Tết âm lịch năm 2014, nhà Phú Tiểu Cảnh vẫn ở nhà thuê nhưng căn nhà hai phòng ngủ thay bằng một căn ba phòng ngủ, rộng rãi hơn rất nhiều.
Cố Viên đến là vào ngày 29 tháng chạp, buổi tối sẽ xuống máy bay, thị trấn Phú Tiểu Cảnh nhỏ không có sân bay, Cố Viên phải hạ cánh ở sân bay tỉnh. Chiều đi đón cũng không muộn nhưng sáng sớm Phú Tiểu Cảnh đã chuẩn bị lên đường. Trước đó cô tăng mấy cân nên để tránh việc Cố Viên không nhận ra mình, cô ăn kiêng một tuần, cuối cùng cũng gầy lại. Bà ngoại vừa dán giấy lên cửa sổ vừa dặn dò, “Nếu muộn quá thì ngủ lại khách sạn trên tỉnh đi.”
Phú Văn Ngọc bên cạnh chế giễu, “Bà nói vậy là đúng ý con bé rồi. Bây giờ nó người ở đây mà hồn thì bay tới phương nào rồi.” Lại hỏi, “Con đặt khách sạn cho cậu ấy chưa?”
“Dạ rồi.” Cô không định để Cố Viên ở trong nhà mình, nhà toàn phụ nữ, anh đến ở cũng không tiện.
Cô lái xe Phú Văn Ngọc đi đón Cố Viên, trước khi đi còn quàng một chiếc khăn quàng màu hồng bên ngoài áo khoác đen, tóc cô đã cắt hồi 3 tháng trước để tặng cho khoa ung bướu của bệnh viện, bây giờ tóc mới dài đến vai.
Cô đứng ở lối ra chờ Cố Viên, hai tay đút túi áo khoác, chân vẽ vòng vòng dưới đất. Cô vừa gọi video cho anh hôm kia. Hai người gọi video cho nhau mỗi ngày, không phải lúc nào cũng nói chuyện, có khi mạnh ai nấy làm việc của mình, thỉnh thoảng nhìn người kia một cái. Lúc đầu cô còn chú ý, tốn năm phút trang điểm, lựa chọn quần áo, sau càng lúc càng tùy tiện, mang dép lê, tóc búi lùi xùi vẫn có thể nói chuyện với anh. Cũng lạ, mỗi khi Cố Viên nhìn cô lâu thì cô đều cảm nhận được.
Cô càng ngày càng thoải mái trước mặt anh, ngoại trừ việc cô không ăn trước mặt anh trong một khoảng thời gian dài, mặt đối mặt là một chuyện, ngồi đối diện nhau ăn cơm thì không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhau. Tướng ăn của cô tuy không khó coi nhưng chẳng thể gọi là đẹp, anh nhìn cô thì cô cứ thấy không tự nhiên. Chỉ có hai lần hai người ngồi đối diện ăn cơm, là sinh nhật của hai người, vì quá bận không thể ở bên nhau nên ngồi ăn mì với nhau qua video.
Cô không gặp anh, luôn nhớ anh, nhưng khi sắp được gặp anh lại thấy lo lắng, giống như trước đêm diễn văn nghệ thời tiểu học, cứ cảm thấy mình không chuẩn bị tốt. Cô lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra nhìn trái nhìn phải.
Hồi tháng 11, Cố Viên cũng nói anh sẽ đến, Phú Tiểu Cảnh dọn dẹp nhà cửa xong thì anh lại nói không đến được. Ngay cả lần này, cô chưa nhìn thấy anh thì vẫn nghi ngờ có chuyện gì ngoài ý muốn sẽ phát sinh.
Khi Cố Viên đi ra, theo như Phú Tiểu Cảnh dự kiến, cô nên chạy tới ôm anh, nhưng khi thật sự nhìn thấy gương mặt anh, chân cô như đóng đinh tại chỗ, ánh mắt cay sè, khóe môi run rẩy, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Đến khi Cố Viên đi tới, ôm lấy cô, Phú Tiểu Cảnh véo vào cánh tay anh, “Lần này là thật.”
Ra khỏi sân bay, Phú Tiểu Cảnh lái xe Phú Văn Ngọc đưa Cố Viên về thị trấn của cô. Cô đã đến nhà hàng Nga mà Cố Viên từng kể, salad ở đó không còn trộn dầu mè nữa, cô luôn cảm thấy ký ức của Cố Viên về thành phố này không mấy vui vẻ nên không có ý định để anh ở lại đây.
Hôm nay là 29 tháng chạp, trăng trên bầu trời chỉ còn một mảnh lưỡi liềm rất mỏng.
Mẹ Cố Viên vẫn còn hôn mê, anh ghi âm lại gửi cho y tá để mở cho bà nghe mỗi ngày về những chuyện trong quá khứ. Một ngày nào đó khi bà tỉnh lại, anh có thể đưa bà về ngôi nhà bà từng ở. Tập Lâm vẫn giúp hai người trông côi nhà cửa, còn gửi ảnh cho anh xem, ngôi nhà vẫn như trước. Mấy ngày trước Tập Lâm đã đến Malaysia, bà nói đùa qua điện thoại, chắc con không tưởng tượng được dì 50 tuổi rồi còn bị ba mẹ thúc giục kết hôn.
