“Một ngày nào đó cô sẽ biết.” bà Brown cười lạnh trong lòng, chờ cô gái ngu ngốc này biết được sự thật thì thời điểm bị đánh hiện về nguyên hình không còn bao lâu nữa. Rơi từ trên cao xuống còn đau hơn cả việc chưa từng lên trên cao, sợ rằng cô ta sẽ dùng cả đời để nhớ lại những ngày vừa qua. Nghĩ tới đây, bà thấy thương cảm cho cô gái trước mặt. Tuy nhiên, sự thông cảm của bà biến mất trong giây lát.
Mấy ngày kế tiếp, Phú Tiểu Cảnh có thời gian thì đi chọn đồ nội thất trong nhà, công việc thức khuya để làm. Điều hiếm thấy là bà Brown ở bên cạnh cô hầu hết thời gian. Khi mua đếntrang thiết bị phòng tắm, mắt cô dán vào một bồn tắm lớn có vòi massage, nhân viên cửa hàng nói anh ta có thể đến nhà để đo kích thước nhà tắm bất kỳ lúc nào, Phú Tiểu Cảnh ngẫm nghĩ rồi từ chối.
Theo nguyên tắc chịu trách nhiệm với Cố Viên, Phú Tiểu Cảnh chỉ mua những thứ đắt tiền.
Giường trong phòng ngủ thời Victoria của Anh, drap mền đều được làm thủ công.
Chiếc bàn ăn gỗ gụ được đưa từ Pháp sang, chỉ riêng cái góc bằng đồng mạ vàng cũng đủ biết nó có tuổi đời không dưới hai trăm năm. Bộ khăn trải bàn ăn là sản phẩm đặt làm riêng, hoa văn do Phú Tiểu Cảnh chỉ định.
Đèn bàn trong phòng khách từng ở trong hầm chứa đồ nội thất của hoàng gia Pháp.
Khi chọn bộ đồ ăn trong cửa hàng đồ bạc, Phú Tiểu Cảnh yêu cầu bình café, tách đều khắc tên viết tắt của Cố Viên.
Sáu cái thùng rác đã tiêu tốn gần 2000 đô. Cô chỉ chiếc thùng rác màu trắng tinh, thở dài nói với bà Brown, “Cái thùng rác này theo trường phái chủ nghĩa tối giản, nó không hợp với phong cách ngôi nhà. Tôi sợ phải tìm người vẽ lên bức tranh thời George.”
“Cô có chắc Cố thích phong cách này không?”
“Tôi không chắc. Nhưng anh ấy không chỉ có một ngôi nhà, phong cách đơn điệu quá cũng không tốt. Bà nghĩ sao?”
Bà Brown không có ý kiến.
Chọn đồ xong, Phú Tiểu Cảnh ngỏ ý mời bà Brown đi ăn tối, trước đó cô đã đặt bàn ở một nhà hàng Nga. Nhà hàng đó là ông ‘bố đường’ của Mai đã mời Mai ăn tối, cũng chính nhà hàng đó, Mai đã châm chọc Phú Tiểu Cảnh một trận.
“Không cần, hôm nay tôi không được khỏe, tôi muốn về sớm nghỉ ngơi.”
“Tôi lái xe đưa bà về.”
Xe vừa khởi động, Phú Tiểu Cảnh đã hỏi: “Trước đây bà đã nói với tôi là Cố Viên và Irene là trời sinh một đôi. Tôi rất tò mò sao mối duyên trời tác hợp ấy lại tan?”
“Chuyện này quan trọng với cô sao?”
“Tôi chỉ hỏi thôi, bà không muốn nói thì thôi.”
“Thật ra cậu ấy chưa chính thức hẹn hò với Irene. Tôi đã từng nói Cố là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống, bạn bè như tay chân, phụ nữ như quần áo. Cậu ấy tiếc nuối khi chuyển Irene từ bạn bè thành bạn gái, dĩ nhiên là mấy cô gái trẻ như cô không hiểu tâm lý này.”
“Có vẻ như bà rất hiểu anh ấy.”
