Mắt Bão

Chương 29: Giúp đỡ



Type: tuyen nguyen

Trước khi xuống nhà, Tần Sâm lẳng lặng thay đồ ngủ giúp tôi, rồi bắt tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Thế nhưng đợi đến khi anh đi xuống rồi tôi lại vén chăn lên, xỏ dép vào, đuổi theo anh đến phòng bếp. Lúc tôi đứng ở cửa, anh đang với tay lấy máy đánh trứng trong tủ bát, quay người lại định đến tủ lạnh lấy trứng gà. Chắc hẳn nhác thấy dáng tôi nên anh khựng lại, lập tức ngoảnh sang nhìn tôi.

“Em về giường đi.” Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, tay bưng bát đánh trứng và ba quả trứng gà, lạnh lùng hất cằm, “Lúc này em cần nằm nhiều cho máu tuần hoàn”.

Tôi không có ý định trở về phòng như thế, chỉ tựa vào cửa nhìn anh: “Một mình anh có ổn không?”.

“Hình như em đã quên ai dạy em làm bánh rồi nhỉ, Ngụy Lâm.” Anh thôi nhìn tôi, quay người đặt bát trứng kế bên bếp.

Dĩ nhiên tôi không thể quên được năm đó anh đã dạy tôi làm bánh thế nào. Dù gì tôi cũng chứ từng sống ở nước ngoài lâu như anh, trước khi gặp anh tôi chỉ biết làm vài món điểm tâm phương Đông thôi.

Nhưng thực ra cảnh tượng trước mắt không được lạc quan cho lắm: Tần Sâm có ý định mang hết tất cả nguyên liệu anh cần đặt lên bàn bếp, nhưng anh gần như lật tung cả tử bát vãn không tìm được bột mì, đường trắng và khuôn bánh. Ánh mắt tôi khiến anh cáu kỉnh, hành động cũng trở nên thô lỗ, đóng cửa tủ bát ầm ầm chấn động.

“Khi nãy anh thu dọn tử quần áo phải tốn những hai giờ.” Tôi mở miệng đúng lúc, tốt bụng nhắc nhở anh, “Dù bao gồm cả nội y cũng chỉ có mười lăm bộ”.

Khi nói ra câu này, lòng tôi thoáng nảy sinh khoái cảm gần như ác nghiệt. Tôi muốn chọc giận anh, muốn nhìn thấy bộ dạng tức tối hầm hè của anh. Tốt nhất là anh có thể mất kiểm soát lần nữa, lật nát cả căn bếp cũng không sao. Chỉ cần chứng minh anh đã mất đi tính trật tự nào đó, đánh mất năng lực tự lo liệu cuộc sống ở mức độ nhất định là được.

Đáng tiếc tôi không được thỏa nguyện. Tần Sâm bỗng dừng lại hết tất cả hành động. Anh đứng quay lưng về phía tôi hai giây, rồi thình lình nghiêng người đăm chiêu nhìn tôi, hành động nhanh đến mức tôi còn chưa kịp thu hồi nụ cười cong cong trên môi.

“Ngụy Lâm.” Anh không hề ngạc nhiên vì gương mặt tươi cười của tôi, khóa chặt bóng dáng tôi nơi đáy mắt, đôi môi quyến rũ hé mở gọi tên tôi, từng âm điệu đều khiến mỗi tấc da thịt trên toàn thân tôi trở nên căng chặt, “Em đang trêu anh đấy à?”.

Cảm giác này rất khó chịu. Trước giờ anh luôn nhìn nghi phạm bằng ánh mắt hiểu thấu tất cả đó, thế mà giờ đây anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Một cảm giác quái gở như thể tôi đang lõa lồ trước ống kính bỗng trào dâng. Vì thế, ngoài sự phẫn nộ, còn có một loại kích thích tố nào đó sản sinh do cảm xúc rối ren ập đến bất ngờ khiến tôi không nhịn được sa sầm mặt: “Vậy sao?”.