Phú Tiểu Cảnh lái xe vòng qua phòng hòa nhạc năm đó, cách đó không xa vẫn có chỗ bán kẹo bông gòn, anh bảo Phú Tiểu Cảnh dừng xe, xuống xe mua cái kẹo bông gòn to đưa cho Phú Tiểu Cảnh. Phú Tiểu Cảnh nhét lại một cây vào tay Cố Viên, “Em ăn không hết, cho anh một cái.”
Phú Tiểu Cảnh tìm chỗ đậu xe, hai người vừa đi dạo vừa ăn kẹo bông gòn. Phú Tiểu Cảnh vừa ăn vừa cười, “Trước kia em không hình dung ra anh mà ăn kẹo bông gòn thì thế nào, hôm nay thấy…”
“Rất buồn cười?”
“Không, anh đúng là người mẫu quảng cáo kẹo bông gòn tốt nhất.”
Phú Tiểu Cảnh ăn kẹo xong thì đi sau lưng Cố Viên, đút hai tay vào túi áo khoác anh, nhìn xa như cô đang ôm lưng anh, thực tế cũng không có gì khác biệt. Gió lạnh thổi qua, Phú Tiểu Cảnh vùi mặt vào lưng Cố Viên, nhắm mắt đi theo anh cả quãng đường. Túi áo khoác của Cố Viên khá rộng, anh cho tay vào túi nắm tay cô vẫn còn rộng rãi.
Đi tới rồi gặp cửa hàng bánh ngọt, Cố Viên cào cào vào lòng bàn tay Phú Tiểu Cảnh, “Vào xem thử đi.” Lúc trước Phú Tiểu Cảnh háo hức mong đợi nhìn anh, nói bên trong này có mật ba dao ngon lắm, kẹo mè giòn ngon lắm, bánh ngàn lớp cũng ngon, món nào cũng ngon. Nhưng trong túi anh chỉ có một tệ, chỉ có thể mua cho cô cây kẹo bông gòn.
Cô đã quên người mua kẹo bông gòn cho mình, lại thích kẹo bông gòn.
Cố Viên mua đồ quá hào phóng, Phú Tiểu Cảnh đứng một bên gợi ý: “Không phải anh không thích ăn ngọt sao? Mẹ em cũng không thích, bà ngoại không được ăn nhiều, gần đây em cũng không thể ăn quá nhiều đồ ngọt. Mua vừa vừa thôi.”
“Sao em không ăn được.”
Cô mới ăn kiêng được một tuần, nếu ăn hết những thứ anh mua chắc cô sẽ béo hơn cả lúc trước khi ăn kiêng, có điều cô nhanh chóng gia nhập đội ngũ mua sắm, cô không ăn thì có thể màn tặng. Bạn của mẹ, bạn của bà ngoại, còn những người quen cũ của bà.
Hai người tay không đi vào, mang một đống hộp lớn đi ra.
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh lái xe đến khách sạn, theo lý đúng ra cô nên về nhà, xe Phú Văn Ngọc dừng trước cửa khách sạn sẽ dễ bị người quen thấy, thị trấn nhỏ, nhiều người quen biết. Nhưng cô vẫn đi theo Cố Viên vào phòng.
Cô mỉm cười nắm tay anh, “Bây giờ hai người ở cùng không cần phải có đăng ký kết hôn.” Cô biết những năm Cố Viên ở Trung Quốc, nam nữ chưa kết hôn như họ mà thuê phòng sẽ bị điều tra. Sợ mình nói không rõ gây hiểu lầm nên lại bổ sung: “Nếu em lớn hơn hai tuổi thì tốt rồi, bây giờ mẹ vẫn thấy em chưa trưởng thành.”
Phú Tiểu Cảnh vừa vào phòng đã cởi áo khoác để lộ chiếc váy đỏ, cô chủ động cởi nút áo khoác Cố Viên, cho tay vào túi áo khoác anh, kiễng chân hôn anh, Cố Viên mở áo khoác ra ôm choàng cô lại, hai người hợp lại thành một.
Năm giờ sáng, Phú Tiểu Cảnh bị âm thanh phòng bên đánh thức, lầm bầm, “Mấy giờ rồi mà vậy chứ.” Đây là phòng thuộc loại tốt nhất của khách sạn, Phú Tiểu Cảnh không ngờ cách âm lại kém vậy, cô hơi hối hận tối nay ở đây, không phải vì bị người ta đánh thức mà vì sợ âm thanh của mình trước đó bị người ta nghe thấy, tuy tiếng cô không to như vậy nhưng mà dù sao thì phòng cũng không cách âm.
