Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 65: Hiện Tại 7





Cửa xe mở ra, Lương Tư Triết thò người vào hạ thấp lưng ghế của ghế phụ lái xuống, để Tào Diệp dựa vào thoải mái hơn, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cậu.
Dây an toàn vừa thắt lại thì Tào Diệp vươn tay kéo ra, nhíu mày, híp mắt nhìn Lương Tư Triết, khó chịu lẩm bẩm: “Đừng siết tôi, muốn nôn.”
“Chốc nữa đến nhà rồi, đừng nhúc nhích.” Lương Tư Triết nắm nhẹ cổ tay cậu, để cậu buông dây an toàn trên người ra.

Anh cúi đầu nhìn Tào Diệp, ánh sáng mờ tối trong gara tầng hầm xuyên qua cửa sổ trước xe chiếu lên mặt Tào Diệp, rơi trên mặt mày dịu dàng và sống mũi cao thẳng của cậu.

Thiếu niên bị năm tháng mài ra góc cạnh, trổ mã thành dáng vẻ của thanh niên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng trẻ con trong từng chi tiết nhỏ.
Không uống được thì đừng uống nhiều như vậy, Lương Tư Triết nhìn cậu thở dài, bạn bè đoàn phim vui vẻ quan trọng đến vậy à? Nhưng có vẻ như Tào Diệp luôn như thế, mười năm trước tặng kịch bản cho anh để anh vui, mười năm sau vì những người bạn ở đoàn phim không mấy thân thiết vui vẻ mà không từ chối những người đến mời rượu.

Trông thì rất công tử bột thật ra lại vô cùng mềm lòng, nhưng người khác vui vẻ thế kia, bản thân cậu vui không?
Lương Tư Triết giơ bàn tay thắt dây an toàn lên, rơi trên mái tóc của Tào Diệp xoa nhẹ hai cái, xúc cảm không thay đổi, mềm mại như năm đó.
“Đừng có sờ đầu tôi.” Tào Diệp nhắm mắt không vừa lòng càu nhàu.
Lương Tư Triết nhìn cậu: “Tại sao?”
“Anh sờ đầu tôi tôi sẽ…” Tào Diệp nói được một nửa lại dừng, có lẽ nhận ra tuổi tác của mình không cao lên được nữa.
Lương Tư Triết nhìn cậu cười một tiếng, không để ý Tào Diệp không bằng lòng lại xoa nhẹ tóc cậu hai cái, lúc này mới rụt tay về đóng cửa xe lại, đi đến vị trí ghế lái ngồi vào.
Xe khởi động, dàn âm thanh tự động kết nối vào điện thoại của Tào Diệp, bắt đầu phát nhạc đệm phong cách jazz của “Lựa chọn tuyệt vọng”.
Lái xe số tự động đã quen, xe này của Tào Diệp quả thực hơi khó lái, phải luôn nhớ chuyển số, may mà giờ này cũng không tắc đường lắm, nếu không lái xe này đúng là rất hao mòn tính kiên nhẫn.

Lương Tư Triết đổi số nghĩ, chắc cũng chỉ có Tào Diệp thích chơi mới có thể cố ý mua một chiếc xe thể thao về giày vò thế này.
Đang nghĩ ngợi thì Tào Diệp ngồi ở ghế phụ lái lên tiếng, giọng nói đậm men say, nghe vào không rõ lắm: “Anh đoán xem… tại sao cuối cùng Liên Dã đồng ý với tôi làm đạo diễn âm nhạc cho phim này?”
Lương Tư Triết vươn tay chỉnh nhỏ âm lượng, nhìn cậu một cái: “Không phải nói là bán mình à?”
“Bán mình gì chứ,” Tào Diệp nhắm mắt cười nhạo một tiếng, “Tôi chỉ đáng giá mấy bài nhạc?”
“Không đoán được.” Lương Tư Triết nói.