Thế nhưng Tần Sâm vẫn nhìn xoáy vào tôi, thản nhiên khẳng định: “Em tìm niềm vui bằng việc này”.

Câu trả lời thẳng thắn như thế khiến tôi thẹn quá hóa giận, đành quay người bước nhanh đến phòng khách, không muốn đối mặt với anh nữa. Kết quả đi chưa được mười bước, Tần Sâm đã nhanh chân đuổi theo, đột ngột ôm chặt eo tôi, vác tôi lên vai.

Tôi hét ầm lên khi hai chân lơ lửng giữa khoảng không, nhưng không thể ngăn cản được anh. Anh cứ thế vác tôi băng nhanh qua phòng khách, thậm chí lúc lên tầng cũng không hề bước chậm lại, trong vòng nửa phút đã mang tôi trở về tầng hai. Tim tôi thót đến tận họng, không dám giãy giụa gì cả. Tuy rằng trước kia anh đã từng vác tôi đi như vậy, nhưng mấy năm qua thể lực của anh không còn được như xưa, tôi lo chỉ cần tôi hơi vùng vẫy anh sẽ không cẩn thận làm tôi ngã nhào xuống cầu thang mất.

Tần Sâm thuận lợi ném tôi xuống giường trong phòng ngủ, hai tay chống lên gối, hạ thấp người ngăn tôi ngồi dậy. Anh không chấp đề tài vừa rồi nữa, chỉ cất giọng khan khan ra lệnh, từng lời nói như gằn từ kẽ răng: “Ngoan ngoãn ngủ trưa đi”.

“Em đã ngủ mấy ngày nay rồi.” Tôi không cam lòng yếu thế, đẩy cánh tay anh ra, cố phản kháng, “Em muốn xuống nhà xem tivi”.

“Tivi? Em muốn xem cái gì?” Anh nghe xong liền nheo lại đôi mắt đen láy thấp thoáng cơn giận.

“Tin thời sự.” Vẻ phẫn nộ nơi đáy mắt anh đã kích thích tôi, thế là tôi nhìn thẳng vào mắt anh, tiếp tục châm ngòi, “Em cũng muốn xem tin tức. Với lại anh không chịu nói cho em biết cuối cùng vụ án ‘Đồ tể đêm mưa thành phố V’ được giải quyết thế nào. Em cũng có quyền lên mạng đọc tin tức tìm hiểu chứ”.

Anh giữ cánh tay tôi lại: “Em biết bây giờ em không thích hợp tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà”.

“Chuyện gì cũng phải nghe anh hết à?” Tìm kiếm được khoái cảm trong việc cãi nhau, tôi hỏi vặn lại theo bản năng, ngửa đầu nhìn gần vào mắt anh, “Cớ ở đâu ra vậy?”.

Có lẽ nhận ra được tôi đang khiêu chiến với giới hạn của mình, Tần Sâm không để lộ cảm xúc phẫn nộ như tôi mong đợi nữa mà bình tĩnh lại, ngọn lửa giận mơ hồ nơi đáy mắt cũng tắt ngóm như bị dội một chậu nước lạnh.

“Ở đây đi.” Anh ngồi thẳng người, đứng dậy khỏi giường, nhìn tôi từ trên cao, “Đừng để anh nói lại lần thứ ba”.

Thoát khỏi vòng kìm kẹp của anh, tôi cũng mất đi hứng thú phản kháng, chỉ nằm trên giường thờ ơ nhìn anh: “Nếu không anh sẽ làm gì?” Tôi nhếch môi mỉm cười, “Lấy đồ nện vỡ đầu em à?”.

Dường như anh hơi chao đảo, tôi không chắc cảm giác mình đúng không, dù sao vẻ mặt anh không hề biến chuyển. Cuối cùng anh không đáp lại tôi, bình thản sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Lần này tôi không đuổi theo anh nữa, nằm ngửa trên tấm đệm mềm mại, nhìn chằm chằm góc trần nhà chờ đợi. Anh sẽ cần tôi thôi, tôi chắc chắn. Quả nhiên bốn mưới phút sau, tiếng Tần Sâm vọng tới từ dưới tầng.

