Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 2: Hiện Tại 2





Tham gia đầu tư “Lựa chọn tuyệt vọng” đều là bạn bè của Tào Diệp, cũng không thật sự liên thủ phá cậu, nhưng bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn.

Nói chuyện tào lao cả buổi, vẫn không ai chủ động mở miệng nhắc đến chuyện quay lại cần thêm đầu tư.
“Cho nên mọi người có suy nghĩ gì về người được chọn thay thế?” Lâm Ngạn hỏi, “Bây giờ nghĩ đến những ai?”
“Ai cũng có…” Tào Diệp nhíu mày, nhớ lại mấy ứng cử viên buổi sáng Từ An Kiều nói với cậu, không biết sao ngoại trừ Lương Tư Triết, hai cái tên khác cậu đều quên sạch, Tào Diệp quay đầu hỏi Tăng Nhiên, “Buổi sáng các anh nói những ai nhỉ?”
“Triệu Tiềm, Nghiêm Gia, còn có Lương Tư Triết.” Tăng Nhiên nói.
“Ha ha, Lương Tư Triết được đấy!” Triệu Thừa Đông ngồi bên cạnh Lâm Ngạn nghe xong đã chủ động nhắc đến chuyện đầu tư thêm, “Tôi nói với các cậu, nếu các cậu thật sự có thể mời được Lương Tư Triết đến quay lại, tôi đầu tư gấp đôi, nói được làm được.”
“Vậy cũng không dễ mời đâu,” Lâm Ngạn cười nói, “Bây giờ Lương Tư Triết đắt cỡ nào?”
“Đắt cỡ nào cũng phải mời,” Triệu Thừa Đông lắm tiền nhiều của, giọng nói hơi kích động, “Ông suy nghĩ xem, mời được Lương Tư Triết, phim này có độ chủ đề, độ quan tâm cũng tới rồi, hiệu quả thành phim cuối cùng càng không cần phải nói, phòng bán vé còn cần chúng ta lo à? Vụ làm ăn kiếm bộn không lỗ.”
Hạ Phương Văn ngồi đối diện Triệu Thừa Đông từ trước đến nay luôn ghét gã, lúc này lạnh lùng xen vào nói: “Ông nói đơn giản quá, Lương Tư Triết là người mà ông có tiền thì mời được chắc? Tôi cũng từng hợp tác với Lương Tư Triết, phim cậu ta nhìn trúng, tự bỏ tiền cũng chịu tới, nếu không thích, mấy trăm triệu của ông ném qua thế nào, cậu ta sẽ ném lại cho ông như thế.”
Triệu Thừa Đông bị mất thể diện, nâng cao giọng với Hạ Phương Văn: “Một diễn viên thôi mà, còn có thể tài giỏi đến…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tào Diệp cắt lời: “Được rồi được rồi, chuyện chưa chắc chắn mà đã so đo rồi.

Hứa Vân Sơ đã từ chối, không có cửa đâu.” Cậu đứng lên, “Nói chuyện xong rồi tôi đi trước, đau đầu, không nghe các anh ầm ĩ nữa.”
Lâm Ngạn ngẩng đầu nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, mày không làm bữa cơm làm yên lòng bọn anh à?”
“Ai đến làm yên lòng em?” Tào Diệp cười một tiếng, “Để hôm khác, cứ tính cho em trước.”
Trên đường về công ty, Tào Diệp ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn ngủ một giấc, nhưng trong đầu bị nhồi đầy đủ thứ chuyện lộn xộn, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cậu dứt khoát nghĩ đến chuyện quay lại đổi diễn viên phụ.

Trong đầu nghĩ qua một lần những nam diễn viên có thể nghĩ tới, vẫn không nghĩ đến ứng cử viên thích hợp.

Ngoại trừ Lương Tư Triết.
Không thể không nói, dứt bỏ những nhân tố khác, Lương Tư Triết thực sự là lựa chọn tốt nhất cho lần quay thế này.


Cũng khó trách cả buổi sáng, cái tên Lương Tư Triết này xuất hiện không dưới hai mươi lần ở bên tai cậu.
Hai năm trước khi ngôi sao Hồng Kông Hoàng Thiên Thạch tuyên bố tiến quân vào thị trường nội địa, có mấy nhà truyền thông từng trắng trợn tiên đoán thời gian để Lương Tư Triết “tung hoành” sẽ không còn quá nhiều.

Thậm chí có nhà truyền thông còn phân tích so sánh hai người từ nhiều góc độ khác nhau.

