Mắt Bão

Chương 17: Mất kiểm soát



Type: thuy tien

“Cô gái ơi…cô gái ơi…”

Giản Lam chưa kịp trả lời, một giọng nữ xa lạ đã truyền đến cách đấy không xa. Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là một người phụ nữ xanh xao vàng vọt chừng bốn mươi tuổi, đang hớt hơ hớt hải chạy về phía này. Chị ta ăn mặc phong phanh, bộ quần áo bông sáng màu đã bạc thếch, mái tóc dài buộc sau gáy, lộ rõ cần cổ gầy guộc.

Chị ta thở hồng hộc chạy vòng qua thùng rác đến trước mặt chúng tôi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn gượng cười: “Ngại quá, bình thường tôi vẫn hay thu gom rác chỗ này… Cái đó…”. Chị ta thoáng liếc mắt, chi tay về phía hai con ma nơ canh đã hỏng đến mức ghê rợn bên chân tôi, cười giả lả: “…có thể cho tôi không? Bán được mấy tệ đấy! Cô không biết đâu, chúng tôi thu gom rác nào kiếm được mấy đồng, thỉnh thoảng gặp mấy cái này còn thêm được chút ít…”.

Lần đầu tiên tôi mới thấy có người nhặt rác mà hai tay lại trống trơn như vậy.

Tôi thẳng lưng đứng lên, chậm rãi cởi găng tay ra, cười với chị ta: “Đã bị cắt hỏng thế này rồi, còn có thể bán được tiền sao?”.

Khẽ giật khóe môi, nụ cười chị ta có phần sượng sùng, ánh mắt lảng tránh: “Vẫn bán được! Vẫn bán được!”.

Tôi gật đầu, không vạch trần chị ta, chỉ cười cười, tiếp tục thăm dò: “Vậy chị bán cho tôi nhé?”.

“Cái này…” Chị ta thoáng chần chừ, lướt mắt nhìn hai con ma nơ canh kia theo bản năng rồi ngẩng đầu nhìn Giản Lam sau lưng tôi, sau đó mới nhìn lại tôi lần nữa. “Cái này…hai cô lấy để làm gì?”

“Tôi là thám tử tư, gần đây đang điều tra một vụ án, có lẽ đây là đầu mối quan trọng.” Tôi nói bừa một câu, cúng lúc lưu ý đến biểu cảm thay đổi trên gương mặt chị ta, tìm kiếm dấu vết xác định chị ta đang nói dối.

“Ừm,ừm…” Chị ta hoảng hốt, ánh mắt né tránh, lắp ba lắp bắp cất lời: “Vậy…Vậy cô lấy đi!”, rồi vội vàng quay người toan bỏ đi. “Tôi đi thu gom rác chỗ khác trước.”

Tôi không cản lại, đến lúc chị ta đã đi xa rồi mới quay đầu nhìn Giản Lam: “Cậu có thể phác họa lại chân dung chị ta không?”. Tiện tay trả lại găng tay cho cô ấy, tôi cười nhắc lại: “Mình nhớ cậu vẽ kỹ họa nhân vật rất giỏi”.

Không biết vì sao, biểu cảm của Giản Lam khá phức tạp. Cô ấy nhận lấy đôi găng tay, liếc nhìn tinh dịch dính trên đấy, chắc hẳn qua nửa cũng ngửi thấy mùi kỳ dị trong thùng rác nên cứ giữ ngyên tư thế như lúc nhận lại đồ, không có hành động nào tiếp theo.

“Chắc là được.” Một lúc lâu sau Giản Lam mới dời sự chú ý khỏi đôi găng tay, cô cúi mắt nhìn hai con ma nơ canh kia, nhướng mày suy nghĩ. “Cậu cảm thấy chị ta… có liên quan tới vật này ư?”

“Ừ.” Tôi lấy điện thoại di động trong túi Giản Lam, gọi điện báo cảnh sát.

Năm phút sau, xe cảnh sát gào rú chạy đến. Điều khiến tôi khá bất ngờ là ông Tăng Khải Thụy lại đích than đến đây.

“Ngụy Lâm? Là cô báo cảnh sát à?” Lúc sải bước đến, nhìn thấy tôi, ông ấy không sao giấu được vẻ kinh ngạc, giơ tay lên như muốn kéo tôi lại gần. “Cô về nhanh đi, Tần Sâm đang…” Bất ngờ trông thấy Giản Lam ở bên cạnh tôi, ông ấy vội nuốt lại lời đã đến bên môi, cánh tay vươn ra cứng đờ, ánh mắt qua lại giữa hai chúng tôi vẻ thăm dò. “Cô Giản? Hai người quen nhau à?”

Xem ra, đúng là Tần Sâm đang tìm tôi rồi.

“Cô ấy là bạn tôi.” Tôi giới thiệu qua loa rồi nghiêng người ra hiệu cho ông ấy tiến về phía thùng rác xem thử. “Chúng tôi đi tản bộ, kết quả phát hiện được những thứ này.”

