Mập Mới Đẹp

Chương 23



Người Dịch: Diệp Lam Khuê

Cuộc so tài hôm thứ bảy, Đại Học X hoàn toàn thắng lợi. Chủ nhật, đổi thành tân sinh Đại Học X đến trường bên ngoài để thi.

Lẽ ra Yến Tư Thành đã tham gia vào thứ bảy, chủ nhật có thể ở lại trường nghỉ ngơi, nhưng giữa trận lại có một đồng đội té lộn cổ từ trên khán đài xuống, bị thương, ngày hôm sau không còn khả năng đánh đấm gì cả. Nhóm huấn luyện viên bàn bạc một hồi, quyết định cho Yến Tư Thành thay thế vị trí của người bị thương, ngày mai cùng bọn họ đến trường bên ngoài thi đấu.

Yến Tư Thành rất không bằng lòng, bởi vì thời gian so tài chỉ có một chốc, nhưng lộ trình qua lại, chuẩn bị thi đấu, liên hoan sau khi kết thúc, đủ thứ chuyện tạp nham gộp lại sẽ lãng phí trọn cả một ngày.

Ngày mai chủ nhật, buổi diễn tập của Lý Viện Viện vốn không lâu, bữa trưa và bữa tối đều phải ăn ở nhà, không có cách nào nấu cơm canh đàng hoàng cho Lý Viện Viện, Yến Tư Thành nghĩ tới liền cảm thấy bản thân thật thất trách.

Song Lý Viện Viện vẫn khuyến khích hắn đi dự thi, cô nói:

“Bữa trưa bữa tối em và Chu Tình bọn họ tùy tiện ăn một chút là được, anh nhất định phải đi thi đấu đấy.”

Cô cho rằng, ở thế giới này, bản thân cô sắp xếp thời gian của chính mình tự làm việc của mình, vậy thì Yến Tư Thành cũng nên sắp xếp thời gian của hắn để làm những việc thuộc về riêng hắn.

Nghe cô nói thế, Yến Tư Thành đành phải chấp nhận thôi.

Ban đầu, trong lòng Lý Viện Viện cảm thấy, chẳng qua chỉ là một ngày, cô vẫn có thể trải qua cuộc sống như bình thường, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì hết.

Nhưng nào ngờ ngày hôm sau, thực sự xảy ra chuyện rồi…

Buổi chiều tập kịch xong, Chu Tình gọi điện thoại báo cho Lý Viện Viện biết cô ấy tạm thời có việc, không thể ăn cơm tối với cô được. Lý Viện Viện đáp không sao, nhìn thời tiết bên ngoài luôn oi bức như muốn đổ mưa, cô cảm thấy hôm nay trở về hơi sớm cũng tốt, hơn nữa bây giờ là buổi tối, cô tùy tiện ăn ít đồ này nọ, nhân đó giảm béo luôn một thể. Cô vừa tính toán xem đêm nay mình sẽ ăn cháo kê nấu với bắp hay ăn sống hai quả cà chua vừa bước chậm rì rì tới cổng trường. Ngay giữa ban ngày ban mặt, dưới cái nhìn chằm chằm của hàng trăm cặp mắt, một tên cướp thình lình vọt lên từ đằng sau, giật phăng chiếc túi vải nhỏ Lý Viện Viện đang cầm trong tay một cách lỏng lẻo, bỏ chạy cực nhanh về phía trước.

Lý Viện Viện sững sờ trong giây lát, rồi vô thức đuổi theo tên cướp.

Mặc dù hai tuần nay mỗi khi rảnh rỗi Lý Viện Viện đều luyện tập chạy cự li dài, nhưng huấn luyện trong thời gian ngắn thì trước sau gì cũng không thể sánh bằng sự lao động nghề nghiệp lâu dài của người ta.

Lý Viện Viện chạy chưa được mấy bước liền bắt đầu thở hồng hộc, đến khi nhận ra cô căn bản không đuổi kịp kẻ kia, Lý Viện Viện đã chạy qua hơn phân nửa con đường cái, đứng trên phần đường sát làn xe hơi(1), Lý Viện Viện trơ mắt nhìn thân hình nhỏ gầy linh hoạt của tên cướp nhảy hai cái lên vỉa hè, sau đó không còn trông thấy bóng dáng đâu nữa.

