Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 51: Quá Khứ 10





Bác tài đi theo phía sau, giúp Tào Diệp lấy những đồ đạc khác ra: “Có cần đem lên tầng giúp cháu không?”
“Không cần ạ.” Tào Diệp đáp, “Lát nữa cháu tự chuyển, cảm ơn chú.”
“Chú đi đây, ông nội cháu còn có việc,” Bác tài nói, “Buổi tối chú lại đến một chuyến.”
Tào Diệp đáp một tiếng, đứng ở cửa la to với Lương Tư Triết ở chỗ rẽ cầu thang: “Lương Tư Triết anh mau tới đây, em cầm nhiều đồ quá.”
Lương Tư Triết bước xuống cầu thang, đi về phía cậu: “Cầm gì?” Vừa đến gần, con Husky của Tào Diệp đã giơ hai chân trước lên, muốn nhào lên người anh, hình thể của con chó này không nhỏ, Lương Tư Triết vô thức lùi lại một bước.
“Này này này!” Tào Diệp nắm xích chó túm lại, “Mày dè dặt tí đi!”
Husky không ngừng vẫy đuôi, trông như đang lấy lòng, Lương Tư Triết cúi người sờ lên đầu nó, ngẩng đầu nhìn Tào Diệp: “Sao lại dắt nó tới đây?”
“Lần trước đã nói sẽ dẫn nó đến cho anh xem,” Thấy Husky lại muốn chồm lên người Lương Tư Triết, Tào Diệp vội vàng kéo dây xích ra sau, “Ê… nó cứ thích sáp lên người anh.”
“Không sao,” Lương Tư Triết không để bụng, tâm trạng rất tốt hỏi, “Nó tên gì?”
“Tên Caesar.” Tào Diệp nói, “Đừng sợ, nó không cắn người.”
Caesar há to miệng khò khè, rướn cổ lên muốn dán vào người Lương Tư Triết, Lương Tư Triết ngồi xuống giơ tay gãi gáy nó, cười ngẩng đầu nhìn Tào Diệp: “Thân thiết với người thế à…”
“Nó rất thích anh.”
“Chẳng lẽ không phải gặp ai nó cũng vậy?” Lương Tư Triết cười nói.
Con chó này quá nhiệt tình, lè lưỡi muốn liếm mặt anh, Lương Tư Triết gần như sắp không đỡ được, trong lúc dùng ngón tay gãi cổ nó, không để ý bị cái lưỡi nóng hầm hập ướt sũng liếm một cái, “Ê…” anh vô thức dùng mu bàn tay lau bên mặt một cái rồi đứng lên.
“Không phải… nó không thích em họ của em, mỗi lần nhìn thấy thằng cu đều sủa không ngừng – này,” Tào Diệp kéo lại Caesar liếm Lương Tư Triết một cái vẫn chưa thỏa mãn đang lè lưỡi, ngăn cản nó tiếp tục nhào về phía Lương Tư Triết, sau đó lúng túng nhìn Lương Tư Triết, “Trước kia nó không như vậy… anh phải rửa mặt à?”
“Ừ, cọ nước bọt lên khắp mặt tôi rồi.” Lương Tư Triết lại dùng mu bàn tay lau mặt.
“Đi, trước tiên ném nó ở đây, chúng ta lên tầng.” Tào Diệp dắt con chó đi đến giữa sảnh, đến bên cạnh cột đá giữa phòng, cậu dừng lại, đưa cái máy đeo trên vai phải cho Lương Tư Triết, “Anh cầm giúp em trước đi.”
“Đây là gì?” Lương Tư Triết nhận lấy, cũng khá nặng, khổ thân Tào Diệp vừa rồi đeo mãi, anh cầm lên nhìn, “Camera?”
“Đúng,” Tào Diệp cúi người xuống quấn dây xích chó quanh cột vài vòng, trói Caesar trên cột rồi buộc nút thòng lọng, “Chắc không chạy được đâu?” Cậu ngồi xổm xuống vỗ đầu Caesar, “Mày ngoan ngoãn ở đây, đừng có chạy lung tung…” Nói còn chưa dứt lời, Caesar lại gần, há miệng lè lưỡi cũng liếm một cái lên mặt cậu.
Tào Diệp phản xạ có điều kiện “Èo” một tiếng, nhanh chóng nghiêng mặt ra sau, đứng lên cũng dùng mu bàn tay lau mặt: “Mày liếm mặt tao toàn nước bọt!”
Lương Tư Triết nhìn cậu cười ra tiếng.
“Lần này em cũng phải rửa mặt,” Tào Diệp nhăn mặt nói.