Bà Brown mỉm cười, “Ít ra thì hiểu hơn cô.”
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy lời này không thể phản bác. Bà Brown đã nói ra lời thật khi bị hành động tiêu tiền không chớp mắt của cô kích thích.
“Bà nghĩ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy có thể kéo dài bao lâu?”
“Tôi không rõ. Nếu cô chịu nghe lời cậu ấy, có lẽ sẽ lâu hơn, nhưng có lẽ luôn có những cô gái trẻ xếp hàng chờ đợi. Cậu ấy rất hào phóng với phụ nữ, điều này cô nên hiểu cặn kẽ.”
“Cảm ơn bà đã nhắc nhở.”
Khi dừng đèn đỏ, Phú Tiểu Cảnh chống tay vào vô lăng, nhìn chăm chăm bà Brown qua kính chiếu hậu. “Cố Viên nói mẹ anh ấy mất rất sớm, đây là chuyện trước hay sau khi anh ấy đến Mỹ?”
Phú Tiểu Cảnh nhìn nụ cười trên mặt bà Brown cứng lại, mọi vấn đề dường như đã có đáp án.
Như để chứng minh đáp án của mình, cô tiếp tục: “Khi tôi còn nhỏ, một số người luôn nói nếu không có một cái đứa con riêng như tôi thì một phụ nữ xinh đẹp như mẹ tôi sẽ lấy được một người chồng tốt. Bà Brown, bà ở Mỹ nhiều năm như vậy, tôi muốn xin bà tư vấn, mang một đứa trẻ theo sẽ bị giảm giá trị bản thân sao?”
“Phụ nữ ngốc một chút không đáng sợ, đáng sợ là tự cho mình là thông minh. Cố không thích phụ nữ tự cho mình thông minh.”
“Xin lỗi, tôi mạo muội. Bà được bảo dưỡng tốt như vậy không hề nhìn ra được tuổi tác thật. Không thể nhìn ra được có đứa con trai 30 tuổi.”
“Tôi biết cô chế giễu tuổi tác của tôi, tôi không bận tâm. Chỉ những người tuổi trẻ hai bàn tay trắng mới có thể lấy tuổi tác ra mà nói, điều này chỉ phơi bày sự thiếu hiểu biết, tục tằn của cô. Ánh mắt Cố Viên càng ngày càng kém. Không, không phải ánh mắt Cố Viên kém, mà nó muốn chọc tức tôi. Khi nó đạt được mục đích thì nhanh chóng vứt bỏ cô. Nhân lúc này, cô nên mua thêm mấy cái túi xách, chỉ sợ sau này không còn cơ hội.”
Nếu Phú Tiểu Cảnh đã chọc thủng vấn đề, bà Brown không muốn che giấu nữa.
“Dĩ nhiên tôi không thể so với bà, có thể luôn đúng lý hợp tình mà tiêu tiền của Cố Viên để mua túi xách. Bà thích Irene như vậy có phải vì Irene không lấy tiền Cố Viên mua túi xách, không chừng còn có thể cho bà một cái nữa chứ.”
“Đề nghị cô nói năng đúng mực. Cô không thể so với Irene không phải chỉ vì cô nghèo, mà là tất cả phương diện đều thua kém. Đừng nghĩ bây giờ Cố chiều chuộng cô, mấy tháng sau thì Irene vẫn ngồi đúng vị trí của mình, mà cô…”
“Mà tôi sẽ có khoảng thời gian vui vẻ. Tôi chỉ có điều không hiểu, trước kia thì bà tiêu tiền của chồng, bây giờ thì tiêu tiền của con trai. Ai cho bà cái tự tin để xem thường tôi?”
Bà Brown cười lạnh lùng: “Tôi dùng tiền của con trai tôi là hợp lý và hợp pháp. Còn cô, ‘mại dâm’ở New York là bất hợp pháp, tôi đề nghị cô sau này đi đến bang Nevada phát triển, ở đó cô dùng tiền của Cố Viên mua túi xách mới hợp lý, hợp pháp.”
