Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 945: Phiên thiên thần ấn 



“A……”

Nguyên linh cả người run rẩy, khí trắng trên người tỏa ra, run run một hồi, ngã gục trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt mũi, dùng cánh tay vỗ Tiểu Mã, “Lên, lên đi, kết thúc nó.”

“Đệch, thúi như thế, sao ngươi không qua đi.”

“Pháp khí của ta không thể đụng vào uế vật.”

“Của ta cũng không thể.”

Hai người còn đang tranh luận, chỉ nghe pằng một tiếng, nguyên linh kia thân hình lún xuống, hóa thành làn khói nhẹ, chui vào trong bản tôn.

Nhuế Lãnh Ngọc thu hồi cây súng màu bạc, thấy Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm mà nhìn, lạnh lùng nói: “Đây là bản thăng cấp của súng Diệt Hồn, uy lực lớn hơn trước.”

“Các ngươi, lên!”

Tạ Vũ Tình ra lệnh một tiếng, hai cảnh sát nâng một cái túi tiến lên, cả hai đều đeo mặt nạ phòng độc, đem túi đồ đổ vào cái đấu của xe xúc đất, xanh xanh vàng vàng, bốc lên mùi thối khủng khiếp.

Lão Quách trên xe gọi Tiểu Thanh Tiểu Bạch, bảo bọn họ chú ý, tiếp theo làm lại trò cũ, dùng những cảnh sát đó hấp dẫn nguyên linh, sau đó tập kích bằng phân người, Nhuế Lãnh Ngọc chọn đúng thời điểm yêu khí của nguyên linh yếu nhất, dùng súng Diệt Hồn giải quyết…… Mọi người lại vây công con tiếp theo, tuy nhiên Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không phải ngu ngốc, sau hai lần liên tục trúng kế, đã không còn bị mắc mưu, hơn nữa phát động yêu lực, hợp nhất hai nguyên linh làm một, yêu lực cường đại chưa từng thấy, nhào thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

Bắt giặc bắt vua trước, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng hiểu rõ, hắn là thủ lĩnh đám người này.

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc song kiếm hợp bích, ra sức ngăn cản.

Lão Quách bên kia thấy hai người một yêu quấn lấy nhau, ném chuột sợ vỡ đồ, không dám ném bom, đang tính chuyển qua mục tiêu kế tiếp, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền lại.

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thì ra là một nguyên linh của Thiên Hồ đang bị trận pháp vây khốn, không biết vì sao lại thoát vây, lén chui vào giữa đội cảnh sát từ phía sau, nháy mắt đã giết chết ba bốn người, trực tiếp nhai nuốt sống, miệng chảy máu.

Cũng may những cảnh sát này đã được huấn luyện tốt, vội lui nhanh về phía sau, dùng vôi cùng súng bắn nước công kích, tuy nhiên không thể ngăn chặn được thế tấn công của nó.

Qua Qua gần đó, lập tức xông tới, vung quỷ đao, bổ xuống đầu nguyên linh, đao vừa chém tới ót nó, liền bị một cỗ lực lượng cường đại hút lại, không thể rút ra.

Bất ngờ dụng lực, chín đuôi của nguyên linh quét ngang một đường, đánh văng Qua Qua ra xa, một lần nữa xông vào giữa đám người, ngoác miệng cắn một cảnh sát.

“Nghiệt chướng!”

Một đạo Phật quang, bao lại nguyên linh, Tứ Bảo đúng lúc lao tới, quăng ra Kim Văn Bát Vu.

Nguyên linh cả người run run, thả người trong miệng ra, chuyển sang tấn công Tứ Bảo, nhưng Phật quang lan toả khắp nơi, không cách nào lại gần, vì thế tung người rời khỏi phạm vi chiếu sáng của Phật quang, tấn công Tứ Bảo từ mặt bên.

Tứ Bảo vội xoay người, lần thứ hai dùng Kim Văn Bát Vu chiếu về phía nó.

Nguyên linh kia mấy lần đánh hướng khác, đều bị ngăn cản, nên không đánh bừa nữa, mà xoay người lao vào giữa đám đông, ngậm lấy một người, nhai mấy cái đã thành cụt tay cụt chân.

“Tản ra, tản ra!”

Tạ Vũ Tình hạ mệnh lệnh, còn chính mình là người rút lui cuối cùng, giơ súng chu sa, muốn bắn thêm vài phát kiềm chế nguyên linh, không ngờ gia hỏa này tốc độ cực nhanh, hai bước đã xông tới, cắn một miếng vào chân cô, cắn chặt không nhả.

Một cỗ yêu lực đánh tới, trúng ngay mắt phải, huyết tương phọt ra, thần thức nguyên linh nhất thời buông lỏng, bị quỷ đao của Qua Qua chém trúng, chen ngang vào miệng.

Quỷ đao được làm bằng huyền thiết, cho dù nguyên linh cắn xé không ngừng, dĩ nhiên không thể cắn chết Tạ Vũ Tình, lúc lắc đầu một lúc, hất văng Qua Qua xuống đất.

“Lão đại!”

Qua Qua hét to.

Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tạ Vũ Tình, lập tức sợ đến mức hồn vía lên mây, đem nguyên linh giao lại cho Nhuế Lãnh Ngọc, còn mình dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua đó, vung Câu Hồn tác, cuốn lấy cổ nguyên linh.

Dùng sức kéo ra, mượn phản lực nhảy lên trên đầu nguyên linh, rút Diệt Linh Đinh, đâm một phát vào trong đỉnh đầu nó.

Máu đen phún ra, bắn cả lên mặt.

Diệp Thiếu Dương không rảnh nghĩ tới, lấy ra một đồng tiền Đúc mẫu, cắn đầu lưỡi, phun một búng máu lên đó, kẹp lại giữa hai ngón, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu nguyên linh.

Nguyên linh không có não, trong đầu là một cỗ tinh khí nguyên hồn của Thiên Hồ, bị tiền Đúc mẫu đánh trúng lập tức bị ăn mòn tan biến, nguyên linh cả người run run, huyết khí toàn thân phân tán: Huyết ô nhỏ xuống đất, nguyên hồn hóa sương khói, bị Cửu Vĩ Thiên Hồ thu về.

Diệp Thiếu Dương ôm Tạ Vũ Tình, xoay người ngã xuống đất, lấy thân mình lót ở dưới, ngã mạnh xuống đất.

Tạ Vũ Tình sợ đến mức mất hồn mất vía, ôm chặt Diệp Thiếu Dương, cả người run rẩy.

“Không có gì nữa đâu, nó đã chết rồi, không sao nữa.”

Diệp Thiếu Dương muốn an ủi cô một lát, nhưng cuộc chiến vẫn còn chưa kết thúc, đành phải nâng Tạ Vũ Tình lên, giao cô cho đám cảnh sát chăm sóc, còn mình quay lại bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc một mình đối phó hợp thể của nguyên linh, đã là cố hết sức, giờ có Diệp Thiếu Dương chia sẻ, áp lực được giảm bớt, lui về phía sau thở gấp một hơi, nói: “Ngươi ngoại trừ đi cứu mỹ nhân, còn có thể làm gì.”

“Còn có thể cùng cô kề vai chiến đấu.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại cười, “Người khác là để cứu, chỉ có cô mới có thể cùng ta cùng nhau chiến đấu.”

Rồi dùng mấy đạo linh phù cùng Câu Hồn tác trói chặt nguyên linh, “Còn không hỗ trợ!”

Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, thổi Kim Liên Nghiệp Hoả, thiêu đốt nguyên linh thành tro bụi.

Diệp Thiếu Dương hổn hển nặng nề, quay đầu nhìn lại, Đạo Phong cùng Dương Cung Tử từng người đều tiêu diệt đối thủ của mình, đang giúp những người còn lại.

Nguyên linh bị giảm bớt, các pháp sư dần tụ tập lại với nhau, nguyên linh Thiên Hồ tuy mạnh, nhưng cũng không địch nổi quần ẩu, bị đánh tan cả đám.

Giết xong con nguyên linh cuối cùng, Đạo Phong liếc mắt Diệp Thiếu Dương một cái, nhún người bay vào trận pháp.

Diệp Thiếu Dương cũng vọt theo sau, hỏi: “Ngươi thật sự đã chết à, nếu không sao lại biết bay?”

Đạo Phong không trả lời, nhìn bản thể của Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ thấy quanh thân nó có một tầng quang mang màu đỏ vàng giao nhau, nói: “Nó phóng xuất chín đạo nguyên linh, chính là để mình tranh thủ thời gian, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nhanh chóng khôi phục lại, hiện giờ càng thêm khó đối phó!”

Vừa mới dứt lời, chín cái đuôi đang bao lại bản thể của Cửu Vĩ Thiên Hồ đột nhiên mở ra, cả người nó run run, rồi thức tỉnh.

Đạo Phong nhảy lên cao, trong tay lại xuất hiện cái đại ấn kia, nhằm cái đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ mà đập xuống.

Diệp Thiếu Dương đứng phía dưới, lần này đã nhìn rõ: mặt dưới đại ấn có hồng quang lượn lờ, viết bốn chữ triện: Phiên Thiên Phúc Địa.

“Phiên Thiên Ấn!”

Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên, các pháp sư đang bày trận xung quanh nghe thấy, ai nấy chấn động cả người, trợn to mắt nhìn ngọc ấn màu xanh trong tay Đạo Phong.

Trương Vô Sinh chầm chậm lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: “Làm sao có thể, Phiên Thiên Ấn là pháp khí trong truyền thuyết, có hay không đã là một vấn đề……”

Đạo Phong liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói “Niệm chú!”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng niệm chú ngữ, kích hoạt linh phù đã dán trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ, bao gồm cả Thần Phù, trong lúc nhất thời linh quang bùng nổ, liên hoa ngập trời, hình thành một cỗ năng lượng cường đại trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ, thật lâu không tiêu tán.

Cửu Vĩ Thiên Hồ hú lên một tiếng quái dị, thân hình run rẩy, muốn thoát ra ngoài, Đạo Phong lập tức đón đầu đánh một kích, trông có vẻ nhu nhược, nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân hình chớp mắt đã bị đánh bật xuống.

Bốn đạo Hỗn Độn thiên thể, lăng không bay tới, cuốn lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.