Kết luận đưa ra là, chưa đến hai năm, Hoàng Thiên Thạch sẽ trở thành Lương Tư Triết bản hiệu suất và chi phí cao, dần dần từng bước xâm chiếm độ phủ sóng và thị trường của Lương Tư Triết ở trong nước.
Bởi vì, những điều kiện cứng nên có như giải thưởng, kỹ năng diễn xuất, ngoại hình, khí chất, Hoàng Thiên Thạch gần như có hết.

Chỉ vì mấy năm trước sự phát triển của anh ta luôn ràng buộc ở Hồng Kông, thiếu mấy phần duyên khán giả đại lục mà thôi.
Trong số đó có một nhà truyền thông nhận tiền làm việc đã nói, Hoàng Tuyên Thạch mới vào nội địa nho nhã lễ độ, vui vẻ hợp tác, chưa bao giờ khiến tình cảnh quá khó coi.

Bởi vậy, so với ảnh đế Lương Tư Triết tính tình thật dăm ba bữa lại gây ra một vụ scandal, Hoàng Thiên Thạch an phận thủ thường rõ ràng được nhà đầu tư thích hơn.
Ngờ đâu hát cao quá, hai năm sau, Hàng Thiên Thạch “an phận” lại ngã chổng vó như vậy, cứ thế hủy hết danh tiếng.
Đổi lại là Lương Tư Triết, vẫn là dáng vẻ tùy hứng làm theo ý mình hai năm trước, chẳng biết được nhà đầu tư thích cỡ nào, nhưng cũng không có nhà đầu tư nào sẽ nói xằng không muốn hợp tác với Lương Tư Triết.
Mời Lương Tư Triết đến quay thế, cũng không phải không thể thử, kịch bản gửi qua rồi, có thể đến thì đến, muốn từ chối thì từ chối.

Nói ra là một chuyện rất đơn giản, nhưng… Tào Diệp nhắm mắt thở dài, nhưng chuyện thật sự đơn giản như thế thì tốt rồi.
*
Chiều ngày hôm sau Trình Đoan lại gửi đến danh sách ứng cử viên chọn quay thế, nam diễn viên có tuổi phù hợp trong ngành giải trí hầu như được liệt kê hết vào trong đó, ứng cử viên trọng điểm được đánh dấu đỏ, liếc mắt qua, trong đầu Tào Diệp liên tục nhảy ra chữ “không thích hợp”.
Cậu gõ hai chữ gửi cho Trình Đoan: “Nghĩ tiếp.”
Trình Đoan trả lời một meme thảm thiết, trên đỉnh đầu của người đang quỳ là ba chữ to “Tổ tông ơi…” Giọng điệu không khác gì Từ An Kiều, chắc hẳn hai người chia sẻ tài nguyên meme.

Tào Diệp đặt điện thoại sang bên cạnh, ánh mắt rơi xuống bảng báo cáo tài vụ quý mới trên màn hình máy tính.
Chẳng được bao lâu, điện thoại trên bàn lại rung lên, Tào Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua, Trình Đoan lại gửi một tin nhắn mới: “Đào sâu ba thước mới kiếm ra danh sách này, nếu cậu cảm thấy không được, vậy tôi cũng hết cách.”
Tào Diệp ngẫm nghĩ rồi gửi đi một tin nhắn thoại, giọng điệu lười nhác: “Vậy anh đến thuyết phục tôi đi.”
Mấy phút đồng hồ sau Trình Đoan kéo cửa phòng làm việc của Tào Diệp, đi vào đồng thời miệng cũng bắn liên thanh: “Người này ấy mà, một khi có ứng cử viên ưng ý trong lòng, tất cả ứng cử viên khác đều thành tạm bợ,” Anh ta ngồi đối diện bàn làm việc của Tào Diệp, đẩy danh sách ứng cử viên đến trước mặt cậu.

“Canh gà hôm nay, hầm một ngày rồi, ngài nếm xem có mùi vị gì không?”
Ngón tay Tào Diệp gõ mấy lần trên tờ giấy kia: “Tôi cũng không ưng ý Hoàng Thiên Thạch là bao.”
Trình Đoan nhún vai một cái: “Hoàng Thiên Thạch nguội rồi, người tôi nói không phải anh ta.”
Tào Diệp gật đầu, vẻ mặt cũng không bất ngờ: “À.”
“Xem ra không cần tôi nhiều lời, chúng ta đều biết ứng cử viên tốt nhất là ai.

Tôi nói này sếp Tiểu Tào,” Trình Đoan nhìn cậu, nắm chắc chừng mực trong lời nói, “Nếu không chúng ta cứ thử xem? Phương án tốt nhất không thành thì lại nghĩ cách khác.