Lý Viện Viện thở hắt ra một hơi, chợt nghe đằng sau bấm còi inh ỏi đến nhức óc(2), cô vội vàng tránh sang bên cạnh, chiếc xe con màu đen lướt vụt qua vai cô. Lý Viện Viện nhìn xa lộ rộng rãi và chỗ đứng hiện tại của mình, nghĩ lại mà vừa sợ vừa mừng, ban nãy chạy không nhìn đường như thế, cũng may không bị xe tông ngã…

Sau lưng đột nhiên có một luồng lực lớn kéo mạnh, Lý Viện Viện chưa kịp phản ứng thì đã bị đụng trúng, té nằm trên mặt đất.

Chiếc xe điện(3) dừng phắt lại, kém chút xíu nữa là cán lên mu bàn tay cô.

Người lái xe điện là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, cô ta bị dọa không nhẹ, tháo mũ bảo hiểm nhưng không hề xuống xe đỡ Lý Viện Viện, trước tiên run giọng hét một câu:

“Ai! Cái cô này sao lại đứng dưới đường vậy! Cô không sao chứ?”

Chưa kịp cảm thán lòng người bây giờ chẳng chân thành chút nào, Lý Viện Viện đã có cảm giác lỗ tai của cô giống như bị thứ gì đó bịt kín, âm thanh từ bốn phía cứ lởn vởn ngoài tai, hoàn toàn không truyền đến não. Lý Viện Viện híp mắt nhìn con đường trải nhựa trước mặt, nhưng trong tầm mắt của cô lại là một vùng trời xanh mây trắng, cô cảm thấy thế giới trong đầu quay cuồng chao đảo, xung quanh hình như có người đang nói chuyện, nói bằng chính ngôn ngữ của Đại Đường.

Người nào đó ngồi xổm xuống bên cạnh gọi tên cô: “Lý Viện Viện? Lý Viện Viện?”, lộ vẻ vô cùng lo lắng. Lý Viện Viện gắng sức thử chớp mắt, quay đầu nhìn, không ngờ lại trông thấy khuôn mặt trước kia của Yến Tư Thành!

Là khuôn mặt của Yến Tư Thành bầu bạn với cô suốt mười mấy năm ở Đại Đường!

Sắc nét và chân thực như thế, âm thanh rõ ràng tới mức…khiến người ta kinh sợ.

Cô…trở về Đường triều rồi ư?

Cái ý nghĩ này chỉ thoảng qua trí óc trong nháy mắt, một giây sau Lý Viện Viện lại nghe được tiếng còi kêu ầm ĩ từ bốn phía, tiếng mọi người bàn tán vây xem, tiếng người phụ nữ trung niên kia nôn nóng gọi điện thoại.

Cơn choáng trong đầu dần dần biến mất, tay chân Lý Viện Viện lấy lại một chút sức lực, cô muốn chống người dậy, nhưng vẫn không đủ lực, cô đành miễn cưỡng nhìn xung quanh, rất nhiều người đến vây xem, tuy nhiên không ai dám tiến tới kéo cô lên cả.

Lý Viện Viện ngồi dưới đất nghỉ một lát, hồi phục hơi sức xong mới tự mình đứng dậy, phát hiện khuỷu tay và đầu gối bị mặt đường nhựa thô ráp cà rách da, nhưng cũng may không có chuyện gì khác. Cô phủi phủi quần áo, quay mặt đối diện với người phụ nữ trung niên đang ngơ ngác kinh ngạc, Lý Viện Viện cúi mình:

“Xin lỗi, là do tôi đứng giữa đường nên mới gây phiền phức cho cô.”

Nói xong, cô bước cà nhắc sang vỉa hè bên đường rồi rời khỏi.

Về tới nhà, Lý Viện Viện rửa sạch những chỗ bị trầy da, xong xuôi cô lại ngồi ngẩn người trên ghế lười.

Cô nghĩ đến thời điểm xảy ra chuyện bị đạo cụ đập trúng trong lần diễn kịch trước, lúc đó cô tưởng rằng bầu trời đêm kia chỉ là ảo giác của bản thân cô, là bởi cô nhớ Đại Đường nên sinh ra hoang tưởng, nhưng ngày hôm nay…cũng là hoang tưởng sao?

