Diệp Thiếu Dương ghé vào tai nó, nói: “Ngươi đi theo bọn họ, giúp ta nhìn chằm chằm canh chừng, vạn nhất bọn họ tìm được bảo bối gì tốt, đừng để bọn họ ăn mảnh ……”
Qua Qua gật gật đầu, có chút không vui nói: “Lão đại kỳ thật là không muốn ta làm bóng đèn à?”
Diệp Thiếu Dương liếc trộm Nhuế Lãnh Ngọc, thấy không có bất kỳ phản ứng gì, liền hung hăng trừng mắt nhìn Qua Qua một cái, rồi cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi về phía hạ du dòng suối.
Dọc theo bờ suối đi được gần trăm mét, phía trước xuất hiện một con đường nhỏ lát đá xanh, một bên vách đá núi được mài đẽo rất trơn nhẵn, cứ cách một đoạn lại có một bích động, bên trong đặt giá cắm nến bằng thanh đồng.
“Đây là nơi nào nhỉ?”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm tự nói.
“Đương nhiên là cổ mộ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn quanh trái phải, nói.
“Cổ mộ có hai tầng? Minh Thái Tổ vì sao lại muốn làm như vậy?”
Nhuế Lãnh Ngọc không trả lời, ngồi xổm xuống đất, moi một viên lát bằng đá bị vỡ ra, nói: “Gạch mộ hình hoa mai, đây gọi là Mai hoa chuyên, là đặc sản của thời kỳ Đông Tấn, người Tấn tự xưng cao nhã, ví mình như hoa mai, cho nên hồi đó hoàng thất quý tộc, vương công đại thần đều dùng loại gạch hoa mai này để làm huyệt mộ.
Nhưng loại gạch lát bằng đá này có chi phí chế tạo rất cao, đến thời Nam Bắc triều hỗn chiến, quốc lực suy yếu, nên không còn tập tục này nữa.
Vì thế, ngôi cổ mộ này nhất định là từ thời Đông Tấn.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Lẽ nào lại như thế, đây chẳng phải là do Minh Thái Tổ xây dựng sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng hắn một cái, “Thông minh của ngươi để đâu hết rồi, đây căn bản chẳng phải là hai cái cổ mộ sao, phía trên là do Minh Thái Tổ xây nên, phía dưới này…… không biết là do vương công quý tộc nào thời Đông Tấn xây dựng.”
Thấy Diệp Thiếu Dương khó hiểu, ngược lại càng thêm khiếp sợ, đành phải giải thích thêm một chút: “Từ cổ chí kim, không ít hoàng tộc đều tìm kiếm long mạch để xây mộ, nhưng lấy đâu ra nhiều long mạch như vậy, vì thế tại rất nhiều nơi, hậu nhân xây mộ ngay tại nơi tiền nhân đã xây qua, chuyện này cũng là bình thường, đây gọi là mộ trên mộ.
Ta còn nhớ tại nơi nào đó ở Lâu Lan, có một cổ mộ giống hệt như vậy, hai cái mộ chỉ cách mấy mét sâu.
Nếu nơi này thực sự là long mạch, có hai cổ mộ cũng là việc bình thường.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Người khác đã xây mộ, phía trên còn xây thêm một ngôi mộ nữa, dưới góc độ phong thuỷ, chính là điều tối kỵ.”
Chính mình chỉ hiểu rõ dương trạch phong thủy, còn đối với âm trạch phong thuỷ, còn gọi là mộ táng, cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng kiến thức thức cơ bản vẫn biết được một ít.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cho nên hậu nhân trước khi xây mộ, đều giống nhau sẽ phá huỷ cổ mộ đã có, thi thể cũng bị đem ra ngoài.
Cũng người còn trực tiếp tu hú chiếm tổ.
Bất quá vỏ trái đất vận động khiến cho huyệt mộ bị trầm xuống sâu hơn, nếu thời gian cách mà cách xa quá lâu, khi hậu nhân xây mộ không phát hiện phía dưới còn có mộ khác, mà lại xây thêm một ngôi nữa lên trên, như vậy sẽ trở thành cổ mộ song tầng.”
Thì ra…… còn có chuyện như vậy, Diệp Thiếu Dương dùng đèn trên đầu chiếu quanh bốn phía, thở dài.
“Làm sao thế?”
Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
“Từ thời Đông Tấn đến giờ, đã bao nhiêu năm?”
Nhuế Lãnh Ngọc tính toán một hồi, nói: “Nếu tính từ những năm cuối thời Đông Tấn, cũng đã có một ngàn sáu trăm năm.”
Diệp Thiếu Dương thân thể lung lay, suýt nữa té ngã, cười khổ nói; “Một ngàn sáu trăm năm, má ơi, nếu trong mộ cổ này cũng có cương thi, thì nó cũng có một ngàn sáu trăm năm tu vi……”
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi sợ à?”
Làm sao lại không sợ! Cương thi một ngàn sáu trăm năm, nếu trở thành Thi Vương, chỉ cần là pháp sư, ai cũng không muốn đụng phải đối thủ trâu bò đến như vậy, hơn nữa tên phản đồ Lâm Tam Sinh cùng con nữ quỷ tu vi cường đại kia, rất có thể cũng ở trong cái cổ mộ này, nghĩ đến là nhức đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt chớp chớp, “Diệp Thiếu Dương trong lòng ta, chính là một người không biết sợ cái gì.”