Chúng ta tạm không nhắc đến những chuyện khác, chỉ gửi kịch bản cho cậu ta xem, để tôi gửi, tôi có phương thức liên lạc của cậu ta, có đến hay không là chuyện của bản thân cậu ta…”
“Chuyện này không đơn giản vậy đâu Trình Đoan,” Tào Diệp đẩy danh sách ứng cử viên kia qua một bên, thở dài ngước mắt nhìn về phía Trình Đoan, “Lúc phim này muốn tuyển diễn viên, các anh đã đề xuất nguyện vọng muốn thăm dò Lương Tư Triết diễn xuất, lúc đó tôi cũng không đưa ra ý kiến phản đối gì đúng không? Nhưng bây giờ chuyện này không giống, nó liên quan đến rất nhiều vấn đề, quay thế, thỏa thuận đánh cược, dư luận Internet… Nó đã biến chất rồi, nếu bây giờ Lương Tư Triết đồng ý, anh nghĩ anh ta sẽ chỉ vì bản thân bộ phim mới đồng ý? Điều này không công bằng với anh ta, với địa vị của Lương Tư Triết vốn không cần phải trôi vào vũng nước đục này, thậm chí có thể nói, chúng ta đưa kịch bản cho Lương Tư Triết dưới tình huống này, đưa ra lời mời quay thế phim với anh ta, đây không phải một giao dịch, mà giống… lợi dụng và trói buộc ân tình hơn, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu,” Trình Đoan cười khổ gật đầu, “Nhưng vấn đề là, trong giới này đâu đâu cũng là giao dịch ân tình, điểm ấy sếp Tào cậu rõ hơn ai hết,” Thấy Tào Diệp trước mặt lắc đầu, anh ta cũng không dừng lời của mình, nói tiếp, “Huống chi chúng ta chỉ bảo cậu ta xem kịch bản, sao cậu biết Lương Tư Triết nhất định sẽ nhận lời mời? Biết đâu anh ta từ chối thì sao? Hoặc, anh ta nhận, chỉ vì anh ta thích kịch bản này, diễn viên phụ cũng không tệ…”
Lúc này Tào Diệp mở miệng ngắt lời anh ta, xem nhẹ nửa câu nói sau của Trình Đoan: “Anh ta sẽ đến.”
Trình Đoan kìm lòng không đậu hơi tò mò: “Tại sao chắc chắn vậy?”
Lúc này điện thoại trên bàn rung “brr” một tiếng, Tào Diệp cầm lên nhìn thoáng qua, ngay sau đó biến sắc, mắng một câu: “Đệt.”
“Sao thế?” Trình Đoan giật mình, “Lại xảy ra chuyện gì?”
Tào Diệp không lên tiếng, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình di động, một lúc sau mới chuyển ánh mắt lên mặt Trình Đoan: “Không sao, như anh mong muốn, Lương Tư Triết sẽ đến.”
Trình Đoan sững sờ: “Đến quay thế “Lựa chọn tuyệt vọng”?”

“Ừ, khả năng chín phần mười, anh ta đang xem kịch bản.”
Rõ ràng là tin tức tốt, nhưng đâu có nhìn ra vẻ trút được gánh nặng trên mặt Tào Diệp, ngược lại có thêm sự lo lắng.

Vậy nên, tuy rằng trong lòng Trình Đoan hơi kích động, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế không biểu hiện ra mặt.
“A.” Anh ta bày tỏ cảm nhận trong lòng một cách ngắn gọn, ngón tay lại không nhịn được búng ngón tay dưới bàn, “tách” một tiếng vang giòn, vui sướng trong lòng không nói cũng hiểu.
Thấy vẻ mặt Tào Diệp khó coi ngước mắt lên nhìn mình, Trình Đoan lập tức thức thời nói: “Tôi đi trước, cậu làm việc của cậu đi.”
Vừa ra khỏi văn phòng Tào Diệp, trên mặt Trình Đoan không kìm được hiện lên ý cười.
Suy nghĩ cũng biết, nếu Lương Tư Triết thật sự nhận lời mời quay phim, dư luận trên Internet sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào.

