Marry Me, Sister!

Chương 30: Chương 30: Tỉnh ngộ





Hai tuần sau.

Dương Thiên Bối đứng trước gương, môi vẽ một nụ cười lãnh đạm. Mái tóc thẳng dài buông xõa, phần mái để lệch về một bên, toát lên vẻ thanh thoát trên khuôn mặt. Đôi môi tô son hồng nhẹ, tròng mắt thạch anh ám khói như phủ một lớp sương mờ ảo. Bộ đồng phục nữ sinh đã vừa khít, Thiên Bối rất ra dáng một thiếu nữ.

Thiên Bối, giờ đã là một nữ sinh lớp 12.

Chương Vương Tử, tôi sẽ chờ cậu. Phải quay về đấy nhé!

.
.
.

Vương Thần ngồi trên giường xắn tay áo, chợt chiếc điện thoại trong túi rung lên từng hồi, một âm thanh cao vút vọng ra. Có người gọi! Không hiểu sao, Vương Thần bỗng có dự cảm chẳng lành. Cậu nhíu mày, luồn tay vào túi quần rút nó ra, ấn nút nghe rồi áp vào tai:

- Alo!

[ Thần, tao Phạn đây!]

- Có gì không?

[ Thằng nhóc đó bị ngất rồi! Mày mau đến xem đi! Tao cũng thấy trên báo đăng tin tìm người mất tích rồi đấy. Mọi chuyện đi quá xa rồi, mày mau dừng...Tút tút...]


Tiếng nói ở đầu dây bên kia chưa kịp dứt thì Vương Thần đã tắt điện thoại, đôi lông mày co vào liên tục với sự lo lắng tột độ. Cậu siết bàn tay thành nắm đấm, những đường gân thi nhau chạy dọc theo cánh tay. Cậu lập tức ra khỏi nhà trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Hôm nay cậu có một bài phát biểu trước toàn trường rất quan trọng, nhưng tạm thời cứ gác hết qua một bên đã, giờ điều cậu phải làm là lập tức đến chỗ đó.

Căn nhà đổ nát bốc lên mùi của sự mục rữa, bốn bức tường chằng chịt những mảng dây leo lộn xộn, rêu phủ kín nền nhà trơn trượt. Gót giày da của Vương Thần gõ cồm cộp trên sàn gạch, cậu sải từng bước đến chỗ Hải Phạn, trong khi cậu ta đang xốc người thanh niên nằm gục nọ lên vai.

- Giờ sao đây?

- Nó không giả vờ chứ?- Vương Thần nhàn nhạt hỏi.

- Làm sao tao biết được.

Trái với nét bình thản trên khuôn mặt của cậu thì Phạn lại tỏ ra vô cùng sốt sắng, cậu ta nói mà như hét toáng lên. Vương Thần khẽ nhíu mày quan sát người thanh niên nọ, mái tóc rối bết vào, làn da nhợt nhạt như kẻ sắp chết, đôi môi khô nẻ trắng bệch. Cậu bỗng khoát tay:

- Đến bệnh viện.

- Bệnh viện? Mày điên à? Mày có biết người ta đang tìm nó ráo riết không hả? Mày muốn chết đúng không?- Mặt Hải Phạn đỏ gay, cậu ta gào lên cho kẻ đối diện tỉnh táo ra mới thôi.

Vương Thần khẽ nhíu mày, rồi bỗng nhiên bật cười, điều đó càng khiến cho thằng bạn thân lộn ruột. Cậu đi lại vỗ vỗ lên vai Phạn:

- Mày đừng lo, tao không bao giờ để mày thiệt. Tin tao đi!


Giữa sáng sớm, trước cổng bệnh viện có một chiếc mô tô phanh đến “kít” một tiếng ghê người, những người đi đường chỉ kịp nhìn thấy hai thanh niên trẻ đỡ một người khác đi vội vào. Các y tá đều nhanh chóng giúp đỡ họ. Chỉ một lúc sau, căn phòng cấp cứu đóng kín cửa, để bên ngoài hai tên con trai đang ngồi nhìn vào trong. Vương Thần tựa lưng vào thành ghế, đầu hơi ngả ra sau. Cậu chợt nhìn đồng hồ đeo trên tay, rồi lại nhíu chặt lông mày.

" Còn một tiếng nữa là đến giờ khai giảng!"

Cánh cửa vẫn lặng thinh, không rõ những người bên trong đang làm gì. Bàn tay Vương Thần siết chặt lại, thực sự rất muốn bóp nát cái gì đó ngay bây giờ. Nhìn thời gian đang trôi qua một cách thừa thãi, cậu bất giác đứng bật dậy, đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Hải Phạn thấy vậy, cười khẩy:

- Lần đầu tao thấy mày sốt sắng như vậy, chắc sợ rồi đúng không?