Khuôn mặt và giọng nói của Yến Tư Thành rõ rệt như thế, đều do cô tưởng tượng ra ư? Còn nếu nói, đây chính là sự thật, vậy trong nháy mắt đó, cô đích thực đã trở về Đại Đường? Cô thực sự…có thể trở về với Đại Đường.

Ý nghĩ ấy lướt qua trong tâm trí, Lý Viện Viện bỗng cảm thấy đáy lòng lúc nóng lúc lạnh, nếu quả thật có biện pháp để quay về Đại Đường, rốt cuộc cô nên lựa chọn như thế nào đây?

Lý Viện Viện mò lấy di động, mỗi lần diễn tập cho vở kịch cô đều bỏ túi xách sang một bên, vì phòng khi cô không nghe thấy người khác gọi điện đến, nên cô vẫn luôn luôn đặt điện thoại ở chế độ rung rồi nhét trong túi quần. Cũng may là có thói quen này, nhờ nó mà điện thoại di động của cô mới tránh được một kiếp.

Cô cầm di động trên tay, phân vân không biết có nên gọi Yến Tư Thành, báo cho hắn phát hiện của chính mình hay không. Nhưng phát hiện này chỉ là suy đoán chưa được chứng thực của cô, nói ra sợ rằng chỉ khiến Yến Tư Thành thêm lo lắng thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lý Viện Viện buông di động, bỏ sang một bên.

Cô tiếp tục ngẩn người, không nhận ra mình đã ngồi ngốc qua thời gian dùng cơm tối, đột nhiên ánh sáng trắng ngời chớp lóe bên ngoài cửa sổ, Lý Viện Viện sững sờ, giây tiếp theo liền truyền đến tiếng sấm vang dội.

Sét…đánh rồi.

Cả người Lý Viện Viện run rẩy, từ nhỏ cô đã sợ sấm sét vô cùng. Sau cái đêm dông bão khi tin tức mẫu phi bị ban chết được chuyển đến, nỗi sợ hãi đối với sấm sét của cô càng tăng tới mức không sao kể xiết(4).

Bấy giờ gian phòng tối đen, Lý Viện Viện không dám đi bật đèn, tóm lấy cái remote ti-vi gần đấy, bấm mở ti-vi, trong phòng có ánh sáng và âm thanh khiến Lý Viện Viện cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cô vặn tiếng ti-vi lên thật to, giống như nếu làm thế thì nỗi sợ trong lòng cô sẽ giảm bớt một chút. Cô rụt người chui vào góc nhỏ giữa ghế lười và chiếc giường, ôm chặt hai đầu gối của mình. Bụng và phần thịt trên ngực áp sát đùi cho Lý Viện Viện đang co tròn thêm vài phần yên tâm không thể nói thành lời. Cô có cảm giác bản thân đã không còn yếu ớt như trước, cô rất mạnh mẽ, chí ít…

Vẫn có thể chịu đựng ba đợt sấm!

Một tiếng đùng vang dội, bên ngoài sấm sét bất ngờ oanh tạc, Lý Viện Viện lại phát run, không kìm lòng được cất giọng nỉ non:

“Tư Thành…”

Ngày xưa mỗi lần sét đánh, Yến Tư Thành đều ở cùng cô.

Ngày xưa mỗi lần gặp nạn Yến Tư Thành đều ở ngay bên cạnh giúp đỡ cô.

Lý Viện Viện chợt nghĩ, nếu hôm nay có Yến Tư Thành bên cạnh, tên cướp kia chắc chắn sẽ không thể giật túi xách của cô, cho dù giật được tất nhiên cũng sẽ không chạy thoát. Lúc trước Chu Tình từng nói với Lý Viện Viện, hiện nay số trộm cắp ngoài trường chuyên cướp của sinh viên đặc biệt nhiều, tuy nhiên Lý Viện Viện chưa hề để ý, bây giờ cô và Yến Tư Thành không còn ở chung một chỗ mọi lúc mọi nơi, nhưng trong tiềm thức của cô lại luôn cho rằng Yến Tư Thành đang ở cạnh mình.

Bởi vì trước kia, hắn thực sự luôn ở đây.

Khoảng thời gian hơn mười năm, sớm tối có nhau.

