Mắt Bão

Chương 30: Công chính





Type: tuyen nguyen
Dừng hai ngón cái lại, Tần Sâm nhấc khuỷu tay đang chống lên tay vịn sô pha, đưa cùi chỏ che đi mắt mũi, rũ mi mắt như đang suy nghĩ gì đó.
“Điều này khá gay đây.” Chốc lát sau, anh bỏ tay xuống, điềm nhiên nhìn vào mắt Vương Phục Sâm lần nữa, mười ngón tay lại đan vào nhau, nói nhanh hơn, “Tôi nghĩ cậu nên biết, tôi chỉ tìm chứng cứ có thể chứng minh sự thật, chứ không phải chứng cứ có lợi cho ai đó”.
“Không sao hết.” Vương Phục Sâm nói nhẹ tênh, đưa tay bưng lên dĩa bánh ngọt, “Chỉ cần có chứng cứ là được rồi”.
Tần Sâm khẽ hừ một tiếng vu vơ, nở nụ cười không chút thành ý: “Suýt nữa tôi đã quên, chỉ cần có chứng cứ, với năng lực của luật sư Vương, đổi trắng thay đen là quá bình thường. Vì vậy, tôi càng không có lý do gì giúp đỡ cậu cả, đúng không?”.
Vương Phục Sâm vừa nhai bánh ngọt vừa cười khẩy.
Nếu không phải biết họ đã quen nói chuyện với nhau bằng kiểu sặc mùi thuốc súng thế này, có lẽ tôi sẽ thử xen vào điều hòa không khí. Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn tìm cớ rời đi thôi.
Đúng lúc đó có người ấn chuông cửa, tôi liền bật dậy trước khi hai người họ kịp phản ứng: “Em đi mở cửa”, sau đó lập tức rời khỏi thư phòng.
Lúc băng qua phòng khách, tôi còn đinh ninh cho rằng người đến không phải là Giản Lam, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, cô ấy chắc đang quay chương trình truyền hình. Vì vậy khi thấy cô ấy, tôi khá kinh ngạc.
“Ngụy Lâm.” Nhìn ra vẻ ngạc nhiên của tôi, Giản Lam mỉm cười, chủ động giải thích, “Hôm nay quay nhanh nên mình đến sớm.” Cô ấy bỏ hai tay vào túi áo khoác mỏng, khẽ nhún vai, giọng vẫn nghèn nghẹt hệt như tôi nghe trong điện thoại, ánh mắt lia nhanh qua đôi giày da của Vương Phục Sâm, “Nhà cậu có khách hả?”.
Tôi chần chừ giây lát. Giản Lam và Vương Phục Sâm đã chia tay ba năm rồi, căn cứ theo biểu hiện lần trước của cô ấy khi tôi nhắc đến Vương Phục Sâm, chắc hẳn ba năm vừa rồi họ không liên lạc với nhau. Không biết bỗng dưng gặp mặt có khiến họ gượng gạo hay không. Nhưng suy nghĩ một chốc, tôi vẫn nói cho Giản Lam biết: “Cậu có quen đấy”, rồi nghiêng người cho cô ấy vào nhà, “Vào đi”.
Giản Lam bị cảm rất nặng, lúc cúi người thay giày ho dữ dội, khi đứng dậy liền vội vàng vặn nắp bình nước tuyết lê chưng đường phèn uống ừng ực. Cô ấy đi theo tôi vào nhà, quay đầu quan sát cách trang trí trong phòng, khàn giọng nói: “Hình như mới thay đồ nội thất thì phải?”.
“Mới thay hai ngày trước.” Tôi không định để Giản Lam biết chuyện Tần Sâm đập phá đồ đạc, thuận miệng gạt sang một bên, quay đầu lại hỏi, “Bị cảm nặng lắm hả?”
“Không đến nỗi, chỉ là cứ ho sù sụ mãi thôi.” Giản Lam lắc đầu, lấy một miếng đường phèn từ túi bảo quản cho vào miệng ngậm, khịt mũi rồi khàn khàn đáp lời.
“Chút nữa mình pha cho cậu cốc nước mật ong.” Tôi đứng lại gõ cửa thư phòng rồi mới đẩy cửa ra, tránh sang bên mời Giản Lam vào.
Vừa bước qua cửa, cô ấy đã nhìn thấy Vương Phục Sâm, vẻ kingh ngạc thoáng qua rồi biến mất, ngay sau đó thay thế bằng dáng vẻ cau mày cáu kỉnh, âm lượng cũng bất giác tăng cao: “Vương Phục Sâm?”.
