Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 633: Lò đốt thi thể (1) 



Nắp băng quan đã bị mở ra, thi thể Lý Hiếu Cường bên trong đã không thấy! Diệp Thiếu Dương có chút mông lung vài giây, nghĩ có thể thi thể nhất định đã thừa dịp đèn bị tắt, mình thì đang tập trung đối phó dế trũi tinh rồi đào tẩu, thi thể dĩ nhiên sẽ không tự chạy, cho nên, thi thể nhất định đã xảy ra dị biến nào đó! Chuyện khác tính sau, nhưng nhất định phải tìm ra nó đã.

Diệp Thiếu Dương dùng mũi chân đá một bó tiền giấy vào chậu than, làm lửa cháy mạnh lên, nhìn theo ánh sáng lan tỏa ra bốn phía mà quan sát.

Cả phòng rất trống trải, liếc mắt một cái có thể xác định, thi thể đã không còn trong phòng.

Lúc này, những người còn lại cũng đều phát hiện ra tình huống, vốn đã dần ổn định tinh thần thì giờ lại bị kích động thêm lần nữa.

“Cương thi cũng không có ở đây, có gì mà sợ.”

Diệp Thiếu Dương an ủi một câu, đi tới trước băng quan, nhìn ở bên cạnh quan tài có dính chút thi thủy, kéo dài thành một vệt dài trên sàn nhà, theo góc tường mà kéo dài đi ra ngoài phòng.

Có thi thủy để lại, vậy thì cũng dễ làm! Diệp Thiếu Dương theo dấu vết thi thủy, lao tới đại sảnh, đi ra bên ngoài, tức khắc ngây người: Tuy trời mưa đã tạnh, nhưng trên mặt đất vẫn còn nước lan tràn, thi thủy kia bị hoà lẫn vào nước, dấu vết của thi thủy đã trở nên mờ nhạt, đã không cách nào nhận ra được nữa.

“Đệch!”

Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, đột nhiên nghĩ đến, thi thể kia mới đào tẩu không lâu, thi thủy nhất định vẫn còn sót lại, không thể nào mà mới đó đã hoàn toàn hòa tan trong nước, vì thế lấy ra lá linh phù, vẽ vài nét bút, thành một tấm Thái nhất sinh thủy phù, thấm một chút thi thủy, sau đó nhúng vào trong nước mưa, cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu, miệng niệm chú: “Thiên địa vô cực, thái nhất sinh thủy, cấp cấp như luật lệnh!”

Buông tay ra, linh phù rơi xuống nước mà trượt đi ra ngoài.

Thái nhất sinh thủy phù, chỉ cần có mục tiêu, mặc kệ là sinh hồn người sống hay thi khí của cương thi, đều có thể truy tung theo.

Diệp Thiếu Dương triển khai bộ pháp, đi theo Thái nhất sinh thủy phù, chỉ lo chăm chú nhìn linh phù, cũng không nhìn xem kiến túc hai bên đường đã thay đổi, đi qua một dãy phòng ốc, linh phù dừng lại không trôi đi nữa.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, là hai cánh cửa sắt, trên đó có gắn một tấm biển kim loại, viết 3 chữ: “Phòng đốt thi".

Nhìn về phía cửa sổ, có một cái kính đã bị vỡ vụn, trên mảnh kính còn sót lại một ít thịt nát với quần áo, bên cạnh còn có ít dịch nhầy màu vàng.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nếu không có Thái nhất sinh thủy phù dẫn đường, thì mình cũng nên nghĩ đến nơi này: Phòng đốt thi mỗi ngày thiêu không biết bao nhiêu thi thể, thi khí tồn trữ lại, đừng nói là một khối thi thể còn không hoàn toàn hoá thành cương thi, nơi này dù có một con Thi Vương đang ẩn mình thì cũng rất khó bị phát hiện ra.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, điều này chứng tỏ, đồ vật bám vào thi thể Lý Hiếu Cường còn có chút linh trí, biết trong loại tình hình này, tìm một chỗ trốn đi, sẽ dễ dàng chạy khỏi kiếp nạn hơn so với chạy trốn,nhưng mà nó cũng không thể nghĩ tới, mình lại có pháp lực như vậy, có thể thi triển Thái nhất sinh thủy phù để truy tìm.

Ngẩng đầu nhìn chỗ hổng kính vỡ trên cửa sổ, đặc biệt là những mảnh kính bị vỡ vụn, Diệp Thiếu Dương cũng không muốn nếm thử đi vào bằng đường đó, đi tới định đẩy cửa vào, thì phát hiện đã bị khoá chặt, đứng lại nghĩ nghĩ một lúc, rồi trước tiên vẽ một lá huyết tinh phù dán lên trên cánh cửa, miễn cho thi thể đào tẩu, sau đó xoay người đi trở lại con đường cũ, định quay về tìm nhân viên trực ban, hỏi hắn lấy chìa khóa mở cửa.

Kết quả vừa mới đi được nửa đường, thì trông thấy tên gia hỏa này đang theo chân tường đi về hướng bên này, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chào đón hỏi: “Đại sư, ngươi tìm được thi thể kia chưa?”

Diệp Thiếu Dương không trả lời, hỏi lại hắn: “Ngươi đi tới đây làm gì?”