Cũng may nước bọt của Caesar không có mùi gì khó ngửi, nhưng trên mặt ươn ướt khiến người ta rất không thoải mái.

“Chúng ta lên tầng đi,” Tào Diệp nói xong lại nhanh chóng vui vẻ trở lại, nắm cổ tay Lương Tư Triết nhanh chân chạy lên bậc thang, “Đi mau đi mau, tiện thể xem máy!”
Lúc đi lên tầng Lương Tư Triết mới nhìn rõ trên lưng Tào Diệp không chỉ có violin, còn đeo một cái gậy rất dài, anh vươn tay chạm vào: “Đây là vũ khí gì?”
“Anh đoán xem.” Tào Diệp quay đầu cười với anh.
Lương Tư Triết bóp bóp, là một cây gậy rất nhỏ: “… Cần câu cá?”
“Bingo!” Tào Diệp nói.
“Gần đây có thể câu cá?” Không có nói gần đây có sông ngòi gì mà…
“Không phải câu cá,” Tào Diệp úp mở nói, “Có tác dụng khác, lát nữa nói cho anh.”
Đẩy cửa vào phòng, hơi lạnh trong phòng đập vào mặt, Tào Diệp ngước mắt lên nhìn thấy điều hòa kiểu treo tường màu xanh đậm mới tinh ở trên tường: “Chúng ta có điều hòa rồi!”
“Ừ.” Lương Tư Triết đặt camera lên bàn, sợ cậu hỏi nhiều nên anh nói trước, “Nhanh đi rửa mặt đi.” Nói xong quay người đẩy cửa vào phòng vệ sinh.
“Ê, đợi em.” Tào Diệp đặt đàn violin và cần câu đeo sau lưng xuống, cũng đi vào theo.
Hai người ghé bên bồn rửa mặt, anh một vốc nước em một vốc nước rửa sạch mặt, Lương Tư Triết rửa rất nhanh, đứng thẳng người trước lấy khăn mặt lau sạch sẽ, đang định vắt khăn mặt về thì Tào Diệp vẩy nước lên mặt anh.
“Trẻ con thế…” Lương Tư Triết cười nói, thuận tay đắp khăn mặt lên mặt Tào Diệp đang cười hì hì.

Tào Diệp cũng không để ý, đè lên khăn mặt lau qua loa mặt mình, lau mặt xong tiện tay vắt khăn mặt: “Nhanh lên nhanh lên, đi xem camera.”
Ra khỏi phòng vệ sinh, Tào Diệp vội vàng xách camera ngồi ở mép giường, mở túi bảo vệ dày cộp ra, sau đó đặt camera lên chân, cúi đầu hý hoáy một lúc.
“Kiếm đâu ra vậy?” Lương Tư Triết ngồi trên giường mình đối mặt với cậu hỏi.
“Chú Dần tìm người kiếm giúp em,” Tào Diệp mở nắp camera ra, “Gần đây chú ấy ở nước ngoài, chẳng gặp được người.” Cậu nói xong khiêng camera lên vai, ống kính đối diện Lương Tư Triết, “Tốt đấy nhỉ, có thể nhìn thấy anh.”
Camera phát ra tiếng vận hành rất nhỏ, Lương Tư Triết nhìn ống kính: “Mượn camera làm gì?”
“Sau đó sẽ diễn thử mà, thích nghi trước với ống kính… Anh đừng nghiêng mặt đi, nói một câu nào.”
“Nói gì được.” Lương Tư Triết cười một tiếng, anh vẫn không quen với ống kính cho lắm, mặc dù trước kia lúc biểu diễn cũng sẽ có rất nhiều ống kính quay mình, nhưng ống kính sân khấu và ống kính trực tiếp quay thẳng mặt này cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.


