Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 946: Yêu Vương khủng bố 



Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tiểu Thanh Tiểu Bạch cả đám gia nhập trận chiến, vây công một lát, yêu khí trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ dần nhạt đi, chỉ lo phòng thủ, không thể phản kích.

Cuối cùng cũng không chế được tình thế, lại đánh một kích thật mạnh, hẳn là sẽ kết thúc được.

Diệp Thiếu Dương thở một hơi thật dài, xông qua đó, một hơi dán trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ chín lá Thần Phù, trong đó tám lá dán chặn mệnh môn Kỳ kinh bát mạch, một lá dán giữa ấn đường, quay đầu tìm Nhuế Lãnh Ngọc, phát hiện cô cũng đã chuẩn bị tốt rồi.

Hai người nhìn nhau gật đầu, cùng nhau kết ấn, lập tức niệm tụng Cửu Tự Chân Ngôn, Dương Cung Tử cùng đám quỷ yêu tà linh nhanh chóng lui ra phía xa, sợ phải sẽ bị ngộ thương, Đạo Phong cũng nhẹ nhàng lui về phía sau.

Trong giây lát, một ánh sáng như mặt trời bừng phóng tới, dừng trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ toàn thân run lên, yêu khí phóng ra, chấn vỡ kết giới, miệng thổi yêu phong, nhún mình bật lên, ý đồ phóng ra ngoài trận pháp chạy trốn, liền bị các pháp sư xông tới ngăn cản, chớp mắt yêu khí đã bị đánh tan, Đạo Phong lập tức đuổi qua đó, dùng Phiên Thiên Ấn đánh xuống.

Cửu Vĩ Thiên Hồ thân hình lung lay.

Đạo Phong huýt sáo, gọi đám thủ hạ tới đây, đồng loạt vận chuyển khí tức, liền vây khốn nó.

Những người còn lại cũng sửng sốt, rồi đuổi theo phía sau, một lần nữa bao vây Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Trương Vô Sinh vội vàng hét to với mọi người, cùng nhau làm phép, rất vất vả mới dùng linh lực trận pháp chế trụ lại Cửu Vĩ Thiên Hồ, lực lượng hai bên đạt tới một loại cân bằng.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nằm im bất động, người khác vẫn không dám tới gần nó.

Quan trọng là Diệp Thiếu Dương cảm giác được, yêu lực trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ cuồng loạn, giống như càng ngày càng mạnh, trong lòng rất nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng đã chế trụ nó, tại sao nó lại biến thành lợi hại như vậy? “Mặt trời mọc!”

Đạo Phong bay đến bên người Diệp Thiếu Dương, nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Đông, tuy trời vẫn còn tối, nhưng đường phía đông đã có một tia sáng, đang chiếu dần qua đây.

“Nó đã hấp thu đủ nguyệt hoa cùng tinh mang, chỉ chờ nhật tinh xuất hiện, tam quang tương hỗ, đương nhiên càng thêm mạnh.”

Đạo Phong nói: “Muốn đánh chết nó, cần thiết phải che lại ánh sáng mặt trời, chậm nữa sẽ không kịp.”

Che lại ánh mặt trời…… Diệp Thiếu Dương nhìn ở xung quanh, Cửu Vĩ Thiên Hồ dáng dấp rất lớn, trong lúc nhất thời đi đâu mà kiếm vật to như vậy để che nắng? “Không có thì dùng quần áo!”

Lão Quách nghe Đạo Phong nói như vậy, liền góp ý, “Cởi hết cảnh phục ra, nối lại với nhau, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua đám cảnh sát, lúc này đang là mùa hè, trang phục của cảnh sát đang mặc đều là trang phục hè chỉ có nửa tay áo, muốn che lấp Cửu Vĩ Thiên Hồ, ít nhất cũng phải mấy chục cái, nối với nhau như thế nào cũng là vấn đề, lắc đầu nói: “Không đủ thời gian.”

Đám người Trương Vô Sinh phát động trận pháp, đã cố hết sức, xem ra cũng không kiên trì được bao lâu.

Lão Quách nhíu mày thật sâu, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội lao lên trên xe xúc đất, lôi một vật đen sì, ném xuống dưới, nói: “Đây là bạt phủ của xe, có thể sử dụng được.”

Mấy người Diệp Thiếu Dương cùng nhau trải bạt, tuy nhiên vẫn chưa đủ lớn, vì thế gọi Tứ Bảo cùng Tiểu Mã qua, cầm bạt che lại Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn mình đi lên, lấy ống mực, dùng tơ hồng quấn thật nhanh mấy vòng xung quanh Cửu Vĩ Thiên Hồ, bên trên xâu rất nhiều tiền Ngũ Đế.

Cửu Vĩ Thiên Hồ bị trận pháp áp chế, lại có Dương Cung Tử, đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch liên tục vây khốn, cũng chỉ có thể để Diệp Thiếu Dương tuỳ ý sắp đặt.

“Đạo Phong, có phải ngươi đã chết rồi không?”

Diệp Thiếu Dương vừa làm vừa hỏi.

“Rất quan trọng sao?”

Đạo Phong thản nhiên trả lời.

“Với ta mà nói, rất quan trọng.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái.

Đạo Phong không đáp lại.

