Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 53: Quá Khứ 12





Buổi tối tắt đèn, Tào Diệp nằm trên giường lăn qua lăn lại, bị muỗi quấy nhiễu phiền kinh khủng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cơ thể quấn trong chăn mát lạnh, nhưng muỗi cứ vo ve bay tới bay lui bên tai cậu, không yên tĩnh lấy một giây đồng hồ.
“Lương Tư Triết…” Ngủ cũng không ngủ được, cậu nhỏ giọng gọi Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết nghe cậu lăn qua lăn lại trên giường bên cạnh giống như rán bánh bao, khó khăn lắm mới lim dim ngủ, lúc sắp chìm vào mộng đẹp thì nghe thấy Tào Diệp gọi tên mình như muỗi kêu.
“Ừm?” Anh nhắm mắt mơ mơ màng màng đáp lại.
“Anh cũng chưa ngủ à…” Giọng Tào Diệp to hơn.
“Ừm…” Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cơ thể ấm áp đột nhiên chen tới, Lương Tư Triết mở mắt ra nhìn, Tào Diệp ôm gối và chăn sang đây rồi.
“Sao vậy?” Lương Tư Triết hỏi bằng giọng hơi khàn.
“Không thể để một mình em bị muỗi quấy được hì hì…” Tào Diệp xấu xa lại gần, “Anh Tư Triết, anh phải cảm nhận uy lực của muỗi cùng với em… Dịch sang bên kia tí, em muốn ngủ chung với anh.”
“Cậu ngủ chung với tôi, người bị cắn vẫn là cậu.” Lương Tư Triết nói vậy nhưng vẫn dịch vào tường, nhường chỗ cho cậu.
Tào Diệp đã để gối nằm ngang, dùng chăn quấn người chặt chẽ: “Em đắp kín chăn mà, sẽ không cắn em, chỉ quấy rầy hai chúng ta thôi… anh nghe thấy không?”
“Ừ, nghe thấy rồi,” Lương Tư Triết bị cậu làm ồn hết buồn ngủ luôn, bên tai thật sự vang lên tiếng muỗi vo ve, “Hiệu quả ngay lập tức.”
“Hì hì hì.” Tào Diệp đắc ý cười, còn rất vui vẻ.
“Hài lòng chưa?” Lương Tư Triết hỏi.
“Cũng được… trên người anh có mùi dừa.”
“Mùi dầu gội đầu… không phải trên người cậu cũng thế à?”
Tào Diệp luồn ngón tay vào tóc mình cào cào, sau đó đặt dưới mũi ngửi: “Hình như có, có lẽ tóc anh dài, dùng dầu gội đầu nhiều hơn em.”
“Chắc vậy.” Lương Tư Triết đáp, duỗi tay ra từ trong chăn mùa hè, sờ lên tóc cậu, sau đó rụt tay về.
“Này anh lại sờ đầu em!” Tào Diệp ngẩng đầu lên khỏi gối.
“Ừ, sờ một cái, muốn đánh nhau hả?” Lương Tư Triết khẽ cười nói, dứt khoát thò tay ra đặt lên tóc cậu, xúc cảm rất tốt, tốt hơn Tiểu Bạch nhiều.
Tào Diệp hất tay anh ra, “Anh suốt ngày sờ đầu em em sẽ không cao lên được.”

