Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 722: Chân thân của Lâm Du (1) 



Diệp Thiếu Dương vận hết sức toàn thân, đẩy toàn bộ nắp quan tài ra, một khối thi thể, thình lình xuất hiện ở trong quan tài, khiến người ngạc nhiên chính là, toàn bộ thi thể đều bị lân giáp màu vàng vây quanh, từ đầu tới chân, không hề lộ ra chút da thịt nào.

Tạ Vũ Tình mở miệng muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thiếu Dương, biết hắn đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó, lập tức không dám mở miêng hỏi.

“Kim Lũ Thi Y, đây là Kim Lũ Thi Y!”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít vào một hơi, “Dùng Kim Lũ Thi Y mà bọc lấy thi thể, linh hồn bất diệt, thân thể bất hủ…… Nhưng mà thứ này là trong thời xa xưa dùng để phong thủy bảo huyệt mà, những tên gia hỏa nào đó cố gắng để tu thành tiên mà, tương tự như xác ướp ở phương tây.

Tuy rằng chỉ là mơ mộng hão huyền, nhưng thứ này đều là đồ vật thời cổ đại, hơn nữa Kim Lũ Thi Y này đã bị rỉ sắt nghiêm trọng, khẳng định không phải đồ vật thời hiện đại, vì sao lại được để tại nơi này, đây cũng không phải phong thuỷ bảo huyệt……”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, muốn đưa tay ra sờ vào Kim Lũ Thi Y, kết quả thi thể đột nhiên vặn vẹo, hơn nữa còn phát ra âm thanh cực kỳ đáng sợ, như là quỷ khóc, lại như dã thú gào rống.

Đột nhiên lại gặp cảnh tượng quái dị này, Tạ Vũ Tình vốn là tâm lý còn không có bình tĩnh, lập tức hét lên, nấp ra phía sau Diệp Thiếu Dương.

Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng bị dọa cho sốc, lui về phía sau hai bước, trong miệng liền mắng một tiếng, đợi một hồi, thấy thi thể không có thêm hành động gì nữa, lúc này mới chậm rãi đi tới, nhìn về phía quái thi kia, lập tức cảm thấy kinh sợ trong lòng: Quỹ đạo vặn vẹo của quái thi này, không giống như cơ thể con người: Một thân người rất mềm mại, cho dù là mỹ nữ luyện múa từ nhỏ đi khảo nghệ tài năng, để được nổi danh rồi nhận cha nuôi nào đó gả vào hào môn, nhưng mà rốt cuộc cũng có xương cốt, nhưng khối quái thi trước mắt này lại cho người ta cảm giác hoàn toàn như là không có xương cốt, vặn vẹo giống như rắn, thực đúng là mềm mại không xương! Một người có thể vặn đến như thế này, hơn nữa thân thể lại được bao trong giáp trụ, khiến cho người ta có không ngừng có cảm giác khủng bố, còn có chút quái đản lẫn ghê tởm.

Đây rốt cuộc là cái gì? Trước giờ chưa từng thấy qua.

Đến người có kiến thức rộng rãi như Diệp Thiếu Dương, trong lúc nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân.

Quái thi kia vặn vẹo một hồi rồi chầm chậm dừng lại, lại trở thành như cũ không hề nhúc nhích.

“Việc này, làm sao bây giờ?”

Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn hỏi.

“Ta cũng không biết,”

Diệp Thiếu Dương lau lau mồ hôi ở trên trán, đột nhiên nghĩ tới phương diện này Lão Quách có kiến thức rộng rãi hơn nhiều so với mình, có lẽ hắn sẽ biết cái loại này là cái gì, thật sự không còn biện pháp nào khác, đành phải lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lão Quách, kết quả di động chỗ này lại không có tín hiệu.

Sóng ở trong này chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Chẳng kịp kiểm tra cho rõ ràng, Diệp Thiếu Dương mang theo Tạ Vũ Tình đi ra bên ngoài hành lang, di động lập tức có tín hiệu, trong lòng kinh ngạc, xem ra bên trong thực có từ trường quấy nhiễu.

Sau khi kết nối được điện thoại, Diệp Thiếu Dương không để đối phương dong dài, kể lại tình huống một lượt, Lão Quách nghe xong, suy ngẫm một hồi, thanh âm trầm xuống, nói: “Không phải là Âm Dương Huyền Quan chứ?”

“Đó là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nghe tới danh từ này.

“Tứ Xuyên Huyền Quan ngươi chắc đã nghe qua rồi chứ.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, Tứ Xuyên Huyền Quan, chủ yếu xuất phát từ quý tộc người Miêu, đem quan tài treo ở nơi có phong thuỷ tốt, để thi thể cách ly địa khí, có một số lợi ích thần bí nào đó, lập tức trả lời: “Ta biết, phải làm sao đây?”

“Nam Dương có một loại vu thuật, kêu Âm Dương Huyền Quan, đặt người chết vào trong quan tài, thân thể được bọc bởi vải bố, có điều kiện hơn thì mặc quần áo bằng tơ tằm, có thể ngăn cách thi thể với địa khí, để cho thi thể không bị thối rữa…… Ta cũng là nghe ngươi nói Kim Lũ Thi Y, hơn nữa trên quan tài có đồ đằng tượng trưng cho vu thuật Nam hệ, nên mới nghĩ tới loại khả năng này……”

Ngừng một chút, Lão Quách tiếp tục nói, “Âm Dương Huyền Quan, có trên dưới hai tầng, phía dưới tất nhiên có đặt pháp khí định hồn nào đó, dùng để ngăn chặn quỷ hồn bên ngoài bám vào thi thể, cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ, ngươi hãy kiểm tra một chút, ta qua đó ngay đây!”