Vương Thần không nói gì, cậu đứng dựa vào bức tường đằng sau, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì. Hải Phạn lại nói, dường như cậu ta không quan tâm đến việc chàng trai kia có nghe hay không.

- Mấy ngày nay, thằng nhóc không phản kháng nữa, nhưng bù lại nó nhịn ăn nhịn uống luôn. Thằng đó cũng thông minh đó chứ. Giờ vào đây, nó tha hồ trốn thoát.

Vương Thần nghe hai từ "trốn thoát" mà nhếch mép cười khinh bỉ, muốn trốn khỏi cậu ta ư, xem ra kẻ đó cũng to gan lắm. Đúng lúc đó, cửa mở toang, vị bác sĩ cởi khẩu trang, nhìn hai chàng trai, hỏi:

- Hai vị là người nhà của bệnh nhân?

- Vâng.- Hải Phạn đứng dậy lễ phép nói.

- Bệnh nhân nói chung tình trạng đã ổn định, chỉ là suy nhược cơ thể hơi nghiêm trọng. Hãy bồi bổ thêm cho cậu ấy!

Nói rồi, Phạn theo ông xuống làm thủ tục nhập viện, còn Vương Thần lặng lẽ đi vào trong. Cậu lặng lẽ dùng ánh mắt lạnh lẽo của mình dán lên từng điểm trên người chàng trai đang nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt cậu ta tái nhợt, tựa hồ còn trắng hơn cả chiếc gối bên dưới. Đúng là một tên nhóc cứng đầu!


Vương Thần đang ngẩn người nhìn ra ngoài thì chợt một giọng nói cất lên:

- Tôi chưa gặp kẻ nào ngu ngốc như anh.

" Ngu ngốc"? Lần đầu tiên có kẻ dám nói vậy với cậu, Vương Thần liền quay vụt lại, mắt vằn lên tia máu mờ nhạt hướng về nơi kẻ hỗn láo đang nằm trên giường.

- Anh nghĩ Mẫn sẽ vì tôi mà phản lại bạn thân của cô ấy sao? Vậy thì anh chẳng biết chút gì về tình yêu rồi. Càng nghĩ càng thấy anh vô cùng đáng thương.

Chàng trai có mái tóc màu nâu nhếch mép cười, đáy mắt ánh lên tia sáng thích thú. Mặc dù đôi môi của cậu ta trắng bệch nhưng chẳng làm mất đi nét đẹp kì lạ trong nụ cười khinh khỉnh đó. Vương Thần nheo mắt, cậu chẳng ngần ngại đáp lại:

- Cậu cũng biết ư? Vậy thì Cao Mẫn Mẫn thực sự không biết giữ mồm giữ miệng rồi.

- Tôi nhỏ tuổi hơn anh, vậy mà tôi thấy mình còn hiểu biết hơn anh đấy. Dù cho anh có đe dọa tôi, hành hạ tôi, hay thậm chí giết tôi, cũng chẳng sao hết. Mẫn sẽ không bao giờ phản bội Thiên Bối, cô ấy sẽ giúp Thiên Bối đòi lại công bằng. Tôi chỉ thấy anh quá sức ngu ngốc, anh tưởng làm thế này thì sẽ giữ được chị Bối ư?

- Câm miệng!- Vương Thần gằn lên từng chữ. Đụng đến Dương Thiên Bối tuyệt đối làm cậu không nhẫn nhịn được.

Cậu thực sự mất bình tĩnh, thằng ranh miệng còn hôi sữa kia dám mở miệng sỉ nhục cậu. Chàng trai ngược lại tỏ ra bình thản vô cùng, cậu ta nhắm hờ mắt, nụ cười lúc một rộng hơn trên bờ môi mỏng. Dù gì, cậu vẫn đủ sức dạy cho anh trai trước mặt đạo lí sống là như thế nào. Anh ta có giết chết cậu cũng chẳng hề gì.

- Hôm nay tôi phải nói cho anh tỉnh ngộ ra. Anh nghĩ những việc anh làm đều là vì chị Bối, đều là vì thứ tình yêu ảo tưởng của anh sao? Nực cười. Có bao giờ anh tự hỏi liệu chị ấy có yêu anh không? Hay anh chỉ là kẻ đang cố giành giật, tự ảo tưởng chính mình. Anh có hiểu khái niệm về tình yêu không vậy? Anh có hiểu được một tình yêu thực sự phải đến từ cả hai phía không? Hay anh nghĩ chỉ cần anh yêu chị ấy là được? Anh quá ích kỷ! Cho dù lúc này anh có thể có được chị ấy, nhưng còn tương lai thì sao? Yêu là toàn tâm toàn ý mong cho đối phương gặp được hạnh phúc, nhưng xem ra điều đơn giản này anh cũng không hi---

Một bàn tay chợt thít chặt dưới cổ của chàng trai khiến câu nói của cậu ta bị chặn lại giữa chừng. Những đốt tay siết chặt hơn, khuôn mặt của Vương Thần đỏ gay, đằng đằng sát khí, đôi mắt ánh lên sự hung tợn và giận dữ tột cùng. Cậu trai tóc nâu thoạt đầu hơi sững lại, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh, cậu nở một nụ cười lạnh đến đáng sợ, tiếng nói cũng thoát ra mà chui sâu vào tai Vương Thần một cách rành mạch đến kì lạ.

