Marguerite (Ngày Xuân)

Chương 5: Tri Nhan, hè này cậu định làm gì?



Hứa Tri Nhan mau chóng cho chuyện chai nước và tối đó vào dĩ vãng. Trình Liệt chỉ là người xuất hiện trong một khoảng thời gian của đời cô, một người vội đến rồi vội đi.

Song, sự hiện hữu của anh như rõ rệt hơn kể từ giây phút bóng dáng ấy lọt vào tầm mắt cô.

Tối thứ Năm, Hứa Tri Nhan nhận được cuộc điện thoại từ bạn cũ. Trần Mân và Dương Thiến Vân hẹn cô mai đi ăn lẩu.

Trần Mân ấp úng trong điện thoại: “Có tí việc phải gặp mới nói được. Cậu cũng sắp chuyển trường rồi, đi ăn một bữa đi.”

Hứa Tri Nhan nhớ lại lịch của thứ Sáu, cô còn hai đề thi thử tiếng Anh, ba đề thi Toán – Lý – Hóa cấp thành phố và một bài văn.

Cô đang nghĩ, Trần Mân hạ giọng hỏi dò lần nữa.

Hứa Tri Nhan thầm sắp xếp lại lịch của mình rồi mới đồng ý.

Trần Mân và Dương Thiến Vân là hai người bạn duy nhất ở trường của Hứa Tri Nhan.

Khi ấy cả lớp mới rời trường cấp hai, lên cấp ba lạ lẫm, bạn ngồi gần khắc thành bạn tốt nhất.

Lúc đó Hứa Tri Nhan chọn ngồi bàn cuối, gần tủ góc và cạnh chỗ để chổi sau cửa sổ.

Không rõ vì sao tất cả đều thích ngồi bàn cuối, ai đến trước sẽ chiếm được trước.

Trần Mân và Dương Thiến Vân ngồi trước Hứa Tri Nhan, họ là bạn cùng bàn. Cả lớp an vị xong, chỉ có Hứa Tri Nhan ngồi một mình.

Cô khá ổn, thấy một mình một bàn tự do lắm.

Về sau Trần Mân và Dương Thiến Vân nói rằng hồi trước không ai dám ngồi vào vì nom cô quá lạnh lùng. Nam không muốn ngồi với nữ, nữ lại thấy cô khó gần.  

Biết cô được tuyển thẳng vào vì đứng thứ 46 cấp tỉnh, cả lớp càng “hiện vật cấm lại gần”.  Trường này là một trường cấp ba hạng xoàng, tất cả chỉ đạt thứ 800 – 1000, đột nhiên tòi ra người thứ 46 quả là lạc quẻ.

Tất cả không rõ tại sao Hứa Tri Nhan lại chuyển đến đây, chỉ nghĩ có lẽ mình sẽ không cùng tần số với “ngôi sao”, không chơi được cũng là chuyện thường.

Học chung một thời gian rồi, họ phát hiện Hứa Tri Nhan cũng không đến nỗi nào. Nếu có người bắt chuyện, cô luôn lịch sự đáp lại, không phớt lờ hay coi thường người khác.

Chỉ là lịch sự và giữ kẽ như vậy khiến người khác khó làm thân, cô bạn này luôn dựng lên bức tường như vậy đấy.

Riêng Trần Mân và Dương Thiến Vân vẫn kiên trì nói chuyện, luôn lôi cô làm việc này việc kia cùng. Với tính cách vốn có, Hứa Tri Nhan không từ chối cũng không chủ động, vẫn giữ thái độ nhàn nhạt mà hiền hòa.



Họ hẹn 1 giờ chiều thứ Sáu, tại quán lẩu mới mở trên phố Văn Hóa thuộc khu trung tâm phía Nam thành phố.

Đang trong kỳ nghỉ hè, ngày nào đường dành riêng cho người đi bộ cũng đông đúc. Các cửa hàng thi nhau mở event giảm giá, mùa Hè chưa qua, đồ Thu đã treo giá.

Quán lẩu nằm trên tầng hai của một nhà chếch phố, trước kia là kho đổ buôn giày da giá rẻ.

Mới khai trương thường có nhiều event, biển ở tầng một chi chít dòng 150 giảm 50, song phần chữ số lại nhỏ như kiến.

Lên tầng hai vào tới quán, đã qua giờ cao điểm trưa, khách còn lại không nhiều. Quán lẩu này có khoảng 30 bàn nhỏ, 5 – 6 bàn lớn dành cho sáu người, bên trong còn có phòng riêng.

Hứa Tri Nhan thấy ngay Trần Mân và Dương Thiến Vân ngồi bàn cạnh cửa ra vào, cả hai đều đang vẫy cô.

