Phú Tiểu Cảnh vì muốn cảm ơn Cố Viên nên rủ anh đi ăn tại nhà hàng Tứ Xuyên ở Flusing, Cố Viên đồng ý.
Bây giờ đã là tháng 5, Phú Tiểu Cảnh chỉ mặc quần jean và áo hoodie. Vai trái cô đeo một túi bánh bao to, vai phải đeo một chiếc túi lớn, cổ đeo chiếc máy ảnh cũ. Cô cầm máy ảnh chụp xung quanh, hôm nay Cố Viên lái một chiếc xe bình thường, nhưng cách thật xa cô vẫn nhìn thấy anh qua ống kính, cô làm như lơ đãng mà chụp khung cảnh quanh xe, khuôn mặt anh lấp đầy kính ngắm.
Hôm nay Cố Viên mặc một chiếc áo khoác vải lanh bên ngoài áo sơmi, áo vừa che cổ tay, che khuất vết sẹo do cô gây ra lần trước. Anh nhìn thấy Phú Tiểu Cảnh đeo túi lớn túi nhỏ, không nói gì đi tới xách chiếc túi bên vai phải cho cô.
“Anh thông minh ghê, gối cát tằm cho anh đó.” Trong túi bên vai phải cô là chiếc gối mà cô mua cho Cố Viên. Cô mua cát tằm ở một tiệm thuốc bắc, tranh thủ thời gian may một chiếc gối.
Cách bài trí cửa hàng mang đậm phong cách Trung Quốc, Phú Tiểu Cảnh đã đặt chỗ từ sớm, cô vừa đi vừa nói: “Nhà hàng này lần trước em ăn thấy cũng ngon, không biết lần này thế nào.”
Khi gọi món, Phú Tiểu Cảnh đưa menu đến trước mặt Cố Viên: “Anh nhìn xem muốn ăn gì? Tiệm này có món thịt luộc hong khô* rất ngon, thịt bò cà chua cũng ngon, anh thích ăn đậu que rán không? Bắp xào lòng đỏ trứng? Anh ăn cay được không? Không được thì nói để em nhờ đầu bếp bớt độ cay lại.”
“Em thích ăn cay sao?”
“Em gì cũng được, tùy anh.”
Cố Viên nhìn lại mấy món Phú Tiểu Cảnh chọn, đẩy thực đơn lại trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Em xem thêm đi.”
Phú Tiểu Cảnh gọi thêm bắp cải thái sợi, củ sen xào, tôm chua cay với rau muống, thêm hai chén cơm.
“Em ăn được nhiều vậy sao?”
“Ăn không hết thì gói mang về.”
Gọi đồ ăn xong, Phú Tiểu Cảnh cúi đầu uống trà, hôm qua khi đi mua sắm với Mai cô gặp bà Brown. Cô với Mai chỉ đi dạo không mua, bà Brown thì xem là mua. Có một giây Phú Tiểu Cảnh muốn giữ tay bà lại không cho bà ấy mua, tâm trạng của cô giống như bà Brown không hài lòng việc tiêu xài của Phú Tiểu Cảnh trước kia. Nhưng mà mặc kệ bà Brown có cao quý hay không thì việc bà không thích người ta tiêu tiền của con trai mình là việc dễ hiểu, còn Phú Tiểu Cảnh, cô là quan hệ gì với Cố Viên cũng không biết, thật sự không có tư cách bất mãn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Cảm ơn anh, nếu không có anh, em vẫn còn gặp phiền phức với Mạnh Tiêu Tiêu.”
“Lúc trước sao cô ta lại đồng ý ra tòa làm chứng cho em?”
“Cô ta nghĩ Hứa Vi làm cô ta bị đình chỉ học.”
Cố Viên nhìn cô cười, “Thật ra là em làm, phải không?”
