Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 642: Bạch hổ thất túc trận 



Ánh sáng đèn pin chiếu qua phương hướng kia, là một cái cửa gỗ, Diệp Thiếu Dương đưa mắt ra hiệu cho Tạ Vũ Tình, nói: “Cẩn thận một chút!”

Chậm rãi đi đến trước cửa, vươn tay đẩy ra một chút, cửa đã bị khóa lại.

“Loại cửa này, một đá là có thể đá văng ra.”

Tạ Vũ Tình nói.

“Đá văng khoá cửa thì dễ, bên trong tám phần là có cương thi, vạn nhất Bạch Mao cương thi kia tiến lại đây, trước sau liền bị giáp công, tương đối phiền toái.”

“Bạch Mao cương thi, không ở trong phòng sao?”

Tạ Vũ Tình ngẩn ra một chút, buồn bực nói.

“Cửa này đã bị khoá, cương thi lại không thể xuyên tường, cũng không biết mở cửa, đương nhiên là nó ở bên ngoài.”

Diệp Thiếu Dương có chút do dự, nếu đã nghe thấy phía sau cửa có thanh âm, không thể không vào trong điều tra, nhưng cũng phải đề phòng Bạch Mao cương thi đánh lén tù sau lưng, nghĩ một lát, vẫn là nên bày trận để cho an toàn.

Trước là rút ra âm dương bàn, ở xung quang mà khẩy tính toán một chút i, phát hiện vị trí mình đang đứng, vừa đúng là vị trí Bạch hổ của toàn bộ lầu một, vì thế lấy từ ba lô ra bảy cây nến, sau khi châm lửa, dựa theo vị trí khác nhau mà cắm xung quanh cánh cửa gỗ.

Tạ Vũ Tình đứng một bên nhìn, thuận miệng hỏi: “Đây là Bắc đẩu thất tinh à?”

“Không phải, cái này kêu là Bạch hổ thất túc.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra ống mực, nhẹ nhàng quấn tơ hồng lên thân bảy ngọn nến đỏ, tơ hồng căng thẳng ra, nhưng do bốn phía đều chịu lực, nên một cây cũng không ngã.

“Bạch hổ thất túc bao gồm Khuê mộc lang, Lâu kim cẩu, Mão nhật kê…… Mão nhật kê này chính là Mão nhật tinh quân trong Tây Du Ký, giúp Đại thánh đối phó con rết tinh kia …...”

Sau khi bố trí xong trận pháp, Diệp Thiếu Dương đứng lên, thấy Tạ Vũ Tình đang lên đạn cho súng lục, liền nói: “Dùng súng lục bắn cương thi, trong không gian này, không phải là một lựa chọn tốt.”

“Cái này không phải súng thường, là súng chu sa lần trước Lãnh Ngọc đưa cho, gần đây ta đã tìm Lão Quách làm thêm rất nhiều viên đạn.

Nghĩ hôm nay chắc sẽ dùng đến, nên mang theo.”

Tạ Vũ Tình ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nói đến việc này, ta còn chưa có hỏi ngươi đâu, nghe nói lúc ngươi bắt quỷ dưới quê, Lãnh Ngọc cũng đi tới đó, sao ngươi không mang cô ấy tới đây, để giúp chúng ta lúc này.”

“Cô ấy có việc, đi rồi.”

Diệp Thiếu Dương trả lời.

“Uhm, ngươi bây giờ có thể tìm cô ấy tới hỗ trợ mà.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười, nói: “Cô thật sự mong Lãnh Ngọc tới sao?”

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, hừ một tiếng, nói: “Ta giả bộ đấy, vừa lòng chưa, mau mở cửa đi.”

Có Bạch hổ thất túc trận bảo hộ, Diệp Thiếu Dương không lo lắng bị đoạn hậu nữa, một cước đá bật cửa gỗ, cửa vừa mở, một mùi formalin nồng nặc xông thẳng vào mặt, Tạ Vũ Tình lập tức dùng đèn pin chiếu vào.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng trống trải, ở giữa có mấy bệ dài đúc bằng xi-măng, bên cạnh đó còn kê mấy chiếc giường sắt.

“Đây là bệ giải phẫu, ở Cục cảnh sát cũng có,”

Tạ Vũ Tình có chút khẩn trương nói, chiếu đèn pin lần lượt từng cái, đột nhiên cả người căng thẳng, run rẩy nói: “Đó là cái gì?!”

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, là một người, nằm ngửa mặt trên bệ giải phẫu, cả người đã biến thành màu đen, héo rút chỉ còn da bọc xương.

“Tám phần là thi thể dùng để giải phẫu lúc trước, không có thu hồi lại.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta cảm nhận được thi khí, cô có thể ghi hình, cẩn thận đó!" Tạ Vũ Tình cất súng chu sa vào túi quần, một tay cầm đèn pin, một tay lấy điện thoại di động, mở chức năng ghi hình, theo sau Diệp Thiếu Dương, đi đến bên cạnh bệ xi-măng, nhìn vì bên trong, tức khắc hít sâu một hơi: Giữa mấy bệ Xi-măng, là một cái ao, bên trong còn trôi nổi gần chục xác chết, cái thì trơn bóng, cái thì trên người vẫn mặc quần áo nhưng quần áo đã rách tả tơi đến màu sắc cũng không phân biệt được, nằm thẳng tắp trên mặt nước.