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương lại đi đến trước quan tài, cẩn thận quan sát độ cao từ mặt đất lên quan tài, quả nhiên có chút chênh lệch, nếu không được Lão Quách nhắc nhở, thật đúng là khó có thể phát hiện.

Nghĩ thầm, Lão Quách thật đúng là thần toán mà, đối với việc này còn chưa từng nghe xong, hiện trường cũng chưa tới, thế mà lại phán đoán chuẩn như vậy, trong lòng khẽ động, hay...

huynh ấy đã từng đi làm tặc trộm mộ rồi? Bằng không làm sao lại hiểu biết nhiều về các loại quan tài như vậy? Tìm kiếm mọi chỗ dọc theo quan tài một lượt, quả nhiên ở chính diện quan tài, cách mặt đất chừng hai mươi centimet, có ba khe trơn nhẵn, hợp lại thành một hình chữ nhật, giống như một cái ngăn kéo.

Diệp Thiếu Dương vươn tay ra sờ sờ, muốn tìm chỗ mở ra cơ quan ở bên dưới, kết quả mới dùng lực nhẹ nhàng, thì khối quan tài được ẩn giấu kia trồi ra phía ngoài một tí.

Diệp Thiếu Dương lấy chiếc đèn pin trong tay Tạ Vũ Tình, chiếu vào bên trong, ở tầng dưới này còn có một khối thi thể! “Đệch, ngày hôm nay đúng là có nhiều việc quái lạ!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng kinh ngạc cảm thán không thôi, vội vàng rút phần phía dưới quan tài ra ngoài, cúi đầu nhìn lại mặt thi thể, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Tạ Vũ Tình chụp kín miệng, thất thanh kêu lên: “Sao lại thế này!”

Thi thể, lại là Lâm Du! Màu da hồng hào, huyết nhục tràn đầy, toàn thân không mặc đồ, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: “Dáng người này……”

Tạ Vũ Tình dùng cánh tay đánh hắn một cái, “Ngươi chú ý cái gì đó, cầm thú, đến thi thể cũng không tha.”

“Ách, không phải, ý ta là, vì sao mà cái xác này lại sinh động như thật vậy.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu, âm thầm cảm nhận được một chút linh lực của pháp khí, vì thế lấy ra âm dương bàn, khẩy vài cái, tìm kiếm trên người Lâm Du một hồi, xác định có pháp khí ở trên đầu, vì thế soi đèn pin cẩn thận kiểm tra, nhưng không có một chút dấu vết.

Không có lý nào! Diệp Thiếu Dương mở khoang miệng Lâm Du ra kiểm tra, cũng không có, lại lật mí mắt ra, tức khắc ngây người: đồng tử hai mắt Lâm Du, giống như có kim loại, lập tức lấy ra một lá bùa, vạch mắt ra, dán lên con ngươi, từ khe hở cạnh cái đồ vật nhẹ nhàng lôi ra.

“Trời ạ!”

Tạ Vũ Tình kinh sợ la lên.

Từ trong mắt Lâm Du, Diệp Thiếu Dương lôi ra được một cây đinh thật dài! Tiếp theo cũng lôi từ mắt bên kia ra một cây đinh giống hệt.

“Là ai mà tàn nhẫn như vậy, đóng đinh vào mắt cô ta?”

Thanh âm Tạ Vũ Tình run lên.

Sau khi rút hai chiếc đinh dài ra, rồi dùng linh phù phong bế linh khí, Diệp Thiếu Dương dĩ nhiên vẫn cảm giác được có pháp khí tồn tại, tìm kiếm lại một phen nữa, giữa đỉnh đầu phát hiện thêm một cây đinh nữa bị đóng vào đầu thi thể.

Nhìn ba cây đinh sắc nhọn đen nhánh trong tay, trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống một chút.

“Ngân Đinh Thủ Hồn, người nào mà tàn nhẫn đến như vậy!”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.

“Đinh bạc, nhưng sao bạc lại biến thành màu đen?”

“Bạc trắng nếu mà gặp được bất kỳ khí ô uế nào, đều sẽ biến thành màu đen, cho nên cổ nhân thường dùng kim bạc thử độc.”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận kiểm tra thân thể Lâm Du lần nữa, phát hiện trong cơ thể không có chút hồn lực nào, đến nguyên thần cũng đã không có, quả nhiên, mình đoán không sai, tuy không hiểu lắm về tri thức quan tài, nhưng trận pháp “Ngân Đinh Thủ Hồn”

này hắn cũng biết.

Đang âm thầm suy nghĩ, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhận ra được gì đó, phản xạ cực nhanh, lấy từ đai lưng ra một nắm đậu đồng, ném ra ngoài cửa phóng, lạnh lùng nói: “Trước mặt bản thiên sư đây, còn tưởng chơi trò ẩn hình sao?”

“Tư…...”

Một luồng khí màu trắng toát ra, một bóng người từ chỗ trống rỗng mà hiện ra, đúng là Lâm Du!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.