“Hiện giờ cô ta đối xử với em như vậy chắc là đã biết rồi.” Nếu không thì không có lý do gì để trả đũa cô theo cách này. Sau khi Mạnh Tiêu Tiêu bị bắt, Phú Tiểu Cảnh đã gọi điện về nhà, dặn Phú Văn Ngọc mọi việc phải cẩn thận, cô sợ gia đình họ Mạnh lại làm như nhà họ Hứa. Sau việc của Hứa Vi, cô không muốn dính líu tới Mạnh Tiêu Tiêu, dù sao thì một mình cô thì sao cũng được, nhưng cô còn người nhà, nhưng Mạnh Tiêu Tiêu vẫn không buông tha cô.
“Sao, em hối hận?”
“Em không hối hận khi làm vậy với cô ta, em chỉ hối hận lúc trước không nên thuê nhà ở chung với Hứa Vi. Nếu ở Flushing, còn có quán ăn Trung Quốc mà ăn.” Nếu cô không ở cùng Hứa Vi mà biết tự lượng sức mình, cho dù đường đi lại có xa hơn cũng không gặp nhiều rắc rối thế này.
“Bạn trai cũng không bị Hứa Vi cướp đi?”
“La Dương không được tính là bạn trai em.” Cho tới bây giờ, cô vẫn không có một người bạn trai đúng nghĩa, không những không có mà là chưa từng có. Hồi học đại học, có người bói cho cô nói cô không thiếu vận đào hoa, nhưng mà toàn là hoa đào thối.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, Phú Tiểu Cảnh dùng đũa gắp miếng thịt trắng trên giá treo, chấm dầu đỏ bên dưới. Bên dưới giá treo là dĩa đựng dầu, dĩa trắng hoa xanh, dầu đỏ, những miếng tỏi ngăn giữa dĩa.
Thịt đến bên miệng, Phú Tiểu Cảnh lịch sự nói với Cố Viên, “Anh ăn đi.”
Cố Viên vẫn đang nhìn cô, nhìn đến cô không biết tránh ánh mắt mình đi đâu, đành cúi đầu ăn thịt.
Những lát thịt hôm nay dày và hơi nhiều mỡ, Phú Tiểu Cảnh lấy một miếng thịt mỏng nhúng qua dầu rồi cho vào chén Cố Viên: “Ăn thử đi, cũng được lắm.”
Cô lại múc canh, gắp đồ ăn cho Cố Viên, bảo anh thử hết món này đến món khác mà không để ý mình bị dính dầu bên khóe miệng.
“Khi nào em về nước?”
“Tầm tháng 8.” Sau khi hoàn thành luận văn, chính thức tốt nghiệp, dẫn Phú Văn Ngọc và bà ngoại đi du lịch một vòng ở Mỹ, cô sẽ về nước.
Phú Tiểu Cảnh gắp cho Cố Viên tất cả những miếng thịt mỏng, để lại cho mình những miếng mỡ. Miệng cô vì ăn nhiều dầu ớt mà đỏ hồng lên, đỏ như muốn nhỏ máu.
Vừa gắp đồ ăn cho Cố Viên cô vừa nói, “Ở New York gặp được anh, em rất vui.” Đến tháng 8, cô sẽ thật sự rời khỏi New York.
Phú Tiểu Cảnh không đợi được câu “Anh cũng vậy” của Cố Viên, anh lấy khăn giấy chỉ chỉ khóe miệng cô, Phú Tiểu Cảnh lập tức hiểu ý, cầm khăn giấy lau mạnh lên miệng.
Cô lại nhớ cảnh anh lau miệng cho cô trước kia, giờ anh thật sự quyết tâm giữ khoảng cách với cô. Cô ngượng ngùng mỉm cười, ngừng gắp thức ăn, bắt đầu tập trung ăn.
“Anh nói xem Mạnh Tiêu Tiêu sau khi nộp tiền bảo lãnh tại ngoại thành công thì có lén về nước không?” Vụ án Mạnh Tiêu Tiêu nặng hơn vụ Hứa Vi, nộp tiền bảo lãnh cũng cao hơn nhiều, chỉ có điều với gia cảnh nhà Mạnh Tiêu Tiêu thì không đến mức không trả nổi.
“Em không cần quá lo. Mẹ Mạnh Tiêu Tiêu là sản phụ cao tuổi, gần đây bà ấy đang dưỡng thai, không rảnh để lo tới cô ta, còn ba cô ta thì không vì cô ta mà chấp nhận rủi ro. Anh đoán không chắc ông ta sẽ trả tiền bảo lãnh.”