Ngay lúc tôi vừa đến, Vương Phục Sâm và Tần Sâm đã nhìn về phía cửa. Tuy nhiên khi Giản Lam xuất hiện, Tần Sâm liền đưa mắt nhìn tôi, còn ánh mắt Vương Phục Sâm thì dính chặt lên người Giản Lam. Nghe thấy Giản Lam gọi tên mình với giọng tức tối, anh ta không hề ngạc nhiên mà thong dong nhìn vào mắt cô ấy, thoáng gật đầu, ánh mắt và giọng nói đều trở nên lạnh lùng: “Không ngờ lại gặp mặt sớm vậy”.
Lại? Lẽ nào cách đây không lâu họ đã gặp nhau ư?
“Anh tới đây làm gì?” Không hề đáp lại câu nói kia của anh ta, Giản Lam sải bước đi thẳng tới, liếc về phía Tần Sâm rồi nhìn Vương Phục Sâm chằm chằm, nheo mắt lại theo bản năng, “Vì vụ án của Vương Lệ Thanh sao? Anh muốn nhờ Tần Sâm tìm chứng cứ giúp anh hả?”.
Tôi cố ý phớt lờ Tần Sâm, chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm của hai người kia, mãi cho đến khi cảm thấy ánh mắt Tần Sâm đã không còn nhìn tôi nữa mới vội vàng liếc sang anh. Thân thể gầy gò của anh lọt thỏm trong sô pha, găng tay làm bếp còn chưa cởi, bơ dính rải rác từ tạp dề cho đến ống quần, đôi mắt trũng sâu khẽ động, kín đáo quan sát Giản Lam rồi đến Vương Phục Sâm. Cuối cùng anh bỗng nhìn về phía tôi.
Không trốn được cái nhìn chăm chú của anh, tôi chỉ đành đón nhận ánh mắt ấy. May mà anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi hai giây rồi gật gù ra hiệu tôi đi qua. Tôi đóng cửa lại, nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Vương Phục Sâm trả lời: “Chuyện này không liên quan gì đến em”.
“Vương Phục Sâm! Anh còn có lương tâm hay không?” Giản Lam cất cao tiếng, giọng khản đặc khiến từng câu từng chữ cô ấy  thốt ra đều như gầm lên, “Bây giờ anh đã biến chất đến mức nào mới nhận bào chữa cho hạng người khốn kiếp như Vương Thiếu Bằng vậy? Anh không biết mấy trò hắn đã gây ra trong trại tạm giam sao? Anh còn mặt mũi chạy đến đây bảo Tần Sâm tìm chứng cứ giúp hắn thoát tội?”.
Vừa dứt lời, Giản Lam liền ho khù khụ.
Tôi quay người đi về phía cô ấy, chỉ thấy bóng lưng Giản Lam quay về phía Vương Phục Sâm, đôi vai căng ra, gục đầu ho không ngừng. Vương Phục Sâm nhăn mày, cầm tách trà của mình lên theo phản xạ, hơi vươn tay ra định đưa cho Giản Lam nhưng đột ngột dừng lại. Nửa giây sau, anh ta lại im lặng ngồi xuống, đặt tách trà xuống bàn, liếc sang Tần Sâm.
Tần Sâm giơ cổ tay lên che miệng, vẻ mặt hờ hững như hoàn toàn không hiểu được ám hiệu của Vương Phục Sâm. Đến khi anh ta hắng giọng, Tần Sâm mới nhìn sang tôi, sau đó cởi găng tay ra, đứng dậy lấy tách hồng trà mình còn chưa uống đưa cho Giản Lam.
“Xin sửa lời một chút.” Anh thuận thế bình thản thanh minh cho mình, “Hiện giờ tôi vẫn chưa chấp nhận đề nghị của cậu ấy. Ngoài ra, xưa nay tôi tìm chứng cứ là để chứng minh chân tướng của sự thật, không phải giúp bất cứ ai thoát tội”.
“Ngồi xuống nghỉ đi.” Tôi vịn bả vai Giản Lam, kéo cô ấy đến sô pha ngồi xuống, khẽ vỗ lưng giúp cô ấy, “Rốt cuộc vụ án này là sao?”.
Thực tế tôi không có hứng thú lắm, nhưng trực giác nói cho tôi biết tôi phải biểu hiện ân cần một chút. Giản Lam và Vương Phục Sâm đều nhận ra tôi khác trước đây, tôi không thể khiến họ nghi ngờ tôi thêm nữa.