“Cậu cao thế là được rồi.”
“Không được, anh không biết Trì Minh nghiêu cao hơn em à? Em phải cao thật cao mới được.”
“Cậu ta cao bao nhiêu?”
“Nó đã một mét tám rồi.”
“À bằng tôi, còn cậu?”
“Em còn thiếu một centimet.”
“Cao quá cũng không tốt,” Lương Tư Triết lại đặt tay lên tóc cậu, ấn đầu xoa nhẹ hai cái, cười nói, “Tôi trì hoãn giúp cậu.”
“Anh bỏ tay ra!” Tào Diệp lại kéo tay anh ra, “Nếu em không cao được là tại anh hết.”
Lương Tư Triết cười rút tay về, không đặt lên đầu Tào Diệp nữa, cười đủ mới nhắm mắt lại, chuẩn bị ủ cơn buồn ngủ.
“Anh muốn ngủ à?” Một lát sau Tào Diệp lại nói.
“Cậu vẫn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được, chả buồn ngủ tí nào… chúng ta trò chuyện đi, anh xoay lại.”
“Trò chuyện gì?” Lương Tư Triết lại mở mắt ra, trở mình nhìn Tào Diệp, “Mấy ngày nay ra ngoài chơi vui không?”
“Tạm được… Lâm Ngạn suốt ngày dẫn bọn em đến quán bar của anh ấy, ồn ào quá, tai em sắp điếc luôn rồi.”
“Cậu không thích đến?”
“Chán chết, hơn nữa…” Mặc dù trong phòng chỉ có hai người họ, nhưng Tào Diệp vẫn nhỏ giọng, “Đó là gay bar.”
Lương Tư Triết nghi ngờ mình nghe không rõ: “… Cái gì bar?”
“Gay bar,” giọng Tào Diệp lớn hơn, cậu lại gần Lương Tư Triết, lại thấp giọng, “Lén nói cho anh, Lâm Ngạn thích con trai.”
Giọng nói của cậu giảm rất thấp, giống như đang kể bí mật, khoảng cách quá gần, hơi thở nói chuyện vì thế phả lên mặt Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết không nói gì, anh cảm thấy trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ nổi lên, ngực như có một dây đàn mảnh kéo rất căng, bị giọng điệu thần bí của Tào Diệp khẽ gảy một cái, vang lên một tiếng “tưng” nhỏ.


Dư âm rung lên theo nhịp tim trong cơ thể, tích tắc đó ngực như thể cũng bị chấn động tê rần.
Cảm giác kỳ lạ đó là gì nhỉ? Lương Tư Triết theo bản năng không dám nghiên cứu sâu đến cùng, anh dằn cảm giác kỳ lạ này xuống, lật người nằm ngang: “Sao cậu biết?”
“Anh đừng quay sang chỗ khác… Em thấy bạn trai của ảnh rồi, trông như con gái ý.”
“À…” Lương Tư Triết nói, nhưng vẫn không xoay người, duy trì tư thế nằm ngang.
“Bạn trai của anh ấy thảm lắm.”
“Ừm?”
“Hình như bạn trai của Lâm Ngạn ký hợp đồng nghệ sĩ với công ty của anh trai Lâm Ngạn, đợt trước vừa nhận được tài nguyên phim, cũng sắp bấm máy rồi, không biết sao hai người họ bị phát hiện, anh trai Lâm Ngạn dưới cơn nóng giận đã quấy nhiễu tài nguyên, bạn trai của Lâm Ngạn cũng bị đóng băng… có phải thảm lắm không?”
“Rất thảm… Lâm Ngạn là ai?”
“Là… người gọi anh là bé người đẹp ấy.”
“À, nghe trong điện thoại hắn rất vui vẻ mà.”
“Đúng rồi, anh ấy cũng không xem là chuyện to tát, kể rõ ràng cho em nghe, sau khi em nghe xong cũng không muốn làm bạn với anh ấy nữa…”
“Ngày đó cậu còn chơi cùng hắn kia mà?”
“Ừm, đúng thế, em nghĩ vậy thôi… nhưng mà, anh ấy đối xử với em rất tốt,” Tào Diệp thở dài, nói rất xoắn xuýt, “Mâu thuẫn quá đi… Em không thể cắt đứt với Lâm Ngạn vì chuyện của anh ấy và bạn trai anh ấy, vậy cũng khó hiểu quá.”
“Hắn đối xử với cậu rất tốt? Tốt như thế nào?”
“Anh ấy á, em biết anh ấy từ khi còn bé, anh ấy lớn hơn em ba tuổi, giống như anh trai của em vậy, cái gì cũng mua cho em, mặc dù có lúc độc miệng, nhưng thật ra luôn nhường em… Cụ thể em cũng không nói rõ được, tóm lại anh ấy đối xử với em rất tốt.”
“Hắn…” Lương Tư Triết dừng một lát, lưỡng lự mở miệng, “Liệu có ý gì với cậu không?”
“Sao có thể?!” Đầu Tào Diệp nháy mắt bắn lên khỏi gối, “Anh đừng bỏ bom em, da gà da vịt của em bị anh bỏ bom nổi lên rồi.”
Lương Tư Triết: “.