Ống kính này khiến anh cảm thấy không được tự nhiên, quá gần, đến mức gần như bất kỳ biểu cảm nhỏ xíu nào của mình đều sẽ bị bắt trọn.
“Nói bừa gì đó đi… Mấy ngày nay anh làm gì?” Tào Diệp hỏi đằng sau ống kính.
“Đọc kịch bản, xem phim… chỉ những chuyện này thôi.”
“Vậy… có nhớ em không?”
Lương Tư Triết ngẩn ra, câu hỏi này đến rất đột ngột, anh nhất thời chưa nghĩ ra nên đáp thế nào.
Không đợi anh lên tiếng, Tào Diệp sau ống kính đã cười đùa tí tửng nói một câu: “Em nhớ anh lắm đó anh Tư Triết.”
“Thật không,” Lương Tư Triết cũng cười, “Không nhìn ra.”
“Vừa rồi anh xem phim gì thế?”
“Nam Hải Thập Tam Lang, bộ phim cậu chọn.”
“À, chú Dần thích… em cũng chưa xem, anh phải đợi em về xem cùng!”
“Tôi đâu biết hôm nay cậu sẽ về, lát nữa tôi xem lại với cậu, cậu đừng chỉ quay mình tôi, đưa đây tôi xem thử.” Lương Tư Triết nghiêng người qua nhận lấy camera.
“Đột nhiên anh trở nên rất gần gũi…” Tào Diệp cười nói, mặt Lương Tư Triết trong hình ảnh chợt nâng cao để sát vào, sau đó cả khuôn mặt dời ra khỏi ống kính, biến thành xương quai xanh nhỏ gầy thẳng ngang tiến vào ống kính.

Tào Diệp dời camera, đưa cho Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết nhận lấy camera, một lần nữa ngồi về giường, khiêng trên vai giống như Tào Diệp: “Cũng nặng đấy.”
“Ừm, đây là máy chuyên nghiệp, bố em đã dùng cái máy này khi quay bộ phim lần trước.” Tào Diệp ngồi đối diện nhìn anh, “Có điều, chú Dần nói lần này có thể chú ấy sẽ dùng máy phim, lúc qua phim thương mại chú ấy thường dùng máy kỹ thuật số, quay phim văn nghệ dùng máy phim.

Nhưng máy phim phiền toái lắm, vẫn chưa thể nhìn thấy hình ảnh quay ngay lập tức, cái này dùng tiện hơn.”
“À…” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp trong màn hình, ống kính rất rõ ràng, ngay cả giọt nước vừa rồi chưa lau sạch trên mặt Tào Diệp cũng có thể được bắt trọn rõ mồn một, “Phim văn nghệ và phim thương mại cụ thể khác nhau ở chỗ nào?”
“Em cũng không rõ lắm, hình như phim văn nghệ chú trọng thể hiện cá nhân hơn, còn phim thương mại chú trọng đến trải nghiệm xem phim của khán giả? Em nói mò đấy, lần sau có thể xin chú Dần chỉ bảo…” Tào Diệp bỗng đưa mặt lại gần, dùng một con mắt nhìn ống kính, “Này, em ăn ảnh không?” Lúc nói chuyện cậu đang cười, cho nên con mắt cong thành hình vòng cung rất đẹp khi nhìn qua màn hình.
“Cũng được,” Lương Tư Triết cười nói, “Rất ăn ảnh.”
“Đúng rồi,” Tào Diệp đứng lên, đi đến bên cạnh bàn rút cần câu cá ra khỏi cái túi màu đen dài nhỏ, sau đó cầm gậy ngồi xuống, lại quay về màn hình, “Anh đoán đây là gì?”