“Ngụy Lâm…” Anh cất cao chất giọng khàn khàn, nghe rõ vẻ phiền muộn ẩn chứa trong đó, “Ngụy Lâm… Ngụy Lâm!”.

Tôi xuống giường, đi đến phòng bếp ở tầng một.

Tần Sâm đứng bên cạnh lò nướng, lẳng lặng nhìn tôi xuất hiện ở cửa phòng. Anh đeo tạp dề, tay đeo chiếc găng tay làm bếp in hoa violet to đùng. Dù như thế, vạt áo và mặt anh vẫn dính lòng trắng trứng và bơ tươi. Vẻ mặt anh không hề xuất hiện vẻ giận dữ, bộ ngực cũng không phập phồng dồn dập bởi mất kiểm soát như ngày thường, mà anh chỉ hơi hất cằm, nhíu mày như đang suy tư.

Cửa lò nướng mở toang hoang, tôi biết nó không đóng lại được, hiển nhiên vấn đề anh gặp phải chính là điều này. Vì vậy tôi đi tới, kéo chiếc ghế đặt ở góc phòng đến trước lò nướng, chặn cửa lại, rồi khom người chỉnh giờ. Tần Sâm vẫn đứng yên đấy, chỉ có ánh mắt là bám riết lấy tôi.

“Đây là tác phẩm của anh đấy.” Tôi từ tốn giải thích, “Nên mỗi lần dùng đều phải lấy ghế chắn lại”.

Vốn tưởng anh sẽ im lặng, không ngờ anh chỉ trầm ngâm chốc lát liền cất lời.

“Anh cần xin lỗi em.” Giọng anh bình tĩnh như đã ấp ủ câu xin lỗi này vô số ngày đêm, đến khi thật sự nói ra miệng không hề chứa bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, “Xin lỗi. Anh biết điều này không công bằng, nhưng anh không thể cho em tự do. Bây giờ cảm xúc của em không ổn định, tiếp xúc với thế giới bên ngoài chỉ khiến tình trạng thêm tồi tệ mà thôi”.

Vịn vách tường bên cạnh, tôi quay người dựa vào chân tường ngồi xuống. Sàn nhà lót gạch men lành lạnh, may mà nhiệt độ trong bếp hơi nóng nên không sao cả. Tôi không ngẩng đầu nhìn anh bởi tôi biết mình không muốn nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của anh. Khi nãy nằm trên giường không hề buồn ngủ, vậy mà giờ phút này cơn mệt mỏi lại ùn ùn kéo đến.

“Ừ.” Tôi nghe thấy mình đáp lại.

Tần Sâm đứng như trời trồng ở đấy một lát, cuối cùng đi đến bên cạnh tôi, ngồi kế bên tôi. Tôi nghiêng đầu tựa vào bờ vai hơi cấn, không còn nở nang như mấy năm trước của anh. Để mặc tôi dựa vào người nghỉ ngơi, Tần Sâm cầm tay phải tôi lên ngắm nghía, khuôn mặt không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

“Hối hận không?” Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy giọng anh như vọng về từ giấc mơ xa xăm, làm tôi phải cố gắng một lúc lâu mới miễn cưỡng mở được mắt.

“Em không biết.” Tôi đáp lại anh với chút sức lực còn sót lại, ý thức đã bắt đầu mông lung, “Có đôi lúc em cũng không biết tại sao em vẫn còn sống đến hiện giờ”.

Tần Sâm siết chặt tay tôi nhưng không cất lời, căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng lò nướng lách tách. Ngửi mùi bơ ngọt ngào trên người anh, tôi dần dần ngủ thiếp trong âm thanh đều đều này, không biết qua bao lâu sau mới bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa truyền đến từ phòng khách.