Phú Tiểu Cảnh tiếp tục điều khiển xe theo hướng đã định, “Tôi rất tò mò, bà miêu tả Cố Viên như một …. Có ích lợi gì?”
“Cố Viên là thế nào không quan trọng, cô là ai, nó đối với cô thế nào. Nó không đối xử với Irene như vậy.”
“Bà nóng lòng muốn gả con trai mình vào gia đình giàu có thế sao? Ban đầu bà bỏ mặc con trai, nhưng bây giờ thì tiêu tiền của con trai rất tích cực. Mọi người đều nói Cố Viên rất hiểu biết về đầu tư, anh ấy đâu thể so sánh được với bà, anh ấy còn phải xem các loại báo cáo, thống kê, còn bà là một vốn bốn lời.”
Ba Brown vẫn giữ vẻ tao nhã, điềm tĩnh, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, “Liên quan gì tới cô, cô tưởng cô là ai? Chỉ là đồ dùng trên giường, một tháng sau thì bị vứt đi, còn mơ tưởng tới việc làm bà chủ? Cố Viên cho dù không kén chọn thì đồ chơi trên giường chỉ sử dụng trong nửa năm là đủ rồi, cô vẫn nên lo lắng mình có thể được dùng đến hè năm nay hay không là hơn.” Bà nói chuyện với thần thái như đang bàn luận về quyển sách tâm đắc, nếu Phú Tiểu Cảnh che tai lại thì không bao giờ nghĩ là vị phu nhân này đang mắng mình.
“Mặc dù bác sĩ Brown qua đời từ lâu, tôi hiểu sự phòng không gối chiếc của bà, nhưng bà không nên biến thái tới mức quan tâm đến chuyện giường chiếu của con trai mình thế chứ.”
“Vô liêm sỉ!”
“Tôi còn trẻ, bây giờ không có liêm sỉ thì sau này vẫn có thể học được. Nhưng giống như bà đã qua nửa đời người, nếu hiện giờ vẫn còn không biết liêm sỉ thì thật là xót xa. Tôi rất tò mò, bà ở Mỹ sống trong nhung lụa, làm một phu nhân bác sĩ cao quý, thế sao lại có thể nhìn con trai mình sống trong khu ổ chuột?”
Vẻ điềm tĩnh trên mặt bà Brown đã biến mất, “Chuyện giữa chúng ta không tới lượt người ngoài như cô xen mồm vào.”
“Đúng là vì bà mà con trai bà mới cho rằng tiền có thể giải quyết được mọi thứ, kể cả phụ nữ. Tôi có thể tiêu tiền của con trai bà thế này không phải là tôi có bao nhiêu sức hấp dẫn mà là do công lao của bà.”
“Tôi không muốn lãng phí lời nói với cô, cô dừng xe lại.”
“Tôi cũng nghĩ tới việc ném bà bên đường, nhưng tài xế của bà sợ không đến kịp, taxi không dễ gọi. Cướp bóc thích loại phu nhân như bà lắm. Tuy bà xem thường tôi nhưng tôi là người nói thì giữ lời, đã nói đưa bà về thì sẽ đưa đến tận cửa, thiếu một bước cũng không được.”
Mặc dù bà Brown cực kỳ ghét Phú Tiểu Cảnh nhưng bà phải thừa nhận cô nói đúng, chỉ có thể cố gắng ở cùng một không gian với cô.
Dù nhịp tim Phú Tiểu Cảnh đập càng lúc càng nhanh nhưng tốc độ xe vẫn ổn định trước sau như một. Cô không muốn ra tòa vì chạy quá tốc độ, huống chi đây còn là xe Cố Viên.
“Tôi không muốn Cố Viên biết về cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Bây giờ cô cũng biết sợ?”
“Tôi không có gì phải sợ. Hiện giờ Cố Viên không thừa nhận bà là mẹ anh ấy, không phải vì trả thù bà. Có lẽ không bao giờ bà hiểu được điều này.”
“Cô dạy dỗ tôi?”
