Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 59: Hiện Tại 1





Một giờ sáng, trong nhóm chat nhà đầu tư của “Lựa chọn tuyệt vọng” liên tục có tin nhắn mới, nhà sản xuất Từ An Kiều đang livestream tình huống quay phim.
00:34 Mưa rất to, vừa rồi cảnh sát giao thông đã phong tỏa đường, các nhóm đã chuẩn bị xong rồi, đội ngũ mượn từ bên cảnh sát giao thông để duy trì tình hình giao thông cũng vào vị trí rồi, lát nữa là có thể quay phim.
01:05 Đạo diễn Tăng chỉ đạo diễn viên quần chúng diễn thử, phối hợp khá tốt.
01:17 Tư Triết và Tiểu Ngũ hóa trang xong, đã đi ra chờ lên diễn, có thể quay bất cứ lúc nào.
01:29 Diễn viên quần chúng nhìn thấy Tư Triết đều sục sôi, đạo diễn Tăng suýt nữa không kiểm soát được cảnh quay…[mồ hôi lạnh]
01:46 Xong rồi, cuối cùng diễn viên quần chúng đã trở lại trạng thái, Tư Triết và Tiểu Ngũ vừa di chuyển vị trí một lần, sắp quay chính thức rồi.

Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên liên tục, Từ An Kiều lắm lời này vẫn đang tự high trong nhóm, giờ này chắc mấy nhà đầu tư khác đều ngủ rồi, không ai đáp lại y.
Tào Diệp vùi trong ghế sofa bằng da ở phòng khách, không biết có phải bị âm thanh rung làm phiền không, đêm nay phim đánh yêu quái được chọn để thôi miên đã chiếu hơn một nửa, nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.
Thực ra có thể chặn nhóm chat, hoặc là trực tiếp tắt điện thoại, nhưng cậu lại chẳng biết vì sao mình không làm vậy, mặc cho nó cứ chốc chốc lại rung trên bàn trà.

Lúc tin nhắn đến còn cầm lấy nhìn một cái, cuối cùng dứt khoát không ném điện thoại về nữa, cứ cầm nó ở trong tay đợi nó rung.
Đợi một lúc lâu, điện thoại trong lòng bàn tay không rung nữa, cậu gõ một dòng chữ gửi đi: “Quay thế nào rồi?”
Không biết bên Từ An Kiều xảy ra sự cố gì, mãi mà không trả lời tin nhắn, Tào Diệp mất tập trung nhìn cảnh đánh nhau trên màn ảnh, thầm nghĩ chán quá đi… Phim nhàm chán thế này vậy mà chẳng có tí hiệu quả thôi miên nào.
Hiện trường quay phim thế nào cũng không biết, sau một lúc lâu Từ An Kiều cũng không trả lời tin nhắn, không lẽ đã xảy ra sự cố gì?
Phiên bản trước lúc Hoàng Thiên Thạch quay cảnh đua xe đánh nhau kia, suýt chút nữa bị một cú vung đuôi xe hất ra, cũng may lúc đó một diễn viên đóng thế khác đi moto tay mắt lanh lẹ đỡ được hắn, cuối cùng mới không đến mức tạo thành tai nạn.
Nhưng nghe nói sau khi xảy ra sự cố, toàn bộ nhân viên đoàn phim đều nghĩ lại mà sợ, nên đã làm việc với tổ biên kịch và chỉ đạo hành động sửa đổi phân cảnh đánh nhau, nhưng người đại diện của Hoàng Thiên Thạch nói gì cũng không chịu để Hoàng Thiên Thạch quay cảnh đánh nhau này nữa, thế là cuối cùng chỉ có thể để đóng thế hoàn thành cảnh tiếp theo.
Ngẫm lại cảnh đua xe đánh nhau kia đúng là đủ chấn động lòng người, lần này sẽ không xảy ra tai nạn nữa đúng không? Tào Diệp cúi đầu nhấn sáng màn hình điện thoại, hơn mười phút trôi qua, Từ An Kiều vẫn chưa trả lời tin nhắn, cậu càng nôn nóng không yên lòng.
Cậu ném điều khiển từ xa sang bên cạnh, đứng dậy khỏi ghế sofa, thay một bộ quần áo ra ngoài – dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát đến hiện trường quay phim nhìn xem.
Bên ngoài vẫn đang mưa, trên cửa sổ sát đất đều là vết nước do hạt mưa đập vào để lại, lúc thay quần áo cậu nhìn ra ngoài từ phòng khách, đèn đường bên đường cách đó không xa mờ mịt thành từng cụm từng cụm quầng sáng lờ mờ, cực kỳ giống đêm mưa nào đó trong trí nhớ.
Lúc đẩy cửa ra ngoài điện thoại nắm trong tay cuối cùng rung lên, Tào Diệp cúi đầu nhìn một cái, Từ An Kiều vẫn chưa trả lời tin nhắn, đổi lại là Lâm Ngạn trả lời một câu nhảm vô nghĩa: “Vẫn chưa ngủ à Diệp Tử? Ở cùng với cô nàng nào thế?”
Tào Diệp nhấn tắt màn hình không để ý tới, đóng cửa vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.
Xe khởi động rồi lái ra khỏi gara tầng hầm, điện thoại đặt ở trước cần số lại rung một cái, cậu giẫm phanh nhìn thoáng qua tin nhắn, lần này Từ An Kiều gửi đến tin nhắn thoại: “Rất suôn sẻ, cảnh đua xe vừa rồi quá đặc sắc, nhất thời xem tập trung quá quên gửi tin nhắn, sếp Tào vẫn chưa ngủ à?”