“Đồ câu? Duỗi từ sân thượng xuống, tôi ở dưới treo lên cho cậu?”
“Uầy sao anh giỏi thế, cái này cũng có thể đoán được!” Tào Diệp kéo dài cần câu từng khúc một, cầm duỗi đến trước mặt Lương Tư Triết, lưỡi câu móc vào mép áo thun bên dưới xương quai xanh của Lương Tư Triết, hơi dùng sức, áo thun đã bị kéo lên một chút.
“Chẳng lẽ cậu có thể câu tôi lên?”
“Người ta nói nó có thể chịu được trọng lượng một trăm cân cũng sẽ không gãy, anh nhiêu cân?”
(1 Cân TQ = 0.5kg)
“Hơn một trăm hai mươi.”
“Vậy nói không chừng thật sự có thể.”
“Cậu thử xem.”
“Thôi, em cảm thấy có thể câu quần áo của anh từ trên đầu xuống… Vẫn đang quay?” Tào Diệp thu cần câu lại, đứng dậy ngồi bên cạnh Lương Tư Triết, “Nhìn xem hiệu quả quay thế nào.”
Lương Tư Triết đang định buông camera xuống, Tào Diệp bỗng nhiên nói: “Khoan đã!”
Động tác của Lương Tư Triết dừng lại: “Hửm?”
Tào Diệp nghiêng người, hai bàn tay duỗi đến trước ống kính, vỗ mạnh một cái: “CUT!” sau đó ngồi trở lại cười hì hì bảo: “Có chút cảm giác nghi thức nhỉ.”
Hô xong tiếng “cut” này, Lương Tư Triết đặt camera lên đùi, dời nó về phía Tào Diệp một chút, Tào Diệp duỗi tay xoay màn hình nhỏ, sau đó dùng ngón tay ấn mấy cái nút, tìm được đoạn clip vừa quay, nhấn vào phát.
Trên màn hình nhỏ xuất hiện mặt của Lương Tư Triết, lọn tóc dính nước, bên mặt còn dính giọt nước, Lương Tư Triết vô thức giơ tay lau mặt một cái, ngay sau đó giọng nói của mình cũng vang lên: “Mượn camera làm gì?” Sau khi nói xong Lương Tư Triết trong màn hình lơ đãng nghiêng mặt đi, hơi nghiêng mặt đối diện với ống kính.
Nhìn mình trong trong ống kính, Lương Tư Triết cảm thấy không được tự nhiên, thật sự quá gần, một tí cảm xúc trong ánh mắt cũng có thể bị bắt được, rõ ràng là một động tác nghiêng mặt rất bình thường, trong màn hình lại có thể diễn giải ra hàm nghĩa khác.
“Hiệu quả rất tốt,” Tào Diệp cúi đầu nhìn hình ảnh trên màn hình nhỏ nói, “Anh rất ăn ảnh nè.”
“Thật sao.” Lương Tư Triết thuận miệng nói, anh nhìn mình trong ống kính, nghĩ thầm hóa ra khi mình nói chuyện với Tào Diệp là như thế à, giữa lông mày đều mang theo ý cười, trông gần như có phần lạ lẫm.
“Nhưng mà, hình như anh hơi sợ ống kính… Chú Dần nói, muốn trông có vẻ tự nhiên trên màn ảnh, nhất định không thể sợ ống kính, bởi vì màn ảnh sẽ phóng to tất cả chi tiết trên mặt, hơi có một chút xíu mất tự nhiên cũng sẽ bị nhìn ra.”
Lúc này hình ảnh trên màn hình chuyển lên mặt Tào Diệp, Lương Tư Triết tiếp tục nhìn màn hình, trên gương mặt kia vẫn mang theo biểu cảm tươi cười như trước đây, nom hoạt bát linh động, so sánh với sự cứng nhắc trước ống kính của mình, Tào Diệp quả thực tự nhiên hơn rất nhiều.
“Đi, chúng ta xuống tầng lấy giá ba chân.” Tào Diệp tắt camera đặt lên giường, kéo Lương Tư Triết đi ra ngoài, vừa đi vừa thuật lại lời phó đạo diện nói ngày đó cho anh nghe, “Muốn tự nhiên đối mặt với ống kính, nhất định phải vượt qua chướng ngại tâm lý thích nghi với nó, xem nó là một người bạn cũ để ở chung… Cách thích nghi nhanh nhất đó là ép buộc mình đối diện với ống kính, tiếp nhận bản thân được ống kính quay ra.

Như vậy khi diễn thử sau này, mới sẽ không bị những người từng diễn trước kia trực tiếp out ra…” Hai người đi đến chỗ rẽ cầu thang tầng một, bước chân Tào Diệp khựng lại, nói được nửa câu thì kinh ngạc thốt lên: “Ơ –– Caesar đâu? !”
Trên cây cột trống trơn, nút thòng lòng buộc lúc nãy hình như bị giãy ra rồi.
Tào Diệp bước nhanh chạy xuống tầng: “Không phải chạy mất rồi chứ?!”
“Đi ra ngoài hỏi trước đã.” Lương Tư Triết đuổi theo cậu.
Tầng một không có ai, hai người chạy đến cửa, quay đầu nhìn sang hai bên một hồi, không thấy bóng dáng Caesar đâu.