“Anh ấy chỉ không muốn người khác biết mình bị bỏ rơi. Dù gì thì bà cũng chưa từng thừa nhận anh ấy là con trai mình.”
“Đừng giả vờ hiểu chúng tôi.”
“Có một điều bà nói rất đúng, tôi với anh ấy chẳng qua chỉ có tình cảm vài tháng, bà và anh ấy là tình cảm cả đời. Bà đã năm mươi mấy tuổi rồi, đời này chỉ có một đứa con trai, vẫn nên đối xử với anh ấy tốt hơn đi.”
+
Phú Tiểu Cảnh đưa bà Brown về nhà, trên đường trở lại phố 57, cô mua hai chai vodka, một chai nhãn đen một chai nhãn đỏ.
Mở kính xe, gió lạnh thổi vào, cô nhớ lại hôm đi mua vodka nhãn đỏ, bị gã da đen to lớn đánh, Cố Viên gọi xe cứu thương, nói cô đừng lo lắng tiền bạc, còn tặng cô chai vodka nhãn đen.
Phú Tiểu Cảnh lắc chiếc cốc bằng một tay, đá viên trong cốc kêu leng keng, nhiều nước cam quá nên ly Tuốc nơ vít này quá ngọt, ngọt đến ghê răng.
Cô cầm ly rượu một tay, tay kia liên tục bấm phím enter, hồ sơ những trang ghi chép thực tế về Cố Viên. Tiếp tục bấm xuống, tài liệu mở rộng gần 100 trang, có lẽ đến mùa hè năm nay có thể viết được nhiều như vậy.
Nhưng mà không đợi được.
Cô thở dài, đổi phím enter bằng phím delete.
Thật ra có thể xóa hẳn một tập tài liệu chỉ bằng một cú nhấp chuột, nhưng cô sợ mình sẽ hối hận.
Ông ‘bố đường’ 80 tuổi nhắn tin cho cô, hỏi cô có thời gian ngày mai đi uống café với ông không, cô trả lời dĩ nhiên là có.
Cuối cùng, chai vodka chỉ còn một nửa, hồ sơ cũng trống không.
Phú Tiểu Cảnh quỳ trên đất, sắp xếp mấy cái túi mua trước đó. Mua túi đương nhiên là vui, giây phút được đối xử như khách VIP cũng không có gì khó chịu, nhất là khi nhân viên bán hàng giây trước còn tỏ ra hờ hững với mình, giây sau đã biến thành nhiệt tình như lửa, thực sự là một mẫu nghiên cứu thực địa tốt, nhưng vui vẻ luôn rất ngắn ngủi.
Cô đếm từng chiếc túi của mình, chỉ có chiếc túi Kangkang xám là đã xài qua, nhưng chiếc túi khác đều hút hàng, rất dễ bán lại với giá gốc, thậm chí còn có thể lời chút ít.
Phú Tiểu Cảnh ngồi trước cửa sổ kính từ dưới sàn lên tận trần nhà trên tầng 66, ngửa cổ uống rượu vodka. Máy hát đang phát bài Going home của Kenny, bầu trời treo một vầng trăng khuyết như cái móc câu, câu trái tim cô về nhà
Cô gọi điện thoại cho Phú Văn Ngọc, nói: “Mẹ, con yêu mẹ.” Nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống dưới.
Bên kia Phú Văn Ngọc chưa tỉnh ngủ, nghe điện thoại con gái thì ngồi bật dậy trên giường: “Có chuyện gì vậy, bé cưng?”
“Hôm nay là ngày bày tỏ của New York, để bày tỏ tình cảm với người mình yêu nhất.” Phú Tiểu Cảnh bịa ra một lý do.
“Bé con, mẹ cũng yêu con.”
Cúp điện thoại, Phú Tiểu Cảnh nghĩ, mẹ nuôi cô lớn rất vất vả, nhất định không được để bà lo lắng, cô phải sống một cuộc sống tốt đẹp, cùng một người đàn ông đáng tin hẹn hò yêu nhau, sống một cuộc sống đáng tin tưởng.