Nhân viên giám định đã lấy mẫu tinh dịch lưu lại trên ma nơ canh. Ông Tăng Khải Thụy vội vàng nhìn lướt qua rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Như vậy…” Ông ấy khẽ mím môi, hít sâu một hơi, quay sang Giản Lam lịch sự lên tiếng: “Cô Giản, mời cô ở lại phối hợp với cảnh sát tường trình về vụ việc này”, ngay sau đó dời mắt về phía tôi, cất giọng nặng nề: “Tôi cho người đưa cô về, trong nhà cô còn có chuyện quan trọng”.

Ông ấy chỉ nói ậm ờ thôi nhưng không khó để đoán được “chuyện quan trọng” kia chắc chắn liên quan đến Tần Sâm rồi.

Tôi gật đầu, quay người tạm biệt Giản Lam. Cô ấy đã sớm cầm điện thoại di động trong tay, vội vã gọi tôi lại: “Để lại số liên lạc cho mình, mình sẽ sớm gọi lại cho cậu”.

Lưu được số điện thoại của tôi xong, Giản Lam chủ động nói lời tạm biệt. Ông Tăng Khải Thụy đưa tôi đến trước một chiếc xe cảnh sát, cúi người dặn dò người ngồi ghế lái vài câu, đồng thời lấy điện thoại bấm một dãy số, căn dặn người bên kia đầu dây: “Nói với Tần Sâm rằng đã tìm được vợ cậu ta rồi. Bây giờ, tôi sẽ cho Tiểu Lý đưa cô ấy về”.

Sau đó, ông ấy vừa mở cửa xe cho tôi vừa thận trọng nhắc nhở: “Tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý trước, sau khi Tần Sâm phát hiện cô biến mất…”. Ông ấy nhíu chặt hàng mày, mấp máy môi, thở dài lắc đầu. “…Tóm lại, nhà cô hiện giờ loạn lắm.”

Lúc xe cảnh sát nổ máy, ông ấy quay người định bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhin được hỏi tôi: “Cô có thói quen ra ngoài không mang theo điện thoại di động à?”

Tôi không trả lời.

Tôi trở về nhà sau ba mươi phút. Hai viên cảnh sát đang nghiêm trang canh giữ biệt thự, thấy tôi quay lại mới thở phào. Họ ngăn tôi lại trước cửa, thông báo điều gì đó, nhưng tôi đang phân tâm suy đoán phản ứng của Tần Sâm nên không hè bỏ vào tai, đương nhiên vừa đặt chân vào nhà đã quên sạch lời họ nói.

Ông Tăng Khải Thụy cảnh báo trong nhà rất loạn thật ra là đã nói giảm nói tránh nhiều rồi. Tủ giày ở đại sảnh đổ nghiêng ngả, giày dép đủ màu nằm ngổn ngang dưới đất. Phòng khách hỗn độn bừa bãi, tủ tivi bị nện sụp, tivi bị đèn bàn đập vỡ, sô pha bị lật nghiêng đè lên chiếc bàn tròn đang nằm chỏng chơ dưới đất. Chiếc ghế trầm mình nơi chân tường bị gãy một chân, ngay cả đèn trùm treo trên trần cũng rơi vỡ nất giữa phòng khách, tan tác hệt như chiếc điện thoại bàn. Lúc đi qua phòng bếp, không ngoài dự liệu, tôi nhìn thấy bộ bàn ghế cũng chịu chung số phận.

Tất cả thức ăn trong tủ lạnh bị lôi hết ra ngoài, nước trái cây đổ lênh láng trên mặt bếp, dầu ăn thì theo kẽ gạch men nhỏ giọt dưới sàn. Tôi không còn tâm tư đi xem xét thảm trạng ở tầng hai, trực tiếp đẩy cánh cửa thư phòng đang khép hờ, tìm được Tần Sâm.

Giá sách vốn kê sát tường nay đã xiêu xiêu vẹo vẹo, nào sách nào vở vương vãi khắp sàn, đồng thời kéo rách một góc rèm cửa lỡ bị móc vào nó. Một chiếc sô pha bị đẩy đến cạnh cửa, cái khác thì mắc kẹt ở cửa sổ sát đất, khiến cả thư phòng trông hệt như một đống hoang tàn. Còn Tần Sâm thì đang ngồi thu lu giữa đống phế tích ấy.

Anh còng lưng ngồi khoanh chân trước đống giá sách ngổn ngang, quần áo xốc xếch, than thể giằng xé giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối, nửa người chìm trong lằn sáng mờ ảo, vẻ mặt mông lung. Hình như cánh tay anh bị mảnh thủy tinh ghim phải, máu chảy men thao cánh tay xuống long bàn  tay, rồi nhỏ từ ngón trỏ xuống đất, lưu lại một vũng máu đỏ lòm trước chân anh. Đôi mắt đen trũng sâu đỏ ngầu, cơ mặt cứng nhắc, vẻ mặt chết lặng như một cái xác khô im lìm, bất động nhìn tôi chằm chằm.