Liên Dã khó mời, tất cả mọi người trong nghề đều nói vậy, nhưng Tào Diệp lại mời được, chẳng lẽ… trong đầu vừa nảy ra một suy đoán, Tào Diệp đã cho anh câu trả lời chắc chắn.
“Bởi vì nể mặt Tào Tu Viễn, buồn cười không? Tôi đi tìm chú ta nhiều lần như thế, nói hết mấy lời hay, mặc cho chú ta đưa ra yêu cầu, Liên Dã vẫn không chịu nhả ra, về sau không biết ai nói với Liên Dã Tào Tu Viễn là bố tôi, đến lần thứ năm tôi qua, tôi vẫn chưa nói gì cả chú ta đã đồng ý rời núi.”
“Cậu không nói sớm,” Tào Diệp chậm rãi bắt chước giọng điệu nói chuyện của Liên Dã, “Tôi với bố cậu là người quen cũ nhiều năm, tôi luôn là fan trung thành của anh ấy, con của anh ấy đến tìm tôi hợp tác, tôi cũng nên nể mặt… Lương Tư Triết, anh đoán đúng rồi, ông ta đồng ý làm đạo diễn âm nhạc, không liên quan gì với việc tôi đã đến bao nhiêu lần, cũng chả liên quan gì đến tôi, lại chỉ vì Tào Tu Viễn là bố tôi.”
Người uống quá nhiều có lẽ đều nói hơi nhiều, Tào Diệp mơ hồ cảm thấy mình không nên nói tiếp, nhưng cậu không dừng được, cảm giác nói một mạch tuôn hết những lời đã dồn nén trong lồng ngực bấy lâu nay thật sự rất tốt: “Hôm đó trên máy bay trở về từ Đài Loan, tôi luôn nghĩ nếu không có Tào Tu Viễn thì tôi là gì? Tất cả mọi người hợp tác với tôi đều vì tôi là con trai Tào Tu Viễn phải không? Không có Tào Tu Viễn, sẽ có Lomond chắc? Sẽ có tiền bối thâm niên bằng lòng hợp tác với Lomond à? Kể cả Lương Tư Triết anh, không có Tào Tu Viễn, anh có đồng ý quay thế lần này không?”
“Tôi đồng ý quay thế không liên quan gì đến bố cậu.” Lương Tư Triết đáp, giọng nói nghe hơi trầm.
Tào Diệp cười một tiếng, lắc đầu, nhắm mắt lại không nói nữa.
“Tào Diệp, cậu đã làm rất tốt.” Lương Tư Triết lái xe nói, “Bố cậu ở tuổi cậu, phim quay được còn chẳng có ai hỏi thăm, cậu đã có công ty lớn như thế…”
Tào Diệp ngắt lời anh: “Tôi biết, tôi đã có công ty lớn như thế, nhưng không có Tào Tu Viễn, có lẽ tôi không thể đứng vững trong cái giới này.” Cậu quay đầu đi, nói nhỏ: “Đừng an ủi tôi, tôi không cần, có lẽ tôi nên cảm ơn Tào Tu Viễn, không có ông ta tôi chẳng là gì… Tôi cũng rất vô dụng, phải lăn lộn trong cái giới này cùng ông ta.”
Lần đầu tiên Lương Tư Triết không biết nên nói gì, lời an ủi đến bên miệng lại cảm thấy Tào Diệp cũng không cần.

Nói theo một nghĩa nào đó thật ra Tào Diệp rất giống mình, một khi rơi vào trạng thái nào đó sẽ không nghe bất kỳ lời an ủi nào, lời an ủi của người khác chẳng có ý nghĩa gì, phải tự làm ổ trong hang động của mình liếm láp vết thương, đến một ngày nào đó nghĩ thông suốt rồi mới bằng lòng tự đi ra ngoài.
Lương Tư Triết thở dài một hơi, thiếu niên xởi lởi năm đó bây giờ trở nên tâm sự nặng nề, trong mười năm nay anh cũng chẳng vô tội.

Nếu như năm đó là Tào Diệp diễn Tiểu Mãn, chuyện phát triển đến bây giờ sẽ như thế nào?
Lúc này trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Lương Tư Triết cụp mắt nhìn, trên màn hình điều hướng hiển thị cuộc gọi đến.
Tần Chân Chân.

Nhìn thì biết đây là tên của con gái.
“Cậu có điện thoại.” Lương Tư Triết quay đầu nhìn Tào Diệp, “Tần Chân Chân, có muốn nghe không?”
“Không nghe.” Tào Diệp mơ màng nói, “Anh tắt giúp tôi.”
“Bạn gái?”
Tào Diệp mơ hồ đáp một tiếng “Ừ”.
“Cúp điện thoại của bạn gái không tốt đâu? Cậu tắt bluetooth đi nghe bằng điện thoại.”