… Ấy thế mà vì xem nhập tâm nên quên gửi tin nhắn, Tào Diệp cạn lời, cậu cầm lấy điện thoại trả lời một tin nhắn thoại: “Chưa ngủ, có chuyện gì lập tức gọi điện cho tôi.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lâm Ngạn cũng trả lời một tin nhắn thoại, Tào Diệp tiện tay nhấn mở, Lâm Ngạn “chậc” một tiếng: “Quan tâm Lương Tư Triết quá nhỉ, nếu không đến hiện trường xem thử?”
Bị anh ấy nói trúng rồi, mình thật sự định đến đó xem thử.

Tào Diệp đặt điện thoại về, thầm nghĩ cũng không phải quan tâm Lương Tư Triết, xảy ra chuyện gì đều không tốt với cả đoàn phim, nên đến hiện đường đóng phim xem thử.
Chọn cảnh quay thế trên một đường cái thưa thớt người ở tại ngoại ô Bắc Kinh, đoàn phim đặc biệt chọn thời gian đêm khuya phong tỏa đường quay phim.

Trước đó Tào Diệp đã biết địa điểm quay phim, cách nhà cậu ở sáu, bảy mươi cây số, lái xe đi hơn một tiếng mới đến nơi.
Đêm khuya trên đường không nhiều xe, cần gạt nước gạt qua gạt lại rất nhanh, không ngừng gạt đi nước đọng trên kính chắn gió.
Hơn nửa đêm đến đoàn phim giám sát quay phim, đây là lần đầu tiên với Tào Diệp, nhưng chỉ là cảm thấy không yên tâm, trời mưa quay cảnh đua xe hoành tráng, mặc dù các biện pháp an ninh làm rất tốt, cũng mời chỉ đạo hành động đáng tin cậy, nhưng thời tiết này không ai có thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Cảnh đua xe này được xác định quay lại vào một tuần trước, đoàn làm phim luôn chờ cơ hội trời mưa vào ban đêm, đợi mãi đến khi những cảnh quay lại khác đã hoàn thành, cuối cùng đợi được trận mưa to này.
Cũng may năm nay nước mưa đầy đủ, lại gặp cơn mưa đêm trong thời gian quay thế đã ký.