Cảm nhận được Tần Sâm vẫn còn ngồi bên cạnh, tôi nhấc đầu lên mơ màng dịu mắt, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ mới hơn bốn giờ chiều.

“Đến trước giờ hẹn hai tiếng.” Giản Lam hẹn sáu giờ chiều.

“Anh đi mở cửa.” Co chân lại đứng dậy, Tần Sâm không nhận ra bản thân vẫn còn đeo tạp dề và găng tay nấu bếp, cứ thể sải bước đi ra đại sảnh. Tôi cũng chầm chậm đứng lên, cử động tay chân tê dại, và ngay lập tức nghe thấy tiếng đóng cửa của Tần Sâm.

Anh điềm tĩnh trở lại phòng bếp, đi đến lò nướng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dời ghế đi, lấy bánh ra khỏi lò.

Thấy phía sau anh không có bóng dáng của Giản Lam, tôi ngơ ngác, bèn đi ra phòng khách xem thử: “Sao vậy? Không phải Giản Lam à?”.

“Động vật gõ nhầm cửa.” Anh trả lời hời hợt, đặt chiếc bánh lên bàn bếp, cầm dao và bát đựng kem, chuẩn bị phết kem cho bánh.

Ngoài sảnh lại truyền đến tiếng chuông cửa. Lần này dồn dập, chắc là người đến đã mất kiên nhẫn rồi. Tôi nghi ngờ liếc nhìn Tần Sâm, tự mình đến sảnh xem cho rõ.

Khi đẩy cửa ra thấy người đứng bên ngoài là Vương Phục Sâm, tôi lập tức hiểu ra tại sao Tần Sâm lại trực tiếp đóng cửa. Thế nên sau một giây, tôi quyết định làm theo Tần Sâm, tỉnh bơ đóng cửa nhốt Vương Phục Sâm bên ngoài lần nữa, quay người định trở vào bếp.

Vương Phục Sâm không cam tâm đập cửa rầm rầm.

“Ngụy Lâm!” Bị đóng cửa miễn tiếp hai lần, sự nhẫn nại của anh ta đã lên đến cực hạn, thô lỗ gân cổ gào lên, “Dù sao cũng phải nể mặt tôi đã đưa hai vợ chồng về mà cho tôi vào nhà chứ! Tôi có việc quan trọng muốn tìm Tần Sâm nói chuyện”.

Tôi dừng chân nghĩ ngợi, cuối cùng mở cửa cho anh ta.

Vương Phục Sâm vẫn âu phục giày tây như thường ngày, nhưng vẻ mặt không còn đẹp đẽ gì nữa, có lẽ đã bị tôi và Tần Sâm chọc giận, thậm chí không buồn nở nụ cười giả dối. Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, rồi tránh sang một bên mời anh ta vào. Trùng hợp lúc này Tần Sâm cũng đi ra phòng khách, hai bàn tay đeo găng để rũ bên người, vẻ mặt vẫn gườm gườm, đứng từ xa nhìn Vương Phục Sâm.

“Vương Phục Sâm, tôi cho rằng cậu nên thay đổi thói quen làm người khác mất hứng đi.” Anh nói, “Không nhìn thấy vợ chồng tôi đang bận à?”.

“Ồ, bận gì thế?” Vương Phục Sâm sải bước đi vào nhà, hỏi ngược lại anh, còn bản thân thì thản nhiên cúi người thay giày.

Tần Sâm nhướng mày đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt không hề che giấu vẻ khinh thường, ung dung mỉa mai: “Tôi tưởng trong tất cả bộ phận cơ thể của cậu, ít ra chức năng mắt vẫn hoạt động bình thường chứ”.

Ngẩng đầu đối mặt với tầm mắt Tần Sâm, Vương Phục Sâm cong khóe môi nhoẻn cười, để ngoài tai câu nói châm chọc vô cùng công kích của anh, bình tĩnh đáp: “Xem ra đang làm bánh rồi”. Anh ta tươi cười nhìn Tần Sâm rồi lại quay đầu nhìn tôi, “Vậy tiện thể mời tôi uống một tách trà chiều được không?”.