Tào Diệp không lên tiếng, chuông điện thoại tiếp tục vang lên mấy chục giây, chắc đầu bên kia đã vang lên tiếng nhắc nhở, trong xe mới yên tĩnh lại.
Hai người đều không nói gì, một lát sau tiếng chuông lại vang lên, lần này rất miệt mài, đối phương gọi liên tiếp ba bốn cuộc.
Bấy giờ Tào Diệp mới không kiên nhẫn mở mắt ra, giơ tay nhấn nút nghe trên màn hình.
Giọng nói nhỏ nhẹ chỉ có ở con gái vang lên: “Anh đi đâu thế, sao mãi không nghe điện thoại, ở cùng người khác phải không?”
“Đúng rồi.” Tào Diệp ngả người dựa vào lưng ghế, nhắm mắt đáp.
“Ở với ai? Trai hay gái?”
“Sao lần nào cũng hỏi câu này…”
“Em sợ anh ở cùng người khác mà… Anh lại uống rượu hả?’
Tào Diệp không trả lời câu hỏi của cô: “Gọi điện có chuyện gì?”
“Em và bạn học đang chơi trò thật hay thách, em rút được câu hỏi là bạn trai nói với mình một câu anh yêu em, lát nữa em cầm điện thoại qua đó, anh nói với em được không?”
“Gì mà anh yêu em…” Tào Diệp tốn sức suy nghĩ mấy giây, “Anh nhớ lần trước em đã nói kết thúc rồi thì phải?”
“Đó là nói lẫy anh không nghe ra à? Em hối hận rồi được chưa?” Nghe giọng Tần Chân Chân có vẻ tủi thân, “Không phải em tới tìm anh làm hòa đây à?”
“Vậy anh cho là thật được không?” Tào Diệp cau mày đáp.

Cậu đột nhiên cảm thấy yêu đương rất phiền, trước kia chưa bao giờ phiền như thế, có lẽ những cô gái quen trước kia đều rất dứt khoát, bắt đầu và kết thúc đều ăn nhịp với nhau.

Chỉ có Tần Chân Chân khá là dính, mấy ngày trước vừa chủ động đề nghị chia tay, bây giờ lại đến bảo cậu phối hợp thật hay thách gì đó, nếu như yêu đương là dùng chia chia hợp hợp để làm niềm vui, vậy thì nhàm chán thật.
“Anh nói đi, có được không? Bạn em đang đợi kìa, anh không nói em sẽ mất mặt lắm.” Giọng điệu Tần Chân Chân lại dịu xuống, cô biết Tào Diệp ăn mềm không ăn cứng.
“Không nói.” Tào Diệp đáp, đầu cậu choáng kinh khủng, thật sự không lên được tinh thần đối phó với Tần Chân Chân.
“Anh thật sự không yêu em nữa sao?” Tần Chân Chân ấm ức hỏi.
“Anh yêu em,” Tào Diệp nói mơ hồ không rõ, “Anh nói rồi, em tin không?” Cậu nghĩ cô gái Tần Chân Chân này rất buồn cười, quen biết chỉ một tháng, tổng cộng gặp nhau vài lần, đâu ra yêu nhiều như thế…
Có thể cũng có yêu, Tào Diệp hơi tự giễu nghĩ, nhưng người cô ấy yêu thật sự có lẽ là con trai của Tào Tu Viễn mà không phải Tào Diệp.

Người đời coi tình yêu là tiêu chuẩn, nhưng tình yêu thật sự không phải mệnh đề giả ư? Không có ai yêu cậu, cậu cũng không yêu bất kỳ ai.
“Em tin.” Tần Chân Chân nói.
“Nhưng anh không tin,” Tào Diệp nói, “Ngoan, kết thúc là kết thúc.”
Điện thoại cúp máy, trong xe yên tĩnh một lúc lâu, Lương Tư Triết lái xe hỏi một câu: “Hẹn hò bao lâu?”
“Không nhớ rõ, chắc hơn một tháng.” Nói là hơn một tháng, thật ra cũng chỉ gặp nhau mấy lần thôi.
“Hơn một tháng đã chia tay?” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Cậu yêu đương chớp nhoáng à.”
Tào Diệp không nói chuyện, cậu cảm thấy mình rất nhếch nhác, cuộc điện thoại này không nên kết nối với dàn âm thanh trên xe.
“Tại sao lại chia tay với Lâm Huyễn?” Lương Tư Triết lại hỏi, “Không phải cậu thích cô ấy từ nhiều năm trước sao?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi.” Tào Diệp nói thầm một câu.
Lương Tư Triết cười một tiếng, “Vẫn giận tôi vì chuyện này hả?”
Tào Diệp không lên tiếng một lúc lâu, Lương Tư Triết liếc cậu một cái, Tào Diệp dựa vào lưng ghế, đầu hơi nghiêng về phía cửa kính, trông như đang ngủ, lông mi che đi mí mắt dưới, giống nhiều năm về trước, như là một cánh quạt nhỏ màu đen.
Chặng đường còn lại Lương Tư Triết không nói gì nữa.