Nếu không mưa nhân tạo của đoàn phim thật sự không dễ thao tác cho cảnh quay hoành tráng và điều động lớn như thế.
Cách địa điểm quay phim vài cây số, Tào Diệp gọi điện cho Từ An Kiều, Từ An Kiều nghe máy, kinh ngạc nói sếp Tào sao cậu vẫn chưa ngủ?
“Tôi đến giám sát quay phim,” Tào Diệp lái xe nói, “Phong tỏa đường rồi đúng không? Xe còn có thể đi vào không?”
Từ An Kiều nghe xong kinh ngạc hơn: “Chao ôi, đêm hôm khuya khoắt sao cậu tới đây?”
“Không ngủ được, tới xem thử.”
“Vậy tôi ra ngoài đón cậu, bên ngoài phong tỏa hết rồi, cảnh sát giao thông đang coi giữ, cậu không tự lái vào được.”
Tào Diệp đáp một tiếng “Được” sau đó cúp điện thoại.
Xe lái thêm mấy phút, từ xa đã nhìn thấy địa điểm quay phim đèn đuốc sáng trưng, tấm hắt sáng của đoàn phim phát ra ánh sáng chói mắt trong màn mưa dày đặc.
Từ An Kiều đứng ở ven đường, che ô đợi cậu.


Tào Diệp đạp phanh giảm tốc độ xe, Từ An Kiều mở cửa xe, cúi người ngồi vào, thu ô đóng cửa xe lại: “Trời mưa to sao cậu không nói trước một tiếng đã đến rồi, chậm thêm nửa tiếng nói không chừng sắp kết thúc công việc… Lái thẳng về phía trước là được, xe của đoàn phim đều dừng ở đằng kia.”
Tào Diệp lái về phía trước theo hướng Từ An Kiều chỉ, vừa lái xe vừa nói: “Sắp quay xong rồi? Quay suôn sẻ thế à?”
“Cảnh đua xe kia rất thuận, diễn viên quần chúng phối hợp rất tốt, quay ba lần đã qua rồi, bây giờ đang quay cảnh đánh nhau, dừng ở đó là được,” Từ An Kiều chỉ về phía trước qua kính chắn gió, “Vừa rồi Tư Triết bị thương nhẹ…”
Tào Diệp đang giẫm phanh lùi lại, giẫm mạnh một phát phanh xe dưới chân, thân xe đột nhiên dừng lại, nửa người trên của Từ An Kiều lắc một cái, sau lưng đập vào lưng ghế ngồi, “Ôi” một tiếng.
Tào Diệp liếc y một cái: “Bị thương ở đâu?”
Từ An Kiều vẫn chưa hoàn hồn lại từ khiếp sợ vừa rồi: “Cậu lái xe kiểu này, nửa đêm trời mưa phải cẩn thận hơn…”
“Nói chuyện chính,” Tào Diệp thúc giục, “Có nghiêm trọng không?”
“À, bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cánh tay đập xuống đất khi quay đánh nhau gần người, ngâm trong mưa suốt, chỉ sợ ngày mai sẽ nhiễm trùng…”
Tào Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tưởng rằng lại xảy ra chuyện lần trước.” Chân thả phanh lại tiếp tục lùi xe, dừng hẳn xe bên cạnh chiếc xe đoàn phim thuê, “Băng bó vết thương chưa?” Nói xong cậu đẩy cửa xe ra xuống xe.
Từ An Kiều vội vàng xòe ô cho cậu: “Không băng được, cảnh này đều mặc áo ngắn tay đánh nhau, cánh tay lộ ra ngoài, băng bó vào nhìn rõ ràng lắm… nhìn chỗ kia,” Từ An Kiều đứng bên cạnh cậu, giơ tay chỉ chếch phía trước, “Thấy không? Đang đánh nhau đấy.”
Tào Diệp nhìn theo hướng y chỉ, ánh đèn của đoàn phim chiếu lên mặt đường ướt át, Lương Tư Triết mặc bộ đồ đen và diễn viên mặc đồng phục cảnh sát đang quay một cảnh rượt đuổi.
“Cảnh đánh nhau của Tư Triết rất đẹp,” Từ An Kiều ở bên cạnh cảm thán một câu, “Động tác đẹp, còn có máu liều, lúc đó Hoàng Thiên Thạch quay cảnh này đã rất lo lắng, chưa từng quay cảnh đánh nhau, không biết đánh như thế nào.