Vốn dĩ Cố Viên có ác cảm với Mạnh Tiêu Tiêu, nhưng anh nghĩ đến mẹ cô ta đã nuôi dạy cô ta hình thành nên tính cách đó, cũng không nghĩ cách cải thiện mà chỉ nghĩ cách để thay đổi bằng đứa con khác thì anh không khỏi thở dài. Mẹ của anh cũng từng nghĩ tới việc đó, chỉ có điều tình trạng cơ thể bà không cho phép nên anh mới có cơ hội đến New York. Bà luôn cho rằng anh không hiểu bà, nhưng mà chính vì quá hiểu, nên mới cảm thấy tình cảm trên đời chỉ là như thế, chỉ có thể ‘cùng cam’ mà không thể đồng ‘chịu khổ’.
“Vậy thì cô ta thật đáng thương.” Nhưng sự đồng cảm này của Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng tan biến. “Cô ta có trốn về Trung Quốc em cũng không sợ, chúng ta là người Trung Quốc, Mỹ không phạt cô ta thì cảnh sát Trung Quốc cũng không tha. May mà có anh hỗ trợ, nếu không có anh thì người đáng thương sẽ là em.”
Cô đợi Cố Viên nói gì đó. Tình hình của cô bây giờ không tệ, có ký túc xá để ở, quan hệ tốt với bạn cùng phòng, có thể mời Cố Viên lên lầu, có thể mời anh đi ăn tối. Gần đây có thể nói là tương đối dư dả, thỉnh thoảng có thể mời anh đi nghe nhạc. Luận văn của cô xem như đã hoàn thành, tương lai xem như tươi sáng, có thể nói chuyện yêu mà không cần chú trọng kết quả.
Ngay cả khi không có kết quả, cô cũng sẵn lòng đồng ý với anh, chỉ cần anh bằng lòng.
Nhưng Cố Viên không nói gì.
Phú Tiểu Cảnh đành vùi đầu ăn cơm, thật sự là ăn cơm, đồ ăn chỉ ăn bắp cải xào ở gần nhất. Cố Viên gắp cho cô mấy đũa đậu que, ban đầu Phú Tiểu Cảnh chỉ ăn đồ mình gắp, đến khi tính tiền thì đồ ăn Cố Viên gắp trong chén cô không còn thừa miếng nào.
Chén cơm của cô không còn bao nhiêu cơm, mà chén cơm ở phía đối diện lại chỉ vơi một ít ở ngọn, một người đàn ông mà ăn ít như vậy, thật bất mãn.
Phú Tiểu Cảnh thanh toán, rất hào phóng không gói đồ ăn mang về.
Ngồi xe Cố Viên về ký túc xá, Cố Viên đưa cô một túi giấy phồng phồng: “Trên đường đi mua được, cho em.”
Bên trong là túi mật ba dao, chắc tầm hơn mười gói, có lẽ Cố Viên mua hết của tiệm nhà người ta.
Phú Tiểu Cảnh từng thấy mật ba dao ở Flushing, đắt hơn ở Trung Quốc nhiều, cô tiếc tiền nên không mua, đến khi quay lại thì đã không còn. Túi đóng gói đơn giản, sử dụng túi ziplock đựng thực phẩm loại đơn giản nhất. Cô chỉ đưa mật ba dao cho Cố Viên một lần, lần đó cô có nói mình thích ăn kẹo này nhất không cô cũng đã quên.
Cô ôm túi giấy trên tay, bắt đầu bình phẩm món ăn nhà hàng vừa rồi: “Biết sao mà em không gọi đậu hũ Ma Bà không? Vì nấu còn không ngon bằng em. Nhưng mà em không ngờ mấy món khác cũng không đạt chuẩn.” Theo lời Phú Tiểu Cảnh thì nhà hàng có quá nhiều đánh giá tốt này không ra sao, bắp xào trứng quá nhiều dầu, thịt luộc hong khô quá mỡ, rau muống xào quá nhũn, ngay cả dưa chua cũng không ngon, tóm lại là đầu bếp nhà hàng này còn kém hơn cô.
