà đối diện với mặt của Lệ Phân Viên, nghe nói khu đó trước kia là khoa giải phẫu, sau bị bỏ hoang, nhưng bên trong còn có một bể chứa tiêu bản, trong đó vẫn còn có một số thi thể.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, biết toà nhà nàng nói đến chính là tòa nhà lúc trước mình đã chú ý tới.

“Ủa, ngươi biết khu nhà đó có gì không bình thường sao?”

An Tiểu Thiển đột nhiên hạ giọng, nhìn Diệp Thiếu Dương bằng một ánh mắt thần bí.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ngơ lắc đầu.

“Nghe ta nói cho mà biết, hình dạng của tòa nhà đó, không phải là một tiêu chuẩn hình chữ nhật, mà hai bên cong lên một chút, là một hình thang, hình thang là cái gì, chính là giống quan tài đó!”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, bật thốt lên: “Như thế nào lại xây nhà theo hình dạng này?”

“Ai mà biết, khu nhà này được xây từ những năm 60, đã tồn tại trên năm mươi năm, ai mà biết được vì sao.

Lúc trước toà nhà còn được dùng làm phòng học, sau đó vì phát sinh một sự việc vô cùng dị thường đáng sợ, vì thế mà không dùng nữa, đổi thành khu giải phẫu……”

“Có chuyện gì? chờ một chút, vì sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?”

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Ta đã xem qua tư liệu về chuyện này,”

An Tiểu Thiển ở xa xa nhìn thoáng di ảnh Lý Hiếu Cường, thở dài nói, “Cũng là vì Tiểu Cường, bọn ta đều ở Hội Học Sinh, thường xuyên cùng nhau hoạt động, ở đoạn thời gian trước, ta thấy hắn thường xuyên tới phòng hồ sơ, vì hiếu kì nên ta đi tìm hắn một lần, phát hiện hắn đang tìm xem hồ sơ liên quan đến toà nhà số 3, ta liền đứng phía sau hắn ngó một hồi, ngươi đoán xem ta đã nhìn thấy cái gì?”

Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, An Tiểu Thiển liền tiếp tục phát huy bản sắc lảm nhảm ghé sát bên tai hắn, dùng âm thanh mà để người khác không nghe được: “Trên tư liệu có viết, ở…..

một năm nào đó ta đã quên rồi, dù sao cũng chính là mấy năm sau khi toà nhà số 3 được xây dựng, xuất hiện sự kiện học sinh liên tục tự sát, tổng cộng có đến năm mươi học sinh tự sát!”

Diệp Thiếu Dương cả người run lên một chút, “Năm mươi người tự sát, sao có thể!”

Bởi vì kích động, nên thanh âm hơi lớn một chút, làm cho mấy bạn học ở đối diện quay đầu lại nhìn.

An Tiểu Thiển không nói nữa, đợi mọi người dời đi chú ý, mới nói với Diệp Thiếu Dương: “Chuyện này có thật đó, trên hồ sơ có ghi lại, hơn nữa trong đó còn nói những người chết đó đều học cùng một lớp, cùng tự sát vào một ngày, đa số là nhảy lầu, một số dùng chính đai lưng của mình mà treo cổ chết ở cột điện, còn có mấy người dùng vũ khí sắc bén mà chém chết đối phương……”

Diệp Thiếu Dương nghe đến trường hợp này trong đầu liền chấn động, tức khắc cảm thấy toàn thân phát lạnh: Bắt quỷ hàng yêu đã nhiều năm như vậy, chưa từng kiến thức qua sự tình nào quỷ dị như thế, năm mươi người tự sát tập thể, nếu do quỷ hồn dụ dỗ, thì oán niệm phải mạnh đến cỡ nào mới có thể làm được? “Sau đó thế nào, trường học xử lý ra sao?”

“Thì không có dùng tòa nhà đó nữa, chỉ dùng để làm khu chứa xác.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải, ý ta là, trường xử lý chuyện đó như thế nào, chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có điều tra sao?”

An Tiểu Thiển lắc đầu nói: “Thật đúng là không có, ta chỉ nhìn thấy có mỗi tờ đó, nhịn không được đã la lên, bị Tiểu Cường phát hiện, hắn nói ta không nên xem cái này, rồi đuổi ta đi.

Sau khi ta quay về, vẫn luôn nhớ tới chuyện này, khắp nơi hỏi thăm, nhưng không ai biết tin tức này, lên mạng tìm kiếm cũng không có bất cứ ghi chép nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.