- Đụng vào vết thương nên con thú mới nhảy dựng lên phải không? Tôi nói có sai không, bản thân anh là người rõ nhất. Nói anh không nhận ra thì thật hạ thấp anh quá. Nhưng do anh không chịu thừa nhận thôi.

Câu nói ấy như biến thành một luồng điện chạy dọc sống lưng Vương Thần. Mồ hôi túa ra, bết vào những sợi tóc mái, thấm lạnh cả lưng áo cậu. Cậu đanh mặt, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, khó khăn như có ai đó đang rút đi sự sống trong người. Cậu run rẩy rút tay lại, xoay người đi ra khỏi căn phòng đang chứa chấp một thằng nhãi tóc nâu – kẻ dám nói tất cả sự thật cậu cố bắt bản thân phủ nhận. Cánh cửa vừa mở, liền gặp khuôn mặt hình sự của Hải Phạn bên ngoài.


- Thấy đúng không?- Câu hỏi không đầu không cuối của Phạn vang lên, có khó hiểu đối với người ngoài là thế, nhưng Vương Thần thì không. Cậu sững người nhìn thằng bạn thân.

- Mày hiểu mà, đúng không? Sự thật là sự thật, dù mày có cố đến đâu thì cũng không thể thay đổi nó. Từ lâu tao đã muốn nói câu này rồi. Vương Thần, mày mau tỉnh ngộ đi!

Giọng Phạn đều đều, chưa khi nào hắn thấy chán nản đến mức này. Chương Vương Thần khiến hắn thất vọng vô cùng. Thằng bạn luôn được hắn phải nể phục giờ trở nên lụy tình đến mức đần độn.

- Tao không sai...- Vương Thần khẽ nói, cậu bất giác cúi mặt như trốn tránh ánh nhìn tức giận của Hải Phạn.

Hải Phạn bất ngờ xốc cổ áo Vương Thần lên, dí mạnh vào tường, khiến lưng cậu ta đập một cách đau điếng. Những tia máu vằn trên mắt của hắn chứng tỏ sự bức xúc đã lên đến đỉnh điểm. Hải Phạn không giỏi kiềm chế cảm xúc, và giờ hắn càng giống bị làm cho tức chết. Không nể nang gì vội có ý muốn giết quách người đối diện này, miệng gào lên:

- Thằng ngu! Rốt cuộc mày đứt dây thần kinh nào rồi? Đến giờ còn chưa chịu tỉnh ra. Dương Thiên Bối không hề yêu mày. Nghe rõ chưa? Cô ta không bao giờ yêu mày. Bây giờ không yêu, sau này không yêu, mãi mãi cũng không yêu. Tại sao phải vì một đứa con gái mà thay đổi quá nhiều như vậy? Mày nói đi! Tại sao?

Tiếng nhịp tim Vương Thần đánh rơi, rồi bất ngờ nảy lên dữ dội, mặt cậu ta chợt nghệt ra, thẫn thờ đến tội nghiệp. " Dương Thiên Bối không hề yêu mày!"

Không yêu sao? Không yêu chút nào?.

Chương Vương Thần cười khổ, nước mắt chỉ chực trào ra, muốn đem tất cả nỗi đớn đau trong lòng phơi cho người khác thấy được. Nhưng lại sợ hãi nuốt đắng. Xem ra cậu ta hèn nhát lắm, sợ bị tổn thương nếu trực tiếp đối diện với sự thật.

Cậu ta giằng tay Hải Phạn ra, bước nhanh về phía cửa, trước khi mình hoàn toàn sụp đổ tại nơi này. Điều này thật nực cười làm sao. Cậu không hiểu nổi mình, lại để cho hai kẻ ngoài cuộc dạy cho cách sống. Từ khi nào cậu trở nên như vậy? Có phải từ lúc cái khát vọng muốn có được Thiên Bối càng lớn trong tâm can hay không?

Yêu đúng là làm cho người ta phát điên rồi!

Điện thoại trong túi quần reo lên từng hồi dai dẳng, vậy mà chủ nhân của nó vẫn đứng bất động, mắt chết tại một điểm nào đó xa xôi ngoài kia. Có lẽ cậu ta đang cố nghĩ xem, hoặc cố tìm ra rốt cuộc mình đã làm gì sai để cho đến người bạn thân cũng tức giận như vậy? Nói Chương Vương Thần ngu ngốc thì thật không đúng chút nào, nhưng dường như lúc này dùng từ đó lại hoàn toàn hợp lí.

Liệu cậu có tỉnh ngộ được không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.