.


.”
“Thật đấy, anh sờ xem,” Tào Diệp lần mò bàn tay anh, chạm vào cánh tay mình, “Sờ được chưa?”
“Ừ…” Thật ra không sờ được, chỉ cảm thấy đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp, hơi trơn, Lương Tư Triết rút tay về, không tự giác vê ngón tay.
“Hình như anh sờ vào nốt muỗi của em rồi, ngứa quá…” Tào Diệp nằm lại xuống gối, dùng ngón tay gãi gãi cánh tay, tiếp tục lời nói vừa rồi, “Anh ấy đối xử với mấy người bạn đều rất tốt, không chỉ đối với em… Vả lại, anh ấy chỉ thích kiểu con trai trông giống con gái, cho nên em cảm thấy anh ấy vẫn thích con gái.”
“Ờ…”
“Hì hì hì, anh Tư Triết, anh thích kiểu con gái như nào?” Tào Diệp càng trò chuyện càng hăng, xích lại gần hỏi Lương Tư Triết.
“Tôi à…” Lương Tư Triết bỗng dừng một lát, giơ một tay lên, mu bàn tay đặt lên mắt, mở miệng nói trong đêm tối, “Sao cậu biết tôi thích con gái?”
“Hả?” Lần này Tào Diệp hoàn toàn ngồi bật dậy, “Anh cũng thích con trai?!”
Cho dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tào Diệp, cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ giật nảy mình của cậu ở trong đầu, mắt trợn tròn, trong bóng đêm có vẻ rất sáng, trông hơi ngu ngơ, nhưng rất sinh động.
Trong đầu Lương Tư Triết phác họa ra dáng vẻ lúc này của cậu, mu bàn tay vẫn che lên mắt, khóe miệng bên dưới hơi cong lên: “Cậu tin thật à?”
“À, anh lừa em…” Tào Diệp thở phào nhẹ nhõm, “Dọa em hết hồn, anh làm hại em tối nay lúc ngạc nhiên lúc sợ hãi.”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Cậu cũng biết cậu lúc ngạc nhiên lúc sợ hãi(1).”
(1) gốc nhất kinh nhất sạ 一惊一乍: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi
“Còn không phải tại anh hết!” Tào Diệp lại nằm xuống, “Nếu anh thích con trai, em sẽ không ngủ chung với anh.”
“Lâm Ngạn thích con trai chẳng phải cậu vẫn chơi vui vẻ với hắn sao?”
“Chơi là có thể chơi cùng nhau, dù sao anh ấy cũng không thích em, nhưng ngủ chung cứ cảm thấy kỳ lạ… Hơn nữa, Lâm Ngạn thích con gái, và con trai nhìn giống con gái, cho nên em nghĩ anh ấy vẫn thích con gái.”
Lương Tư Triết “À” một tiếng.
“Sao anh không hỏi em thích kiểu con gái như thế nào?”
“Cậu nói đi.”
“Em thích giống như anh…” Tào Diệp cố ý dừng lại, đợi Lương Tư Triết có phản ứng quá độ giống mình vừa rồi.
Nhưng Lương Tư Triết xem ra không có phản ứng chút nào.
“Con gái xinh xẻo.” Tào Diệp tự giác mất mặt tiếp tục trò đùa vô vị của mình, “Này, sao anh chẳng có phản ứng gì vậy?”
“Tôi biết ngay, trò này cũ rồi.” Lương Tư Triết bỏ tay ra khỏi mắt, nhắm mắt cười nói.
“Em cũng thấy vậy.” Tào Diệp mất hứng đáp.