Bấy giờ Lý Viện Viện mới phát hiện, ngày trước Yến Tư Thành cứu cô khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác, gần như khiến cho cô dưỡng thành thói quen, quen tới mức cho rằng Yến Tư Thành cứu cô là chuyện đương nhiên, thế nhưng hiện tại cô bỗng bừng tỉnh, ngày trước Yến Tư Thành cứu cô hoàn toàn không phải là chuyện đương nhiên, mà là vận may của cô.

Có thể được Yến Tư Thành bảo vệ, là sự may mắn tột đỉnh của chính cô.

Cửa bị đẩy ra một cách mạnh mẽ.

Đèn trong phòng “phách” một tiếng rồi trở nên sáng ngời, Yến Tư Thành đứng trước cánh cửa màu đen, chiếc áo tay ngắn xanh đậm bị nước mưa thấm ướt toàn bộ, từng sợi từng sợi tóc rũ xuống, nước nhễu giọt tanh tách.

Nhìn thấy Lý Viện Viện ngây ngẩn cuộn mình trong góc, Yến Tư Thành mang luôn giày, chạy nhanh vài bước đến bên cạnh Lý Viện Viện, quỳ một chân xuống:

“Điện hạ.” Giọng nói của hắn đặc biệt nhẹ nhàng và êm dịu.

Đáy lòng Lý Viện Viện bất chợt dâng lên một sự cảm động không kiềm chế nổi:

“Tư Thành ơi…”

Cô chìa bàn tay ra, nắm lấy hai đầu ngón tay của Yến Tư Thành. Dùng sức tới mức khớp ngón tay đều trắng bệch.

Theo lý mà nói, chút sức lực ấy của cô, thậm chí có tăng gấp đôi cũng không thể bóp đau Yến Tư Thành, nhưng chẳng hiểu vì sao, cô chỉ túm lấy Yến Tư Thành như thế, chỉ gọi một tiếng khẽ khàng như thế, Yến Tư Thành đã cảm thấy toàn bộ ngũ tạng lục phủ của hắn dường như đang bị người khác chà đạp, đau thắt, không sao dứt ra được.

“Điện hạ, Tư Thành đây.”

Lý Viện Viện gật gật đầu, hắn ở đây, cô cảm nhận được độ ấm của hắn rồi.

Quảng cáo trên ti-vi và tiếng nhạc rộn rã không ngừng phát ra, gian phòng lại vô cùng yên tĩnh, Lý Viện Viện dần dần ổn định tâm trạng, chầm chậm buông ngón tay của Yến Tư Thành.

Cô cảm thấy, khi nãy hình như cô có hơi thất thố…

Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, ánh sáng trắng chói mắt gần như chiếu rọi cả căn phòng, một tiếng sấm động giống như đánh thẳng lên đầu bọn họ, nổ to tới mức khiến người ta suýt nữa ù tai. Lý Viện Viện vừa mới bình tĩnh lại, tinh thần hoàn toàn không có chuẩn bị, bị đợt sấm này dọa đến cắn môi, “hức” một tiếng(5), túm hai ngón tay kia của Yến Tư Thành, lao tới vùi đầu vào ngực hắn.

Giờ đây Yến Tư Thành chỉ biết công chúa bị dọa, hai tay bao lấy, ôm cô thật chặt, sít sao che chở cô trong lồng ngực.

Tiếng sấm chỉ thoáng qua trong giây lát, sau cơn hoảng sợ, tư thế của hai người vẫn cố định như cũ.

Lúc này Lý Viện Viện mang vẻ mặt gì, Yến Tư Thành ôm cô nên không nhìn thấy, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ:

Công chúa…

Rất mềm.

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tư Thành: Công chúa… Rất mềm.

Cửu thô bỉ: Chỗ nào?

Yến Tư Thành: -.-+

Cửu thô bỉ, chết ngắc.

(1) Không biết chính xác Viện tỷ đứng chỗ nào dưới lòng đường

(2) Nguyên văn: bấm còi tới mức ‘tê tâm liệt phế’

(3) Loại xe gắn máy chạy bằng bình điện, kiểu như mấy cái xe delivery chúng ta hay thấy trong phim Hàn/Trung ấy.

(4) Nguyên văn: ‘thuyết bất thanh đạo bất minh’ – nghĩa: nói không thành lời mà tả cũng không thể tả hết ý.

(5) Nức lên một tiếng, giống như lúc bị giật mình ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.