“Hôm nay anh ăn không ngon, hôm nào em nấu bồi thường lại cho anh. Ngày mốt anh có thời gian không? Bạn cùng phòng của em bây giờ rất tốt, có khi cô ấy mời bạn đến ăn cơm em còn được ăn ké. Cô ấy là người đẹp Đông Âu điển hình, nếu anh gặp sẽ thấy kinh ngạc. Tiếc là ngày mốt cô ấy không có nhà, nếu ngày kia anh đến thì chúng ta có thể cùng ăn cơm.”
Phú Tiểu Cảnh không chỉ ám chỉ, mà là nói rõ ra. Thấy Cố Viên không trả lời, Phú Tiểu Cảnh nói thêm. “Không có thời gian thì thôi, khi nào rảnh thì gọi cho em.”
“Ngày mốt anh rảnh, có cần mang gì qua không?”
“Chỉ cần anh đến là được.”
Về đến ký túc xá, Phú Tiểu Cảnh đổ hết mật ba dao ra đếm, tổng cộng 12 túi, nhiều thế này sợ cô chưa ăn hết đã bị hư rồi, nhưng cô không định cho ai.
Cô mở túi ziplock, lấy một viên ngậm trong miệng, cắn một miếng, nhai kỹ, ngọt, ngọt kinh khủng. Cô khác Cố Viên, cô thích ăn đồ ngọt, lúc buồn thì đồ ngọt càng như là cọng rơm cứu mạng, nhưng Cố Viên khác cô, anh uống café đắng hơn người thường.
+
Ngày Cố Viên đến, người bạn Ba Lan cùng phòng Phú Tiểu Cảnh đến New Jersey tham dự một hội nghị học thuật, chỉ còn mình cô ở nhà. Cô ở phố 110 cùng Hứa Vi, chỉ có phòng ngủ là chỗ ở, từ khi chuyển đến ký túc xá, cô lấy lại nhiệt tình trang trí nhà cửa, mua thảm, mua khăn trải bàn, một số đồ trang trí trong cửa hàng đồ cũ. Cô nhìn thấy muộn tấm bình phong cổ có giá 80 đô trong cửa hàng đồ cổ rẻ tiền, mua nó rồi thuê lại xe Vu Bác chở về.
Thuê xe Vu Bác rẻ hơn thuê xe từ công ty, Vu Bác không thèm tính tiền phí thuê xe trẻ tuổi của cô. Cái giá phải trả là cô phải chịu đựng sự tra hỏi của Du Du về Vu Bác. Mỗi khi Du Du hỏi cô và Vu Bác thế nào rồi, có thể nói cho Phú Văn Ngọc biết chưa thì Phú Tiểu Cảnh phải tìm đủ lý do để qua loa cho có lệ. Cũng may là tháng này Vu Bác sẽ rời New York, cô không tiếp tục diễn xuất vụng về nữa.
Phú Tiểu Cảnh cúp điện thoại của Du Du, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Cô lau nhà sàn bóng loáng đến mức soi gương. Chiếc bình thủy tinh đặt giữa bàn cắm đầy hoa hồng đủ màu, bên cạnh là ấm trà cô mua.
Lần này cô cũng làm thịt luộc hong khô, miếng thịt nào cắt không đẹp đều bị cô giấu trong chén. Cô quyết định lần này phải để anh ăn ngon một chút.
+++++
Ghi chú: Món thịt hong khô là một món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên, và nó thu hút rất nhiều thực khách bởi hình thức đặc biệt của nó. Ở Tứ Xuyên, nơi đất ẩm, người ta thường dựng hai giá để phơi quần áo, ở giữa đặt một chiếc sào tre, quần áo đã giặt xong thì đặt lên sào tre, phơi nắng cho khô. Người đầu bếp tài tình đã giới thiệu văn hóa dân gian này vào bếp và món thịt trắng này được xem như quần áo. Những lát thịt như những tấm áo trắng đỏ treo trên chõng tre mộc mạc trong sân phơi, không khí thôn quê hiện lên, ăn không thấy ngấy mà béo trong miệng.