Chúng tôi nhìn nhau chốc lát, tôi mới dời mắt đi, nhìn quah thư phòng hỗn loạn, thử tìm xem hộp thuốc ở đâu. Bỗng nhiên, anh lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: “Em đi đâu?”.

Giọng nói khản đặc khiến tôi thảng thốt lúc mới quay đầu nhìn anh.

“Đi loanh quanh thôi.” Tôi đáp ngắn gọn, vừa dứt lời đã thấy anh vớ lấy thứ gì đó, đột ngột ném về phía tôi. Không kịp tránh né, tôi chỉ cảm thấy bên đầu đau nhói, tai ù di, tầm mắt phút chốc tối sầm. Món đồ đả thương tôi va vào cánh cửa phía sau, để lại tiếng động ầm ĩ. Tần Sâm lảo đảo đến trước mặt tôi, hai tay siết chặt cánh tay tôi, vừa nắm sít sao vừa dồn ép người tôi lại, sức lực mạnh mẽ đến mức như muốn nghiền nát thể xác lẫn các cơ quan nội tạng thành một đống thịt vụn.

“Em đang trả thù tôi…” Anh cúi đầu, tì chặt trán mình vào trán tôi, đôi mắt hằn đầy tia máu nhìn xoáy vào mắt tôi gần trong gang tấc, than thể nóng hổi áp về phía tôi không kiềm chế được cơn run rẩy, cố ý đè thấp giọng nói sắp sửa bị đẩy đến bên bờ vực bộc phát: “Em luôn trách tôi…phải không?”.

“Tần Sâm!” Tôi cố mở mắt nhìn anh cho rõ, cùng lúc cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang từ tóc mai của mình chảy men thao gương mặt.

Nhưng Tần Sâm không hề để ý đến điều này.

“Em đừng hòng khiến tôi nổi điên nữa…Đừng hòng…”

Mắt anh long lên sòng sọc, mất thần trí lặp đi lặp lại một câu nói, mỗi cơ mặt đều run lên vì giận dữ, hơi thở dồn dập quét qua chóp mũi tôi, thậm chí chẳng buồn đếm xỉa đến cánh tay đang chảy máu của mình. Anh buông cánh tay tôi ra, ôm siết gương mặt tôi, mười ngón tay thô ráp bấu chặt vào từng tấc da tấc thịt, gần như muốn bóp vỡ xương gò má tôi. Tôi cảm nhận được dòng máu trên tay anh lan xuống khuôn mặt mình, pha lẫn với máu tôi, mùi tanh như gỉ sắt xộc thẳng vào mũi tôi.

Ánh mắt tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, khung cảnh phía trước dần biến thành màu đen, sức lực như bị rút dần rút mòn nhưng vẫn phải cố thều thào nói cho anh biết: “Tần Sâm, em đang chảy máu!”.

“Em cho rằng tôi không dám chết chung với em sao?” Anh bất thình lình nổi cơn tam bành, sức lực ngón tay càng mất kiểm soát, gào lên như muốn xé toạc màng nhĩ tôi. Ôm lấy đầu tôi lắc mạnh, ngón tay nóng hừng hực của anh dời từ gương mặt xuống động mạch cổ, như thể muốn cho tôi biết anh có thể bẻ gãy cổ tôi bất cứ lúc nào. Anh gào lên chất vấn tôi: “Em cho rằng tôi không dám sao? Em cho rằng tôi không dám chết chung với em phải không?”.

“Cô Ngụy, cô Ngụy, bên trong xảy ra chuyện gì thế?” Hai viên cảnh sát ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, lập tức đập cửa đại sảnh rầm rầm.

Tôi đã sớm cạn kiệt sức lục, không sao cất nổi lời cầu cứu. Trước khi mất đi ý thức, dường như tôi nghe thấy tiếng họ phá cửa xông vào. Tôi để mặc mình mềm oặt rũ xuống, cảm nhận được Tần Sâm ôm ghì tôi vào lồng ngưc anh rồi điên loạn siết lấy chặt khiến lưng tôi đau đớn.

“Cút!!!” Anh điên cuồng gào thét, thậm chí tôi có thể cảm nhận sự chấn động nơi lồng ngực anh. “Cút ngay!”

Máu tươi nhỏ xuống từ cằm tôi, mùi ngai ngái cứ quanh quẩn nơi chóp mũi. Tôi từ từ khép mặt lại. Lúc hoàn toàn rơi vào bóng tối, tôi chợt nhận ra mình không hề lo lắng việc bản thân có thể tình lại hay không. Có lẽ vì tôi biết Tần Sâm đúng là không sợ chết, nhưng anh ấy yêu tôi, anh ấy không dám để tôi chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.