Trước khi quay phim tôi còn hỏi Tư Triết, cậu ta cũng chưa từng quay cảnh đánh nhau, luôn đóng phim văn học, nhưng đúng là không nhìn ra đây là lần đầu tiên đánh nhau…”
“Ừ.” Tào Diệp nhìn về phía quay phim, các nhân viên công tác của đoàn phim ở trên đường nhìn thấy cậu đều lộ ra biểu cảm hơi ngạc nhiên, phản ứng lại mới nhớ chào hỏi.
Từ An Kiều nhìn phản ứng thú vị này của họ, cười nói: “Nhìn đi, ai cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ cậu lại đến muộn thế này… Vừa rồi chưa nói xong, lần đầu tiên Lương Tư Triết quay cảnh đánh nhau, tôi nghĩ xem như điểm tuyên truyền, lát nữa quay xong, bên tuyên phát đi theo sẽ tới phỏng vấn, trở về trong thời gian tuyên truyền chúng ta sẽ nắm lấy điểm này để tuyên truyền, khán giả đều có hứng thú với Lương Tư Triết, tỷ lệ chuyển đổi phòng vé sẽ không thấp.”
“Được, anh xem rồi làm.” Tào Diệp nói, đoạn đi tới bên dưới một dãy lều che mưa bên máy quan sát, bước chân dừng lại, nhìn cảnh quay phim cách đó không xa.
Cảnh động tác này của Lương Tư Triết đánh rất đẹp, động tác vừa hung ác vừa chuẩn, cú đấm nào cũng thích hợp, sức lực hung ác không muốn mạng của Mặt Sẹo được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Tào Diệp đã xem rất nhiều cảnh đánh nhau, có vài cảnh dài dòng không thú vị, xem xong chỉ khiến người ta muốn ngủ gật, nhưng dễ nhận thấy cảnh trước mắt này không phải kiểu đó, nó là cảnh đánh nhau khiến khán giả xem với tâm trạng lo lắng thấp thỏm.
Xem một lúc cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tuyên truyền cảnh đánh nhau này rất tốt, nhưng…” Nói được một nửa thì dừng lại, Lương Tư Triết bị diễn viên đối diện đánh ngã xuống đất, trên người trúng mấy đòn nặng, trông rất đau.

Mặc dù biết chỉ đạo hành động đã sắp xếp tiết mục trước, nhưng nhìn vẫn rất khiến người ra lo lắng.

“Nhưng gì?” Từ An Kiều nghe ra đắn đo trong lời nói của cậu, bèn hỏi.
“À,” Tào Diệp hoàn hồn, “Nhưng tôi nhớ trước đó hình như Lương Tư Triết có một bài báo tiêu cực liên quan đến đánh nhau, đến lúc đó liệu có dư luận cố ý dẫn đến tin kia không?” Lúc nói lời này cậu vẫn nhìn về phía xa, Lương Tư Triết nhanh chóng lộn một vòng trên mặt đất sau đó rất nhanh nhân cơ hội ngăn chặn đối phương, tàn nhẫn bóp lấy cổ người họ đập xuống đất.
“Đúng là có khả năng này,” Từ An Kiều nghĩ ngợi, “Vẫn là cậu nghĩ chu đáo, nhưng chuyện kia đã qua lâu rồi, cho dù có người cố ý hướng dư luận, chắc cũng sẽ không gây nên bọt nước gì… Kể ra chuyện năm đó cũng lạ thật, thoạt nhìn Tư Triết không phải người xúc động như vậy mà, tại sao lại ẩu đả với phóng viên trong những dịp như họp báo, mấy chục máy camera ở hiện trường đều đang quay mà…”
“Ai biết được,” Tào Diệp nói, “Anh lăn lộn trong phim trường quanh năm, nghe mấy tin tức này nhiều hơn tôi chứ?”
“Hầy, đều là tin đồn thất thiệt,” Từ An Kiều cười một tiếng, thực sự kể với cậu tin tức mình nghe được, “Nghe nói buổi họp báo kia là Lương Tư Triết chủ động muốn mở, lúc ấy nóilà hỏi gì đáp nấy, hỏi gì cũng được, không ngờ đến hiện trường lại không chịu hợp tác, trên bục dưới bục om sòm không vui, cuối cùng không biết làm sao lại xung đột với một phóng viên trong đó…”
“Nhiều camera quay như thế, cũng phải có video ghi lại hiện trường thực tế chứ?”
“Có thì có, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy có người tới ghé vào tai Lương Tư Triết nói câu gì đó, sau đó sắc mặt Lương Tư Triết thay đổi, tiếp đó bước xuống đánh người, chuyện này ai có thể đoán được rốt cuộc là lời nói gì chọc giận cậu ta…”
“Trêu ngươi thế.”
“Đúng đó,” Từ An Kiều cười nói, “Bảy bí ẩn chưa có lời giải đáp của làng giải trí, chuyện này mấy năm trước được xếp thứ nhất, năm đó om sòm xôn xao một hồi.”
“Thế à.” Tào Diệp thuận miệng trả lời một câu.
Khi sự kiện Lương Tư Triết đánh nhau với phóng viên gây nên sóng gió ở trong nước, cậu đang xử lý việc tang của mẹ ở nước ngoài, bận sứt đầu mẻ trán, hơn nữa lúc đó bọn vừa mới rạn nứt, cậu không có tâm trạng quan tâm bài báo liên quan đến Lương Tư Triết.
Chuyện đánh người hồi ấy rất ồn ào, gần như khiến Lương Tư Triết bị toàn bộ giới truyền thông tẩy chay.