Cố Viên tuy hiểu cô nhưng lúc này không đoán được cô nghĩ gì, chỉ lấy nút bịt tai đưa cô. Phú Tiểu Cảnh muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi khi nãy giọng mình có to không nhưng xấu hổ không nói thành lời.
+
Đêm giao thừa, Cố Viên đến nhà Phú Tiểu Cảnh. Khi bước vào khu nhà, Phú Tiểu Cảnh nhiệt tình chào hỏi người bảo vệ ở cổng, cảm ơn anh ta giúp bà xách rổ rau to, nói rồi còn tặng hộp bánh ngọt, giới thiệu Cố Viên là bạn trai mình.
Câu đối trên cửa là do Phú Tiểu Cảnh viết, cô không lấy chìa khóa mở cửa mà ấn chuông. Ấn chuông xong, cô đi đến nắm tay Cố Viên.
Bà ngoại luôn giữ khuôn mặt tươi cười ra chào đón, Phú Văn Ngọc cũng cười với Cố Viên, vừa cười vừa mắng Phú Tiểu Cảnh, “Sao bao nhiêu đồ đạc đều bắt người ta xách, con xách phụ đi chứ.”
“Cháu thật là tri kỷ hiểu chuyện, ghế mát xa bà ngồi mỗi ngày đấy.” bà ngoại rót trà cho Cố Viên.
Cố Viên thế mới biết Phú Tiểu Cảnh lấy danh nghĩa của mình tặng bà ngoại một cái ghế masage.
Lần này Phú Tiểu Cảnh sợ Cố Viên lại tặng cả bộ nước hoa lại bị Phú Văn Ngọc từ chối, cô liệt kê ra những thứ bình thường Phú Văn Ngọc sử dụng để anh theo đó mà mua, lấy danh nghĩa hai người tặng cho bà.
Buổi chiều làm sủi cảo, Phú Tiểu Cảnh làm biếng, dạy Cố Viên cán bột. Bà ngoại nhìn Phú Tiểu Cảnh cười, “Đàn ông họ không giỏi mấy việc này, con đừng làm khó nó.”
Phú Văn Ngọc trừng mắt nhìn bà cụ, thầm nghĩ bà cụ này không hiểu chuyện, một câu là đem việc nhà đổ lên người Phú Tiểu Cảnh, “Tay đàn ông sao mà không khéo, đầu bếp không phải nhiều người đàn ông sao. Con thấy tay Cố Viên khỏe hơn cháu ngoại mẹ đó.”
Phú Tiểu Cảnh vội phụ họa: “Anh ấy khéo tay hơn con nữa.”
Cố Viên không thể cảm ơn vì lời khen, đành cười trừ.
Lúc ăn cơm chiều, Cố Viên ăn trúng sủi cảo có đồng xu. Bà ngoại là người đầu tiên chúc mừng anh, Phú Tiểu Cảnh giả vờ phàn nàn: “Sao anh may quá vậy, em không được trúng lần nào hết.” Nói rồi cô chấm sủi cảo vào dấm, nói với Cố Viên, “Từ nhỏ em đã thích ăn dấm mùng tám tháng chạp của bà ngoại, hay anh thử xem.”
Phú Văn Ngọc không nhịn được liếc Phú Tiểu Cảnh một cái, thở dài trong lòng, con gái càng lớn càng trẻ con.
Trước sự chứng kiến của Phú Văn Ngọc và bà ngoại, Cố Viên thay chiếc nhẫn đồng thau trên ngón áp út của Phú Tiểu Cảnh bằng một chiếc nhẫn kim cương.
Hai người lớn trong nhà không có ý kiến, Phú Tiểu Cảnh coi như hai người đồng ý, cô quyết định sẽ thay đổi hai chiếc nhẫn này mà đeo.
Gần đến 0 giờ, Phú Tiểu Cảnh lái xe đến một khu đất trống để bắn pháo hoa.
Khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, Phú Tiểu Cảnh ôm Cố Viên, rồi lại thấy ngượng nên đi ôm mẹ với bà ngoại.
Đúng 0 giờ, Phú Tiểu Cảnh lén lút nhón chân hôn Cố Viên, Phú Văn Ngọc giả vờ nhìn pháo hoa nơi xa không nhìn thấy.
Trên đường về nhà, bà ngoại bảo Cố Viên ngủ trong nhà Phú Tiểu Cảnh, Phú Tiểu Cảnh ở cùng bà.
4 giờ sáng, Phú Tiểu Cảnh nhón chân lẻn vào phòng, cô định vào nhét tiền lì xì vào vớ Cố Viên nhưng đèn trong phòng vẫn còn sáng.
“Sao anh chưa ngủ?”
“Anh luôn cảm thấy em sẽ đến.” Anh nghĩ, Phú Tiểu Cảnh là định mệnh xuất hiện trong đời anh, cũng may là vẫn chưa muộn, anh đã chờ được rồi.
Phú Tiểu Cảnh không nghĩ sâu xa như vậy, cô chỉ đang hối hận, xem ra phải tới sang năm cô mới có thể nhét tiền lì xì vào vớ cho anh.