“Ta mới về văn phòng, rồi gọi điện thoại báo cáo cho lãnh đại, hỏi sự việc này thì làm sao bây giờ”

tên nhân viên thần sắc hoảng loạn nói, “Xảy ra sự việc này, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ, đại sư, việc này người có thể làm được, xin hãy giúp đỡ ta với.”

“Giúp ngươi mà”

Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Ta giúp ngươi tìm thi thể trờ về, đi thôi.”

“Tìm? Đi đâu mà tìm?”

Tên nhân viên giọng run rẩy hỏi.

“Phòng đốt thi, cùng ta đi bắt cương thi!”

Tên nhân viên nghe hắn nói thế, lập tức run rẩy ngã xuống, “Vì sao lại … muốn ta cùng đi?”

“Bởi vì ngươi có chìa khóa chứ sao.”

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ áo của hắn, một mạch đi tới trước cửa phòng đốt thi, tên nhân viên run rẩy mở cửa, rồi liền muốn chạy trốn, bị Diệp Thiếu Dương đẩy vào bên trong, bảo hắn bật đèn.

Tên nhân viên sờ tìm bản công tắc trên tường, ấn vài lần mà không có phản ứng gì, liền bật chiếc đèn pin mang theo bên người chiếu vào, phát hiện dây điện phía trên đã bị chặt đứt, vết cắt còn dính một ít chất lỏng màu vàng.

Thì ra là đã bị thi thể kia cắt đứt, vì thế Diệp Thiếu Dương nắm lấy cổ áo tên nhân viên, đẩy hắn về phía trước, nói: “Kết cấu bên trong ta không rành, ngươi dẫn đường đi, vừa lúc giúp ta chiếu đèn.”

Tên nhân viên còn muốn phản kháng, Diệp Thiếu Dương liền đóng lại cửa sắt, sau đó tiến thêm hai bước, quay đầu lại nhìn tên nhân viên đang đứng ngốc dựa vào cửa nói: “Ngươi có đi hay không, không đi thì ta vào đó, vạn nhất có cương thi qua đây tập kích, đừng có trách ta không kịp cứu ngươi.”

Hắn vừa nghe thấy những lời này, liền đành phải căng da đầu đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, dùng đèn pin chiếu tứ phía theo yêu cầu của hắn.

Phòng đốt xác là một đại sảnh, tổng cộng có ba lò hoả táng, giống như ba người khổng lồ đứng ở trong đại sảnh, mấy cái này lúc ban ngày thì không ngừng có tiếng máy móc hoạt động, lúc này thì một chút thanh âm cũng không có, trong phòng yên tĩnh đã đủ làm cho người ta hoảng sợ.

Ở nơi này nơi nơi tràn ngập thi khí mà người bình thường khó có thể phát hiện ra, không thể sử dụng pháp thuật tìm ra thi, Diệp Thiếu Dương đành phải bảo tên nhân viên giơ đèn pin, tìm kiếm từng chỗ một, rất nhanh đã đi một lượt trong phòng, vẫn không thấy bóng dáng thi thể ở đâu.

“Chắc là nó đã chạy rồi, hay là chúng ta đi về trước, rồi tra xét sau.”

Tên nhân viên run rẩy nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, phát hiện phòng đốt xác này đúng là không có cửa nào khác, lắc đầu nói: “Chắc chắn thi thể vẫn còn ở đây.”

“A--

- ở đâu?”

Tên nhân viên khẩn trương ngó nhìn bốn phía, cao giọng nói: “Không có mà?”

“Nếu thi thể không có ở bên ngoài, vậy khẳng định là trốn trong này……”

Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay chỉ về phía các lò đốt thi thể ở trước mặt.

Tên nhân viên sửng sốt, rồi cả người run rẩy lên.

Diệp Thiếu Dương xem bộ dáng này của hắn chắc chịu đựng không nổi nữa, liền vẽ một lá linh phù, dán phía sau đầu của hắn, bảo hắn đứng trong góc phòng, lấy đèn pin từ tay hắn, đi tới trước lò đốt thi, định mở ra, nhưng lại đứng im rồi hỏi: “Cái này mở ra thế nào?”

“Phía dưới có một tay nắm, kéo ra là mở.”

Tên nhân viên nuốt nước miếng nói, “Mặt bên còn có cái cửa nhỏ, dùng để nhìn xem quá trình thiêu, ngươi có thể nhìn qua đó, xem bên trong có gì hay không……”

Diệp Thiếu Dương tìm mặt bên, thấy đúng là có một cửa nhỏ để nhìn vào, thông qua một lớp kính dày, dùng đèn pin chiếu vào bên trong, có thể nhìn thấy một cái quan tài kim loại hình chữ nhật, hiển nhiên chính là nơi chứa thi thể, bên trong cũng không có gì, vì thế đi tới trước lò thứ hai, nhìn vào bên trong thì cũng không thấy cái gì, như vậy, chỉ còn cái cuối cùng.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đi tới trước lò thiêu thứ ba, thông qua cửa sổ nhỏ bên cạnh nhìn vào bên trong, vẫn rỗng không, trong lòng kinh ngạc vạn phần, chả lẽ thi thể này có cánh mà bay đi mất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.