Đắc tội truyền thông không phải chuyện nhỏ, lúc đó rất nhiều truyền thông đều đang chạy theo trào lưu nói xấu(1) Lương Tư Triết, phê bình tồi tệ việc anh giành được giải ảnh đế nhờ nhân vật Tiểu Mãn.
(1) gốc là hát suy – 唱衰 là tiếng Quảng Đông, có nguồn gốc từ Hongkong mang nghĩa xấu ý bảo thanh danh người đó không tốt, “唱” có nghĩa là tuyên truyền, còn “衰” chỉ sự không tốt.
Nhưng Lương Tư Triết không nói lời nào và đi quay phim hai năm, lúc trở lại đã cầm theo cúp ảnh đến Cannes vinh dự trở về, khiến những truyền thông từng phát ngôn bừa bãi phê bình kỹ năng diễn xuất của anh á khẩu không trả lời được, đành phải ngoan ngoãn nâng anh lên bàn thờ của ngành điện ảnh.
Chạm đáy bắn ngược như trong sách giáo khoa, năm đó cuộc chiến thay đổi tình thế Lương Tư Triết đánh rất hay.

Im lặng hơn hai năm, dựa vào một bộ phim “Vọng Xuyên chi Xuyên” không hề có bóng dáng ở chuỗi rạp chiếu phim đại lục xác lập địa vị không thể lay chuyển của mình trong làng điện ảnh Hoa ngữ trong tương lai.
Đạo diễn hô “Cut”, cảnh đánh nhau rượt đuổi kịch liệt cách đó không xa đã qua.

Lương Tư Triết đứng lên, kéo diễn viên đối diện vừa bị anh áp chế đánh đập lên, hai người đứng nói mấy câu.
Tống Thanh Ngôn chạy đến xòe ô cho Lương Tư Triết, vóc người cô thấp, trong tay lại ôm khăn tắm và áo khoác đưa cho Lương Tư Triết, không thể rút tay nâng cao ô lên.

Lương Tư Triết nói chuyện với diễn viên kia, duỗi tay nhận lấy ô, mặt ô màu đen rất rộng, đủ để che cho anh và Tống Thanh Ngôn.
Sau khi nói vài câu Lương Tư Triết đi về phía lều che mưa của máy quan sát, lều che mưa chỉ dựng mười mét, Tăng Nhiên ngồi ở đằng sau máy quan sát chính giữa.


Tào Diệp vừa đến đã không có ý định đi đến giữa, vẫn đứng ở nơi bên cạnh ít người, cậu luôn hiểu không quấy rầy tiến độ của đoàn phim, sáng tác nghệ thuật cần tự do, người đầu tư cậu đây vẫn luôn buông tay để đoàn phim tự kiểm soát tiến độ.
Lương Tư Triết vào lều che mưa, thu ô đưa cho Tống Thanh Ngôn, cô nàng vội vàng khoác khăn tắm trong ngực lên người anh.