Tình huống đang khẩn cấp, Diệp Thiếu Dương cũng không kịp hỏi nhiều, sau khi quấn xong, qua đứng một chỗ với Nhuế Lãnh Ngọc, kết khởi Đại Bằng Kim Sí Ấn, niệm ra chữ “Lâm”

, một lá Thần Phù dán trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ bỗng nổ tung.

Cửu Vĩ Thiên Hồ bị vải bạt thật dày che hết, bởi pháp thuật không tác động lên phàm vật, Lục Giáp Bí Chúc có uy lực cực lớn, cũng chỉ nhằm vào tà vật, không thể phá hư vải bạt dù chỉ một phân một hào.

Do đó, mọi người chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, vải bạt bị phồng lên phồng xuống liên tục, cơ hồ muốn rách ra.

Tứ Bảo phối hợp Lão Quách, Tiểu Mã và Nhạc Hằng cùng nhau xông lên, túm lấy bốn góc vải bạt, đè chặt, kim tiền ở trên chuyển động không ngừng, tơ hồng căng ra rung động kịch liệt.

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc lại kết khởi Đô Thiên Pháp Chủ Ấn, niệm xuất chữ “Binh”

Bên trong vải bạt lại truyền ra một tiếng hét thảm, hai người tinh thần phấn chấn, tiếp tục niệm một mạch.

Lâm

- Binh

- Đấu

- Giả

- Giai

- Trận

- Liệt

- Tiền

- Hành! Niệm xong chữ “Tiền”

gần cuối, còn đúng một chữ ”

Hành”

, Diệp Thiếu Dương do liên tục làm phép trong thời gian dài, cương khí cạn kiệt, chưa kịp hồi phục, miệng mở ra nửa ngày, cũng không thể niệm ra một chữ cuối cùng.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng chẳng hơn gì, cơ hồ sắp ngã xuống.

Bị vây khốn trong tấm vải bạt, Cửu Vĩ Thiên Hồ không ngừng giãy giụa, tuy nhiên vẫn chưa chết.

Tình thế cấp bách này, Đạo Phong tung người, nhẹ nhàng lướt đến, dừng lại giữa bọn họ, mỗi tay đè lên vai một người, hai cỗ cương khí tinh thuần, thuận theo địa môn, từ từ chảy vào bên trong cơ thể.

“Thằng nhóc chết tiệt, sau khi ta rời khỏi, ngươi vẫn luôn không lo tu luyện đúng không!”

Thần thức bên trong Diệp Thiếu Dương, nghe được giọng nói ôn hoà của Đạo Phong, tâm thần chấn động, cảm giác như đang đắm mình trong gió xuân, cùng Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt kết thành “Ngũ Lôi Viện Sử Ấn”

, niệm xuất một chữ cuối cùng: Hành! Lâm

- Binh

- Đấu

- Giả

- Giai

- Trận

- Liệt

- Tiền

- Hành! Cửu Tự Chân Ngôn, hoàn toàn niệm xong.

Thần niệm của hai người có thể cảm giác được, bên dưới vải bạt, lá Thần Phù thứ chín đang thiêu đốt, kết hợp với tám lá Thần Phù trước đó, thần quang vạn đóa, không ngừng đánh lên người Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Vải bạt rung động một trận kịch liệt, mấy người Tiểu Mã to khỏe cơ hồ giữ không được.

Đạo Phong giơ cao Phiên Thiên Ấn, phi thân xông tới, dồn sức đập mạnh một nhát vào đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Hết thảy đều trở nên yên lặng.

Thân hình to lớn của Cửu Vĩ Thiên Hồ ầm ầm ngã xuống.

Kết thúc…… Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc gần như kiệt sức, ngồi dưới đất.

Mọi người nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ nằm đó bất động không động tĩnh, rốt cuộc cũng yên tâm.

“A di đà Phật, hôm nay mọi người hợp sức tru sát Yêu Vương, công đức vô lượng!”

Thích Tín Vô tuyên một tiếng Phật hiệu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng.

“Phật huynh có công đầu.”

Trương Vô Sinh cười nói.

Các pháp sư đưa mắt nhìn nhau, như đã quên mất cái chết của đồng bạn, cả đám vẻ mặt lộ ra tia hưng phấn, đại chiến kết thúc, trong giờ khắc này, mọi người cũng chỉ nghĩ tới một vật: Nội đan.

Thậm chí, có rất nhiều pháp sư vì chính vật này mà tới.

Yêu Vương nội đan, ẩn tàng toàn bộ tu vi yêu lực của Yêu Vương, dùng để tu luyện, sẽ có diệu dụng vô cùng, hơn nữa mọi người có thể cùng nhau tế luyện, chuyển hóa thành cương khí tinh thuần, mọi người cùng nhau hấp thu.

Đột nhiên, có tiếng huýt gió, đánh vỡ suy nghĩ của mọi người: Đám thủ hạ lệ quỷ tà linh của Đạo Phong tiến vào trận pháp, quây thành vòng tròn quanh thi thể Yêu Vương, Đạo Phong cùng Dương Cung Tử đứng giữa.

Trần Lộ thấy tình hình này, do dự một lúc, vừa định đi vào, Đạo Phong liền phất tay áo, một đạo kết giới ngăn cản cô lại.

“Cô qua bên đó với Thiếu Dương, chỗ này của ta không an toàn.”

Trần Lộ đành đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa đánh nhau, ngươinhớ giúp Đạo Phong đó.”

Đánh nhau? Diệp Thiếu Dương nhăn mày lại, hiểu ra, Đạo Phong muốn cướp nội đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.