Quả nhiên là phòng chứa xác! Từ sắc mặt thi thể mà đoán, chúng đã bị ngâm trong dung dịch formalin được một thời gian dài.

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngưng trọng, đánh giá từng khối thi thể, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xương cốt vặn vẹo “Răng rắc”

, lập tức quay đầu lại, là khối thi thể chỉ còn da bọc xương trên bệ giải phẫu ngồi dậy, chậm chạm mà bò xuống dưới, thân thể cứng đờ đi tới.

“Mẹ nó, thì ra là thây khô.”

Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, dặn Tạ Vũ Tình đừng cử động, phi thân nhảy tới, thây khô kia mười ngón tay lập tức khép lại, dùng sức cắm xuống.

Diệp Thiếu Dương lắc mình né đi, lách ra phía sau của nó, nâng một chân lên, liên tục đá vào hai đầu gối của nó.

Hai chân của thây khô sơ đẳng, vốn không thể cong lại, không thể ngồi xuống được, cho nên tư thế đi mới cứng đờ như vậy, tuy nhiên khớp xương toàn thân lại là nơi mềm nhất, nên cũng là nhược điểm của nó.

Diệp Thiếu Dương đá một cước xuống, “Răng rắc”

một tiếng, xương đùi thây khô liền cong lại, quỳ gối trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương thừa cơ tiến đến, dùng sức vặn đầu thây khô ra phía sau, rút ra diệt linh đinh, dùng sức cắm xuống yết hầu của nó.

Một cỗ thi khí màu đen, từ miệng vết thương toát ra, không có máu loãng.

“Càn khôn tá pháp!”

Diệp Thiếu Dương niệm một lần chú ngữ, diệt linh đinh trong tay toả sáng lên một đạo linh quang, dùng sức đẩy xuống, liền đem bổ đầu thây khô ra một nữa, một chân đá lên, trực tiếp đá đầu của nó vào trong hồ nước, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn, mà đi đến bên cạnh Tạ Vũ Tình.

Phía sau hắn, thây khô kia vẫn còn duy trì tư thế quỳ gối cứng đờ, rồi sau đó mới từ từ đổ ngã xuống mặt đất, thi thể chia năm xẻ bảy.

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay, cũng không biết là bộ dáng này của mình trong mắt Tạ Vũ Tình có bao nhiêu lãnh khốc.

“Trong cái ao này, không có cương thi à.”

Tạ Vũ Tình nhanh chóng đến bên cạnh cái ao xi-măng, chiếu đèn pin vào đám thi thể trong đó.

“Trong này, đều là cương thi.”

Diệp Thiếu Dương nói một câu làm nàng ngẩn cả người, “Nhưng vì nơi này bị phong bế trong thời gian dài, còn có nước thuốc ngăn cách, nên rơi vào trạng thái ngủ đông, sau khi chúng ta đi vào, mang theo dương khí, chúng nó sẽ mau chóng tỉnh lại.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe thế liền luống cuống nói: “Vậy ngươi mau nghĩ cách ngăn cản đi.”

"Ngăn cản chúng nó làm gì, chúng mà tỉnh lại thì giết hết là được.”

Diệp Thiếu Dương bật lửa đốt bốn cây nến, đặt ở bốn góc cái ao, dùng để chiếu sáng, sau đó lấy đèn pin từ tay Tạ Vũ Tình, tập trung nguồn sáng, chiếu vào đám thi thể trong ao nước, mấy con cương thi này trên người đều có một lớp lông tơ màu xám.

“Không có hồng mao cương thi……”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Tạ Vũ Tình nói: “Trên bức hoạ nói là cương thi màu đỏ, không phải là hồng mao cương thi gì, có lẽ là nó mặc y phục màu đỏ, hay là tóc đỏ?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, cúi xuống nhìn lại, thực sự tìm được một khối thi thể, trên người mặc quần áo màu tím, ngâm trong nước thuốc đã biến thành màu đen, tuy nhiên lớp quần áo trong cùng lại là màu đỏ, vì thế đem Câu Hồn tác vung xuống, liền quấn lấy cái thi thể đó, dùng sức kéo lại đây, đặt trên bệ xi-măng.

Thi thể này toàn thân sưng phù lên, rất nhiều chỗ làn da đã bị rách ra, đặc biệt là khuôn mặt, mũi hãm vào trong, da mặt cũng tách khỏi thịt, tuột sang một bên, lại nhìn ở gần như thế, không phải khủng bố, mà là ghê tởm, Tạ Vũ Tình cũng là hay gặp phải xác chết cũng không thể nào nhìn được nữa, che miệng nói: “Notebook ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.