Hai bên bàn là sofa đen, họ ngồi chung một bên, để dành phần phía đối diện cho Hứa Tri Nhan.

Hứa Tri Nhan đi vào, để balo bạt màu đen sang bên cạnh. Nồi lẩu giữa bàn sôi lục bục, hơi trắng bốc lên như vân mây.

Trần Mân đưa thực đơn cho Hứa Tri Nhan: “Bọn tôi chọn lẩu uyên ương với gọi một ít đồ nhúng rồi, cậu xem xem muốn gọi thêm gì nữa không?”

Thật ra Hứa Tri Nhan đã ăn cơm rồi, bởi nếu Vu Diễm Mai không có việc gì đột xuất, mâm món ở nhà sẽ luôn đúng giờ.

Cô xem thực đơn lấy lệ, cuối cùng đáp: “Tôi cũng không thèm ăn gì lắm, lát nữa thiếu lại gọi thêm.”

Dương Thiến Vân hỏi: “Ăn cơm ngoài thế này, mẹ cậu có nói gì không?”

“Tôi bảo đi trả sách, không nói là đi ăn.”

Dương Thiến Vân và Trần Mân liếc nhau, cùng nhìn về phía Hứa Tri Nhan rồi gật đầu.

Họ biết mẹ Hứa Tri Nhan, một phụ nữ trung niên kỳ lạ, không cho phép con gái mình ăn hàng ăn quán. Trong kỳ học, ngày nào Hứa Tri Nhan cũng mang cơm hộp, họ chưa từng ăn trưa cùng cô, dù là trong hay ngoài trường.

Thi thoảng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, dạo phố vào cuối tuần, họ gần như không rủ Hứa Tri Nhan, bởi cảm thấy cô không quan tâm đến những chuyện đó.

Đồ ăn lên mâm, hai cô gái gắp hết đũa này tới đũa khác. Hứa Tri Nhan không động đũa, chỉ uống mấy ngụm nước.

Cô không muốn làm bạn tụt hứng, bèn lặng lẽ đợi hai người ăn xong, có gì nói sau.

Có lẽ vì đợi cô, hoặc đã nhịn vì chờ bữa này, cả hai cô bạn đói meo như chú mèo hoang cô cho ăn đêm đó.

Khoảng 10 phút sau, Trần Mân uống hết nước ngọt, thở ra một hơi rồi mới hỏi dò: “Tri Nhan, hè này cậu định làm gì?”

Hứa Tri Nhan đáp chi tiết: “Làm bài, học gia sư, nghỉ ngơi.”

Ngoài thêm học gia sư thì các hoạt động cũng giống như hè năm ngoái.

Trần Mân chẳng hứng thú với việc cô học gia sư, chỉ lấy cớ để mào đầu vậy thôi.

Cô ta bắt đầu ngập ngừng như khi nói chuyện điện thoại, so đũa nấn ná mãi. Dương Thiến Vân ngồi cạnh không ho he lấy nửa lời.

Mắt Hứa Tri Nhan mảnh mà dài, con ngươi hổ phách trong suốt, nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt toát lên hơi thở lạnh nhạt, lần nào Trần Mân cũng có cảm giác như bị nhìn thấu.

Hứa Tri Nhan biết phải có chuyện gì họ mới rủ mình đi chơi, thấy đến lúc rồi, mới hỏi: “Cậu gọi bảo có chuyện muốn nói mà, sao thế?”

Trần Mân cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn cô, quyết tâm nhờ vả: “Tri Nhan, cậu cho tôi vay 1000 tệ được không?”

Dương Thiến Vân đang ăn cũng chậm lại, cả hai đều chờ câu trả lời từ cô.

Hứa Tri Nhan khá ngạc nhiên với việc vay tiền này, hỏi ngược lại: “Vay nhiều thế để làm gì?”

Trần Mân nói: “Bọn tôi muốn đi concert của ASKY, tìm được mối phe vé rồi nhưng vẫn thiếu 1000 tệ. Tôi không vay được ai khác, mà chắc cậu cũng có.”

Dương Thiên Vân bổ sung: “Bọn tôi sẽ trả, vào học là trả luôn. Cậu sắp chuyển trường nhưng vẫn ở Lư Châu mà, trường Hằng Khang cũng không xa, chắc chắn bọn tôi sẽ trả cho cậu.”

Hứa Tri Nhan biết họ đu idol, cũng tin cả hai sẽ trả lại tiền.

Nhìn họ một lúc, cô mới nói: “May mà bên cạnh có cây ATM, chờ chút nhé, tôi đi rút tiền cho hai cậu.”

Trần Mân gọi giật lại: “Ăn xong cùng đi cũng được mà, không phải vội quá đâu.”

“Tôi còn ra thư viện trả sách nữa, không đi cùng các cậu được, để tôi đi rút luôn.”