Diệp Thiếu Dương thổi chút tóc ở phía trước, nói: “Ai nói ta sợ, trên trời dưới đất, không có cái gì khiến bổn Thiên sư phải sợ cả.”
Tiếp tục đi về phía trước được mấy trăm mét, mộ đạo có sự biến đổi, hình thành một góc vuông, phía trước bị núi đá chặn lại.
“Nơi này có gì không thích hợp lắm,”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên dừng bước, nhíu mày khẩn trương nói, “Ta cảm giác được một cỗ thi khí nồng đậm, xen lẫn trong đó còn có yêu khí, hai cái kết hợp với nhau, chẳng lẽ…… có yêu thi tồn tại?”
Do khí tức tràn đầy, không cách nào đoán ra căn nguyên, đành phải lấy ra Âm dương bàn, khẩy khẩy một phen, điều ngoài dự đoán chính là, cỗ khí tức này không phải đến từ bên trái mộ đạo, mà là…… phía bên phải.
Diệp Thiếu Dương vội vàng xoay người, chiếu đèn qua đó: Con suối phía dưới vách đá hình thành một hồ nước sâu, tám phần là có dòng chảy ngầm tới.
Nhưng mà nước suối ở đây vốn trong suốt ở chỗ này lại trở nên vẩn đục, bên dưới có một thảm màu xanh biếc, phía trên tràn ngập một tầng khói trắng nhàn nhạt.
“Nước này……”
Không đợi Diệp Thiếu Dương nói xong, mặt nước đang tĩnh lặng đột nhiên nổi bọt sóng, tiếp đó một vật từ dưới ngoi lên, tròn tròn, trăng trắng, rất giống một cái gáo hồ lô.
Diệp Thiếu Dương tiến tới vài bước mà nhìn qua, lập tức khẩn trương: Làm gì phải cái gáo hồ lô gì, chính là một đầu người, đỉnh đầu lông tóc thưa thớt, nhìn xa không thể thấy được.
“Bùm……”
cái đầu trôi qua đây, ngửa mặt lên trên, một khuôn mặt trông như búp bê Tây Dương lộ ra khỏi mặt nước, từ ngũ quan đến hình dáng mà xem, là một đứa trẻ chưa tới năm tuổi.
Đương nhiên không phải người sống, chỉ thấy đứa bé chết này hai con mắt vẫn còn mở to tròn tròn, ở trong mắt còn có phủ một lớp màng trắng, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ tới vịt, không chỉ vịt, rất nhiều dã thú trong mắt đều có một lớp màng thịt như vậy.
Đặc trưng này của động vật, làm sao lại xuất hiện trên thân thể của con người? Đứa trẻ này ngũ quan đoan chính, nhưng mà luôn cảm thấy có chút gì đó tà ám, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng cũng tỏ ra vẻ mặt khẩn trương.
Đúng vậy, ở dưới cổ mộ ngàn năm cùng với bầu không khí áp lực nặng nề, ở xung quanh thì đen thui, lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, không người nào là không cảm thấy sợ hãi.
May hai người đều là pháp sư, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ đã sớm hét lên rồi.
Đột nhiên, đứa trẻ chết kia vốn không hề nhúc nhích, lúc này đầu nó lại chậm rãi chuyển động trong nước, bơi bề phía bờ.
“Thiếu Dương……”
Giọng nói của Nhuế Lãnh Ngọc có chút run rẩy.
“Ta qua đó xem thử!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn nàng một cái với ánh mắt ám chỉ “Tất cả đã có ta”
, sau đó chậm rãi đi đến bên bờ hồ nước, nhìn đứa bé đó từ từ bơi qua đây, trong lòng có chút bồn chồn.
Rất nhanh, đứa trẻ đã chết kia đã đến bên bờ, nhưng không hề cử động.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, vung ra Câu Hồn tác, bao vào đầu nó, kéo lên trên bờ.
“A!”
Nhuế Lãnh Ngọc hai tay che miệng, kinh hãi kêu lên.
Diệp Thiếu Dương cũng trừng to hai mắt, mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ: Không phải là một đứa trẻ đã chết, đây rõ ràng là một loài bò sát có bốn chân dài, bộ dáng có chút giống như cá sấu, cả người có một lớp lông mao màu đỏ, nhìn kỹ thì thấy: chẳng phải lông mao gì hết, mà mỗi sợi là một vật sống giống như một con giun màu đỏ! Cũng không biết là nó lớn lên ở trên đó hay là chỉ bám vào trên người nó, rậm rạp nhiều vô số, lay động trái phải, quả thực kinh tởm tới cực điểm! Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì nôn ra.
Bất quá càng khủng bố chính là, cái đầu của đứa bé đó lại gắn với một thân thể quái vật, trên cổ có một vết sẹo thịt, ẩn hiện một đạo vòng hồng, nhìn qua có cảm giác không phải là bị khâu lại.