Những người sáng sớm đốt nến trên Weibo sẽ trợn mắt há hốc mồm như thế nào.
Đây thật sự là nhờ họa được phúc như trong sách giáo khoa.
—— Đó là Lương Tư Triết đấy.
Trợ lý Mạnh Nhàn Tây của Tào Diệp liếc thấy vẻ mặt hăm hở của Trình Đoan, tò mò hỏi: “Sếp Trình, có chuyện tốt gì ạ?”
“Sao cô biết có chuyện tốt?” Trình Đoan cười hỏi.
“Vẻ mặt lúc này của anh, và vẻ mặt đi vào mười phút trước, cứ như hai người khác nhau ấy.”
“A, chuyện tốt, chuyện siêu tốt đấy,” Trình Đoan cười gật đầu, “Có điều bây giờ vẫn chưa thể nói, đợi sếp Tiểu Tào của các cô đích thân công bố đi.”
Cách một cánh cửa, trong phòng một tay Tào Diệp chống trán, ngón tay của bàn tay còn lại đặt trên màn hình điện thoại, khẽ lướt lên xuống một cách không yên lòng.
Trên màn hình chưa tắt là mấy tin nhắn Lâm Ngạn gửi tới:
“Tào Diệp, anh vừa liên lạc với Lương Tư Triết, anh ta đồng ý xem kịch bản rồi.”
“Mới đầu có vẻ anh ta không hứng thú lắm, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là nhắc đến mày, nhưng mày yên tâm, anh không nhắc đạo diễn Tào, chỉ nói mày đầu tư chính phim này.”
“Không nói trước với mày đã mượn mặt mũi của mày, nhưng cho dù nói thế nào đều là tin tốt đúng không?”
Đúng cái con khỉ.

Tào Diệp thầm nghĩ.

Một lát sau, cậu dùng ngón tay chậm rãi gõ qua mấy chữ: “Các anh nói thế nào?”

Vày giây đồng hồ sau, Lâm Ngạn gửi hai tấm ảnh chụp màn hình trò chuyện tới, của hắn và Lương Tư Triết…
“Tình huống đại loại như trên đó, cho nên bây giờ chỉ có một lựa chọn là quay thế thôi.

Hôm qua mấy nhà đầu tư bọn tôi đi cùng nhau, đề cử mấy ứng cử viên nhưng đều không đạt được nhận thức chung, đành phải mặt dày mày dạn đến tìm cậu.”
“Đây là sách dự án, tuy nói là quay thế, nhưng kịch bản và đội ngũ đều là bố trí đỉnh cao, cậu có muốn xem qua không?”
Câu trả lời của Lương Tư Triết rõ ràng là đang đánh Thái Cực: “Được, tôi sẽ gửi cho người đại diện Hứa Vân Sơ của tôi, lát nữa chị ấy liên hệ với anh.”
“Tư Triết, tôi hiểu đây là tìm cớ.

Tôi ăn ngay nói thật với cậu, trước đó công ty của Tào Diệp đã liên hệ với người đại diện của cậu, cô ấy đã từ chối rồi, cho nên tôi mới phải vòng qua cô ấy trực tiếp liên lạc với cậu.”
Xem đến cuối một tấm ảnh chụp màn hình nói chuyện, vẻ mặt Tào Diệp rõ ràng sa sầm xuống, cậu nhịn cơn giận trong lòng lướt đến tấm thứ hai:
Lương Tư Triết: “Công ty của Tào Diệp cũng đầu tư phim này?”
Lân Ngạn: “Không phải tôi nói chứ, Tư Triết à tin tức này của cậu chậm quá đấy.”
Lương Tư Triết: “Một năm gần đây tôi luôn quay phim ở nước ngoài, đúng là không quan tâm tin tức liên quan cho lắm.”
Lâm Ngạn: “Được rồi, Tào Diệp thật sự đầu tư cho phim này, hơn nữa cậu ấy còn là nhà đầu tư chính, phim này còn dính đến thỏa thuận đánh cược về niêm yết của công ty họ, mấy ngày nay cậu ta sầu đến mức sứt đầu mẻ trán.”
Lương Tư Triết: “… Vận may của các anh kém thật.”
Lâm Ngạn: “Ai nói không phải chứ.”
Mấy giây sau Lương Tư Triết trả lời: “Được rồi, gửi kịch bản qua tôi nhìn xem.”
Lướt đến cuối lịch sử trò chuyện của tấm thứ hai, lửa trong lòng Tào Diệp đã nhảy lên cổ họng.
Đây mà gọi là “Nhắc một chút”? Cái tên Lâm Ngạn này lừa ai đó.
Đây rõ ràng chỉ thiếu điều nói một câu “Tào Diệp nhờ tôi đến xin cậu”?!
Trăm mối tơ vò, nộ hỏa công tâm, hội tụ thành một câu trong lòng Tào Diệp, cậu di chuyển ngón tay như bay gõ mấy chữ gửi đi “Lâm Ngạn tôi đ!t cụ anh.”
Gửi tin nhắn đi, mấy giây sau, Lâm Ngạn ti tiện trả lời một câu: “Diệp Tử à anh thật sự mừng thay mày, mày xem mày giận đến mức không ghê sợ đồng tính kìa.

Ngày mai anh về nhà, nhất định thay mày hỏi ông cụ nhà anh xem ông ấy có hứng thú này không.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.