Lương Tư Triết dùng khăn tắm lau tóc ướt đẫm, đi đến sau lưng Tăng Nhiên, hơi cúi người xem cảnh vừa rồi.

Nhân viên công tác đứng bên máy quan sát thấy anh đi tới đều tự giác nhường chỗ cho anh.
“Này Tư Triết,” Đạo diễn Tăng Nhiên thấy anh tới đây thì dùng chuột kéo hình ảnh vừa rồi cho anh xem, “Hiệu quả của lần này rất tốt, chỗ tông xe này, lần trước anh cảm thấy chỗ này đánh không trôi chảy, lần này không có vấn đề rồi.”
“Cũng được,” Lương Tư Triết nhìn hình ảnh nói, “Tốt hơn lần trước, tôi muốn xem chỗ ép sát mặt đất gần người.”
Tống Thanh Ngôn đứng phía sau nhìn vết trầy da trên cánh tay anh, miệng vết thương không chảy máu nữa, nhưng xung quanh bị nước mưa ngâm hơi trắng bệch.

Trận đánh nhau lúc nãy hình như lại có thêm vết thương mới, trông hơi rợn người, cô nhỏ giọng thúc giục: “Anh Tư Triết ơi anh có muốn vào trong băng bó không? Bác sĩ đã đợi ở bên trong lâu lắm rồi.”
“À đúng,” Tăng Nhiên cũng nhớ ra, quay đầu nhìn vết thương của anh, “Tư Triết anh nhanh đi băng bó đi, lần này không có vấn đề gì, rất tốt.”
“Chỉ có mấy phút thôi, xem một lần đi.” Lương Tư Triết quay đầu nhìn Tống Thanh Ngôn, “Em đi gọi Tào Diệp qua đây, trở về là anh xem xong rồi.”
“Sếp Tào đến đây?” Tống Thanh Ngôn nghe vậy hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn xung quanh, “Ở đâu ạ, sao em không thấy?”
“Bên kia,” Lương Tư Triết đứng thẳng người, hất cằm về phía Tào Diệp, “Nhón chân nhìn.”
“Ò,” Tống Thanh Ngôn tự biết mình thấp, nghe lời nhón chân lên, lúc này mới nhìn thấy dưới lều che mưa cách đó ba mét, Tào Diệp đang trò chuyện với Từ An Kiều, “Nhìn thấy rồi, em đi liền.”
“Chân ngắn thì chạy,” Lương Tư Triết trêu cô, “Em không chạy cậu ấy sẽ chạy mất.”
“Em biết rồi!” Tống Thanh Ngôn vừa chạy vừa đáp.
“Sếp Tào tới đây?” Tăng Nhiên cũng rướn cổ lên nhìn về phía Tào Diệp, trong giọng lộ vẻ khó tin, “Trời mưa to thế này, trước đó không nói là sẽ đến mà…”
“Cậu ấy thường tới xem quay phim à?” Lương Tư Triết dời tầm nhìn về máy quan sát, giọng điệu bình thường trò chuyện với Tăng Nhiên.
“Sếp Tào không thường đến xem hiện trường, bình thường đều là sếp Đinh của Lomond thỉnh thoảng đến, gặp phải tình huống cần đầu tư thêm sếp Tào mới đến.”
“À, vậy lúc Hoàng Thiên Thạch quay phim cậu ấy có đến xem không?”
“Không,” Tăng Nhiên không nhìn nữa, suy đoán nói, “Tới giờ này không lẽ có việc gì gấp?”
“Sẽ không, có việc gấp chắc chắn đã nói từ lâu rồi.” Lương Tư Triết đáp.
Giọng điệu anh chắc chắn, thậm chí không mảy may có ý suy đoán, Tăng Nhiên cảm thấy rất có lý, chẳng mấy chốc đã tiêu tan lo lắng trong lòng, tiếp tục xem hình ảnh chiếu lại trong máy quan sát.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.