Hiệu quả cách âm giảm xóc của xe rất tốt, không gian gần như bịt kín, gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở ổn định của Tào Diệp.
Lúc dừng xe ở ngã tư đèn giao thông, Lương Tư Triết tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên một chút, giơ tay sờ lên tóc Tào Diệp, Tào Diệp không có phản ứng, có vẻ như thật sự ngủ rồi, nếu không lúc tỉnh táo sẽ không mặc anh muốn làm gì thì làm thế này.
Xe lại chạy hai mươi phút nữa, chạy đến địa chỉ Trình Đoan đưa cho, hệ thống bảo vệ ở cửa tiểu khu tự động phân biệt biển số xe, Lương Tư Triết dựa theo bảng hướng dẫn ven đường, lái xe đến bãi đậu xe ngầm.
Xuống xe, anh vòng qua chỗ Tào Diệp mở cửa xe, thò người vào tháo dây an toàn cho cậu.
Tào Diệp nhíu mày, quay mặt sang bên khác, trong cổ phát ra một tiếng rên, trông rất khó chịu.
Lương Tư Triết nâng cánh tay cậu lên, gác trên vai mình, tốn nhiều sức đưa cậu ra khỏi xe.
Ngủ một giấc trong xe, lúc này Tào Diệp đã hoàn toàn say, gần như không có ý thức, toàn bộ trọng lượng trên người đều đè lên người Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết khóa xe, đỡ cậu đi về phía thang máy, đã qua nhiều năm, xương cốt dài ra, tế bào thay đổi, nhưng chiều cao và cân nặng của họ vẫn ngang nhau.

Trải nghiệm kéo một con ma men về nhà đã lâu rồi, những năm này Lương Tư Triết chưa trải qua lần thứ hai.
Cửa thang máy đi thẳng đến nhà Tào Diệp, khóa cửa nhận diện bằng khuôn mặt, Lương Tư Triết nắm bả vai Tào Diệp, giơ tay chạm vào màn hình điện tử ở cửa, mở giao diện nhận dạng, sau đó dùng cánh tay vòng ra sau lưng Tào Diệp nâng cằm cậu lên, để mặt cậu đối diện camera.
Tào Diệp rất không vui lòng mà quay mặt đi tránh khỏi tay anh, vùi mặt trên vai Lương Tư Triết.
“Cậu nhìn ống kính đi,” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang cụp mắt nhìn cậu, “Nếu không thì cậu nói mật khẩu cho tôi.”
Tào Diệp không nhìn ống kính cũng không nói mật khẩu, Lương Tư Triết đành phải nắm cằm cậu lần nữa, để cậu ngẩng mặt nhìn camera.

Trên màn hình điện tử Tào Diệp cau mày ra chiều không kiên nhẫn, chọc Lương Tư Triết cười một tiếng, cũng may hệ thống nhận dạng rất nhạy, “tít” một tiếng rồi mở khóa.

Lương Tư Triết buông cằm Tào Diệp ra, đẩy cửa đỡ cậu vào trong nhà.
Nhà rất rộng, có tận mấy căn phòng ngủ, làm anh không biết được Tào Diệp ở phòng nào.

Lương Tư Triết đỡ Tào Diệp đến ghế sofa ở phòng khách trước, giúp cậu ngồi xuống.