Chủ cửa hàng hoa quả đối diện đang ngồi xổm trên mặt đất cắt dưa hấu, Tào Diệp hỏi một câu: “Chú ơi, vừa rồi có con chó chạy qua đây chú có thấy không?”
“À, có thấy,” Ông chủ ngẩng đầu nhìn họ một cái, “Con chó kia không nhỏ đâu, chạy ra ngoài dọa chú hết hồn,” Ông chủ chỉ về phía đầu đường, “Hình như chạy theo hướng đó.”
Tào Diệp co cẳng chạy theo hướng ông chủ chỉ, cậu chạy rất nhanh, ông chủ hỏi một câu “có ăn dưa hấu không” mà cậu đã chạy ra xa mấy mét rồi.
Chạy đến gần quán bar, bước chân của cậu dừng lại, đi vài bước sau đó dừng tại chỗ.
“Sao vậy?” Lương Tư Triết theo tới, liếc mắt đã thấy Caesar và con chó đất nhỏ màu trắng họ thường cho ăn kia đang làm chuyện bất chính ở góc tường, hai con chó chồng lên nhau run rẩy, đây đúng là… chó đụ.
Lại quay đầu nhìn Tào Diệp, đối phương đứng tại chỗ trợn mắt há mồm, hiển nhiên là bị sốc.

Lương Tư Triết lập tức không nhịn được cười một tiếng, lúc này Tào Diệp mới lấy lại tinh thần, trong biểu cảm tức giận trên mặt còn trộn lẫn một ít xấu hổ, kêu một tiếng: “Caesar!”
Caesar không để ý tới cậu, một lòng động dục với Tiểu Bạch, có mấy lần Tiểu Bạch muốn né ra, nó còn chạy nhanh đuổi theo.
Chậc, Lương Tư Triết thầm nghĩ, Caesar một cái tên khí phách như thế, nhưng bây giờ thoạt nhìn không Caesar chút nào cả…
“Em đi gọi nó về.” Tào Diệp cắn răng một cái, muốn tiến lên tách hai con chó ra.
Dáng vẻ của cậu hơi xấu hổ lại hơi lúng túng, khiến Lương Tư Triết nghĩ đến Tào Diệp lần đầu tiên mộng tinh sáng sớm ngày đó, lập tức lại nổi lên tâm tư trêu cậu, anh duỗi tay khoác lên bả vai Tào Diệp, ngăn cậu lại: “Này, đừng đi.”
“Tại sao?” Tào Diệp quay đầu nhìn anh, hỏi một cách khó hiểu.
“Con Caesar nhà cậu…” Lương Tư Triết nghiêng đầu về phía cậu, hạ giọng nghiêm túc nói bên tai cậu, “Vừa nhìn là biết kiềm chế quá lâu, cậu đổi vị trí suy nghĩ xem, nếu là cậu, lúc làm việc có thích bị người khác cắt ngang không?”
Khi nói lời này giọng điệu của Lương Tư Triết rất nghiêm túc, không nghe ra ý nói đùa, Tào Diệp nghe anh nói vậy, thật sự dừng bước lại không đi về phía trước nữa, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy lời này hình như có chỗ nào không đúng.
Vẫn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc không đúng chỗ nào, Lương Tư Triết đã không nhịn được cười lên bên tai cậu, không phát ra tiếng, nhưng mang theo luồng hơi phả lên tai Tào Diệp.

Tào Diệp quay mặt lại, Lương Tư Triết đang nhịn cười đến là vất vả.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, thấy dáng vẻ Tào Diệp không biết làm thế nào, Lương Tư Triết lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng, vừa cười vừa nâng cánh tay khoác trên bả vai Tào Diệp lên, xoa lung tung một hồi trên đầu cậu: “Cậu đổi vị trí suy nghĩ thật à…”
Tào Diệp lập tức nổi khùng nói: “Này, tóc đàn ông không thể tùy tiện sờ!”
“Thật không,” Lương Tư Triết thu tay lại cười nói, “Sau này tôi sẽ chú ý.”
“Vậy anh nói phải làm sao?” Tào Diệp xoắn xuýt nhìn hai con chó ở góc tường, “Em thật sự không thể làm gián đoạn chúng nó à?”
Cậu càng xoắn xuýt Lương Tư Triết càng muốn cười, lắc đầu cười bảo: “Tào Diệp cậu đáng yêu quá đi.”
“Cái từ đáng yêu này không thích hợp dùng cho em.” Tào Diệp thở dài nhìn hai con chó, trông có vẻ rất sầu.
“Nhắm mắt làm ngơ thôi,” Thật ra gặp phải chuyện này, Lương Tư Triết cũng không biết làm thế nào, anh quay đầu nhìn nơi khác, nhịn cười nói, “Cậu không nhìn là được mà.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.