“Da mặt dày cũng nên gọt bớt đi.” Tần Sâm đáp trả anh ta xong liền quay đầu bước vào trong.

Tôi không phản bác được, đã mời anh ta vào nhà dĩ nhiên là không thể đuổi anh ta đi rồi.

Mười phút sau, tôi mang hai miếng bánh ngọt và hai tách hồng trà vào thư phòng. Vương Phục Sâm đứng trước giá sách, thích thú đánh giá những bộ sách được xếp chỉnh tề. Còn Tần Sâm thì hờ hững ngồi trên sô pha, một tay đặt hờ trên vịn ghế, không nói lời nào.

Trước khi tôi đi vào, hình như họ không hề có trao đổi gì.

“Việc quan trọng gì thế?” Chờ tôi đặt trà và bánh lên bàn tròn nhỏ, Tần Sâm mới lên tiếng.

“Tôi nhận ủy thác bào chữa cho một cặp vợ chồng.” Vương Phục Sâm quay đầu nhìn thoáng qua tôi, sau đó cất bước đi đến chiếc ghế lưng cao đối diện sô pha ngồi xuống, nâng tách trà lên hớp một miếng, “Đứa con độc nhất của họ bị tình nghi ép buộc một bé gái mại dâm… Trước mắt vụ án còn trong giai đoạn điều tra…”.

“Tốt lắm, lại là vụ án táng tận lương tâm, đúng là sở trường của cậu còn gì.” Anh đã khôi phục tốc độ nói chuyện cực nhanh thường ngày, hai ngón trỏ chồng lên nhau đặt trước đầu gối, ngước mắt hất cằm ra hướng cửa thư phòng, “Chúc cậu bào chữa thuận lợi, bây giờ cậu có thể đi rồi”.

Vương Phục Sâm lắc đầu cau mày, vô cùng mệt mỏi: “Cậu hãy nghe tôi nói hết đã.” Anh ta uống thêm một hớp trà, “Tôi đã nói chuyện với bé gái đó rồi…”.

“Trong giai đoạn điều tra có thể mời luật sư bào chữa à?” Tôi ngồi xuống cạnh Tần Sâm, thuận miệng ngắt lời anh ta.

“Ba năm trước thì không thể, nhưng năm ngoái đã sửa luật rồi.” Không biết đây là lần thứ mấy Vương Phục Sâm nhìn tôi đầy ẩn ý, anh ta châm chước tìm từ, từng chữ thốt ra đều ẩn chứa ý nghĩa ẩn khuất, “Ngụy Lâm, tôi cảm thấy cô đã tách rời xã hội lâu lắm rồi ấy”.

Tôi cười đáp lại anh ta.

“Nói điểm chính đi Vương Phục Sâm.” Tần Sâm cất lời gạt đi ý thăm dò của anh ta, giọng trở nên nghi ngờ và mất kiên nhẫn, hai ngón cái cũng bắt đầu xoay quanh nhau theo thói quen, mày nhíu chặt, mắt tối lại, “Đừng có chú ý đến vợ tôi mãi thế, nếu không tôi không bảo đảm sẽ không đá đít cậu ra khỏi nhà đâu”.

Vương Phục Sâm ngoan ngoãn dời mắt khỏi tôi, nhìn về phía Tần Sâm, quay trở lại vấn đề vừa rồi: “Tóm lại, theo tình hình tôi nghe ngóng được, thật ra ‘nạn nhân’ chủ động đề xuất thỉnh cầu ‘mại dâm’, còn đương sự của tôi giúp đỡ giới thiệu khách hàng”. Anh ta hơi khom người kề sát vào Tần Sâm, “Nên tôi cần cậu giúp tôi tìm được chứng cứ có lợi cho đương sự của tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.