“Mau ngủ đi.”
“À… đợi tí,” Tào Diệp vừa nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở miệng nói, “Em lại nghĩ ra một khả năng khác mà chúng ta có thể gặp nhau.”
“Hửm?”
“Dựa theo quỹ đạo ban đầu, anh chơi violin giỏi như thế, nói không chừng ngày nào đó ra nước ngoài biểu diễn, sẽ có cơ hội chung sân khấu với mẹ em, còn em, thỉnh thoảng em cũng sẽ đi xem buổi biểu diễn của mẹ em, sau khi buổi biểu diễn kết thúc em sẽ ra sau sân khấu tìm mẹ.

Chắc chắn mẹ em rất thích anh, cho nên mẹ sẽ giới thiệu chúng ta làm quen, sau đó chúng ta trò chuyện, trò chuyện rất vui vẻ, thế là trở thành bạn thân, tinh ~”
Lương Tư Triết cười một tiếng, rất có ăn ý nối tiếp: “Số phận lại trùng hợp.”
“Ừm, bây giờ có thể ngủ rồi.” Tào Diệp cũng nhắm mắt lại, yên tĩnh một lát, lại nhỏ giọng nói, “O o o o o, anh có nghe muỗi kêu không?”
“Có.”
“Vậy là tốt rồi,” Tào Diệp nhắm mắt cười lên, vui vẻ vì kế hoạch của mình đã đạt được, “Ngủ ngon, Lương Tư Triết.”
“Ngủ ngon.” Lương Tư Triết nói xong mở mắt ra trong bóng tối.
Trong phòng đen như mực, màn hình nhỏ của điều hòa hiển thị nhiệt độ đã điều chỉnh, trong bóng đêm phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Tào Diệp nói “Ngủ ngon” xong, không bao lâu đã ngủ say, điều hòa im lặng đưa gió mát, không có tạp âm vù vù của quạt điện, tiếng hít thở từ từ chầm chậm của thiếu niên nghe vô cùng rõ ràng.
Nhưng Lương Tư Triết trước đó sắp ngủ, lúc này lại nỗi lòng khó yên, không buồn ngủ chút nào.
“Lâm Ngạn thích con trai.” Tiếng nói rất khẽ của Tào Diệp lại vang lên bên tai, ngay cả luồng hơi thổi lên mặt dường như vẫn có thể cảm nhận được.
Chỗ sâu trong não, một cảm xúc lạ lẫm và mãnh liệt rục rà rục rịch, giống như chỉ cần tiếp tục suy nghĩ kỹ càng theo câu nói kia, mở ra lớp giấy bóng kính che phủ trên đó, bọn chúng sẽ đổ toàn bộ ra.
Lương Tư Triết có một dự cảm mãnh liệt, một khi những cảm xúc kia tràn ra ngoài, mình sẽ bị nuốt hết vào một cách nhanh chóng, hoàn toàn, không thể phản kháng.

Nó gần như là cơ chế dự báo phát động cảm xúc của anh, khiến anh không dám tiếp tục nghĩ sâu, ngón tay của anh không tự giác cuộn lại.
Anh trở mình, nằm nghiêng đối mặt với vách tường, đưa lưng về phía Tào Diệp, ép buộc bản thân không để ý đến cảm xúc này nữa.
Một thân một mình, không biết làm sao, tai vạ khó tránh… Trong một năm trước anh đã nếm đủ những cảm xúc này, anh đã luyện được bản lĩnh niêm phong cảm xúc của mình lại ngã vào giấc mơ nặng nề.

Lần này cũng giống vậy, anh xóa sạch mọi suy nghĩ khỏi não, chỉ để lại bóng tối vô vận không bờ bến, ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.