Trần Mân không cản thêm.

Đợi Hứa Tri Nhan đi rồi, Dương Thiến Vân cùi chỏ Trần Mân: “Từ giờ đến Quốc Khánh mày tiết kiệm được 500 tệ không? Nếu được thì lúc đấy trả cho nó luôn đi.”

Trần Mân chọc đũa vào đĩa gia vị: “Chắc là được.”

“Coi như giải quyết được chuyện này, còn vụ thư tình kia thì sao?”

“Đợi nó quay lại đã, tao nhận giúp Triệu Thành rồi mà.”

“Mày rộng lượng quá đấy, là tao thì tao chịu.”

Trần Mân xịu xuống, không nói năng gì thêm.



Toàn bộ cuộc đối thoại rơi vào tai Trình Liệt bàn bên.

Chuyện này cũng thật kỳ lạ với Trình Liệt. Rõ ràng rất nhiều người trong cùng thành phố khó gặp lại nổi một lần, vậy mà một khi đã quen với vài người, lại chạm mặt họ liên tiếp.

Bắt gặp Hứa Tri Nhan tại đây, ngay vào lúc này quả là tình cờ tới bất ngờ.

Anh thấy từ lúc vào cửa, cô đứng cạnh món đồ nội thất hình hoa hướng dương, lướt mắt từ phải qua trái, bắt gặp bạn mình ngồi ở bàn giữa. Nếu Hứa Tri Nhan nhìn chếch sang bên trái, hẳn là sẽ thấy anh.

Bàn của hai người được ngăn bằng màn trang trí, hoa giả vươn cao ở giữa vừa hay ngăn được tầm mắt của mọi người.

Ngồi đối diện Trình Liệt còn có Quý Dục Thiên và Nghiêm Ái.

Mải dõi theo Hứa Trí Nhan, có một số lúc anh không nghe được Quý Dục Thiên và Nghiêm Ái đang nói gì, chỉ thấy Hứa Tri Nhan nói hè này định làm gì và lúc cô kiên quyết đi rút tiền.

Giọng cô đều đều, kiểu sao cũng được.

Triệu Thành? Nghe quen quen, nhưng tên này cũng nhan nhản khắp nơi.

“A Liệt, có đang nghe tôi nói gì không đấy? Ngây ngẩn cái gì, tương tư à? Có đi concert không?” Quý Dục Thiên cầm đũa gõ bát, đôi mắt đào hoa tràn ngập vẻ trêu chọc.

Trình Liệt thôi nghĩ, ngước mắt nhìn Quý Dục Thiên, cười nhẹ đáp: “Tôi không đi xem concert đâu.”

Đáng lẽ giờ này anh đang ươm giống ở vườn hoa, Quý Dục Thiên phải về Tùy Thành nghỉ hè, bảo muốn ăn bữa cơm, anh mới đi.

Anh không hứng thú với concert gì đó, cũng không có thời gian và tiền để phung phí.

Quý Dục Thiên chỉ Nghiêm Ái: “Thấy chưa, A Liệt không đi xem mấy thứ nhảm nhí đấy đâu. Cậu thích thì tự mà đi, kéo bọn tôi theo làm gì! Cậu không có bạn hả? Nay đi ăn cũng bám theo bằng được nữa.”

“Cậu mới nhảm nhí! Không đi thì thôi, ai khiến.” Nghiêm Ái lườm.

Quý Dục Thiên chẳng buồn dỗ kiểu cành cao này của cô ấy, nói với Trình Liệt: “A Liệt, có rảnh thì qua Tùy Thành chơi với tôi, cậu có bằng lái còn gì? Ông già tôi mới tậu con xe, cậu qua chở tôi, anh em mình đi hóng gió! Phê phải biết!”

Trình Liệt đã ăn xong, đang lấy giấy lau miệng, tay còn lại tì trên bàn xoay bật lửa: “Tôi bận lắm, sao rảnh qua đó được. Cậu thôi thương nhớ con xe mới đi, cẩn thận bác hót cậu sang Châu Phi.”

Nghiêm Ái nghe xong cười ha ha: “Thấy chưa, cái đồ ăn tàn phá hại, cậu mà không nhăm nhe tài sản thì đã không bị đày đến cải tạo ở thành phố nhỏ này. Chờ mà sang Châu Phi tắm nắng đi.”

Quý Dục Thiên: “Đựu —— Im đi!”

Hết chương 5.
Tác giả: Truyện chia thành hai quyển, không phải kiểu quá khứ – hiện tại đan xen.

Tôi đang viết thử theo cách mới, trước đây chưa viết thế này bao giờ.

Truyện đơn giản thôi, không twist nhiều, tôi thấy ngọt ngào lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.