Có vẻ như Tào Diệp rất thích ghế sofa, vừa ngồi xuống đã thành thật hơn, chân mày nhíu lại cũng theo đó giãn ra, thuận theo lưng ghế sofa nằm nghiêng xuống, đầu cũng theo đó trượt xuống gối lên tay vịn sofa.
Lương Tư Triết chống tay vịn cúi đầu nhìn cậu một lát, sau đó đứng dậy đến tủ lạnh tìm một hộp sữa, nhìn vỏ bên ngoài vẫn đang trong thời hạn sử dụng, có thể uống.

Anh cầm hộp sữa đi đến phòng bếp, tìm một cái nồi cỡ nhỏ trong ngăn tủ ra.
Trông cái nồi vẫn còn mới, hình như mua về rồi chưa bao giờ dùng đến, thậm chí chưa xé lớp màng bọc ở nắp nồi, xem chừng mua chỉ để trang trí.

Anh đặt nồi dưới vòi nước rửa sạch sẽ, lại đổ sữa vào, đặt lên bếp từ chỉnh lửa nhỏ hâm nóng, dùng thìa chậm rãi khuấy đều, sau đó tìm cái cốc sứ đổ sữa vào.
Cầm cốc sứ ra khỏi phòng bếp, Tào Diệp đã nằm trên sofa lăn ra ngủ, Lương Tư Triết đi tới đặt sữa lên bàn trà, đoạn cúi người vỗ nhẹ Tào Diệp hai cái, “Tào Diệp, cậu dậy đi.”
“Hừm?” Tào Diệp ậm ờ một tiếng, vui đầu sâu hơn.
Lương Tư Triết đỡ cậu dậy, để cậu dựa vào lưng ghế sofa, Tào Diệp nhăn mặt nói: “Anh đừng đụng vào tôi, tôi khó chịu lắm.”
“Cậu dậy uống cốc sữa trước đã.” Lương Tư Triết cho tay vào khe hở giữa gáy cậu và lưng ghế, nâng sau gáy Tào Diệp, sau đó cầm đốc đặt bên môi cậu.
Tào Diệp rặt vẻ không kiên nhẫn nghiêng mặt đi tránh né cái cốc.
Dáng vẻ say rượu của cậu rất thú vị, giống như khi còn trẻ, như một con mèo lúc nào cũng có thể bị chọc đến mức nhảy dựng lên.
“Cậu muốn tôi đút cho cậu phải không?” Lương Tư Triết không nhịn được muốn trêu cậu, bàn tay đỡ sau gáy cậu dời đi bóp mặt Tào Diệp, “Vậy gọi một tiếng anh Tư Triết nào.” Vẻ mập mạp của trẻ con năm đó đã rút hết, nhưng cảm xúc bóp vào vẫn rất thích.
“Lương Tư Triết anh phiền quá.” Tào Diệp nhắm mắt vung tay lên, mu bàn tay đụng vào cái cốc, Lương Tư Triết nhất thời không quan sát, cái cốc trong tay anh bị cậu đụng nghiêng đi, sữa bắn tung tóe bắn lên mặt và áo chỗ ngực Tào Diệp, còn có một ít chảy vào theo cổ áo.
Cuối cùng Tào Diệp cũng mở mắt, đầu tiên cúi đầu nhìn dấu vết bị ướt trên người mình, cảm giác chất lỏng chảy qua làn da hơi ngứa, cậu giơ tay cọ chỗ xương quai xanh, sau đó nâng tay lên, nhìn chất lỏng màu trắng sữa đầy tay, nói với vẻ mặt sụp đổ: “Đây là gì hả…” Nói xong lại quệt bên mặt mình, “Lương Tư Triết anh làm gì đấy…?!”
Lương Tư Triết vừa bực vừa buồn cười nhìn cậu, vốn là muốn Tào Diệp uống cốc sữa giải rượu, nhưng cảnh tượng trước mắt này nhìn sao cũng thấy không đứng đắn, khiến người không thể không nghĩ nhiều…
“Không liên quan đến tôi nhé…” Lương Tư Triết nhịn cười nói, “Tôi đi tìm khăn mặt cho cậu.” Anh đặt nửa cốc sữa còn lại lên bàn, trong nháy mắt xoay người vào phòng vệ sinh đã không nhịn được cười ra tiếng.
“Tôi tự đi…” Tào Diệp chống sofa muốn đứng lên, nhưng vừa rời khỏi ghế sofa thì cảm thấy trời đất quay cuồng, lại đặt mông ngã ngồi về.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.