Lúc trước tôi không quan tâm những việc này, nhưng hiện tại không được. Tôi lặp đi lặp lại với mình, hiện tại không được. Tôi cần có con, trước khi có con, tôi không thể để họ biết sự thận được.
Cuối cùng Giản Lam đã ngớt cơn ho, nuốt một hớp hồng trà, thở hắt một hơi. Gương mặt cô ấy ửng hồng vì cơn ho kịch liệt khi nãy, hốc mắt cũng ẩm ướt, nhưng biểu cảm nhanh chóng trấn tĩnh lại. Tôi đặt tách trà xuống bàn giúp cô ấy.
“Một cô bé chỉ mới mười hai tuổi, bị một người đàn ông con bé coi như bạn bè lừa quan hệ, còn bị dắt đến trung tâm giải trí bán dâm.” Giản Lam ho khan nhưng giọng vẫn khản đặc, may là tâm trạng đã ổn định hơn nhiều, “Ba tháng. Trong ba tháng cô bé đã bị cưỡng ép bán dâm hơn trăm lần, còn bị ông chủ trung tâm giải trí đánh đập”. Cô ấy ngước đôi mắt lạnh băng nhìn Vương Phục Sâm đang ngồi bên kia bàn, rõ ràng đang thuật lại vụ án cho tôi nghe nhưng lại như gằn từng câu từng chữ tra hỏi Vương Phục Sâm, “Mẹ cô bé vất vả lắm mới cùng người thân tìm được và cứu cô bé ra, phát hiện cô bé không những bị chấn động tâm lý nghiêm trọng, bộ phận sinh dục cũng bị nhiễm khuẩn nổi mụp rộp… Loại bệnh lây qua đường sinh dục này nếu không chữa khỏi, tương lai sẽ dẫn đến ung thư… Cuộc đời cô bé bị hủy hoại rồi!”.
Thế nhưng Vương Phục Sâm vẫn vô cùng bình tĩnh, Giản Lam vừa nói xong, anh ta liền thong thả cất lời: “Chú ý cách dùng từ của em”. Vương Phục Sâm đáp trả cô ấy bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Vệ Hưng Lam chưa bao giờ có hành động bạo lực với Vương Lệ Thanh”.
Không khí giữa họ lạnh căm căm khiến tôi khó tránh khỏi kinh ngạc. Tôi nhớ trước kia Giản Lam và Vương Phục Sâm cũng hay cãi vã, nhưng chỉ cao giọng khẩu chiến thôi, tuy có lúc cả hai đều nổi quạu nhưng chưa bao giờ nhìn nhau như kẻ thù thế này.
“Còn chưa ra tòa anh đã biện hộ cho hắn rồi à?” Giản Lam nhếch môi cười lạnh, khinh thường nhìn Vương Phục Sâm rồi dời mắt về phía tôi. Khoảnh khắc ấy, bả vai cô ấy rõ ràng đã buông lỏng, ánh mắt và giọng nói cũng trở nên hiền hòa, “Vương Lệ Thanh… là cô bé kia. Mẹ cô bé là Từ Hà Bội tìm được con gái từ tháng Một năm ngoái đã bắt đầu thưa kiện, nhưng Vệ Hưng Lam, là tên chủ ‘trung tâm giải trí’ kia đấy, người nhà hắn làm trong Cục, nên bên cảnh sát vẫn lần lữa không chịu lập án. Từ Hà Bội muốn khởi tố, kết quả hai lần suýt bị đánh chết”. Giản Lam thở dài, không kìm được đưa tay nắm lấy tay phải tôi đang đặt trên gối theo thói quen, chớp mắt ẩn nhẫn rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bây giờ những kẻ giúp đỡ chống lưng cho Vệ Hưng Lam đều bị công khai xử phạt, vụ án đã được tiến hành điều tra theo trình tự bình thường. Tiết mục chương trình mới của bọn mình có liên quan đến vụ án này”.
Tôi cảm thấy Giản Lam muốn thông qua ánh mắt nhắn nhủ gì đó với tôi, nhưng tôi không tài nào đoán được ý của cô ấy.
“Bà Từ nhận được rất nhiều sự chú ý từ dư luận qua Weibo.” Tần Sâm chậm rãi cất lời xen vào, “Nghe nói hiện giờ trạng thái tinh thần của Vương Lệ Thanh không ổn cho lắm, đã chẩn đoán chính xác bị PTSD thì phải?”.
Lúc này tôi mới nhớ ra anh cũng có mặt, liền ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Anh đang đứng thẳng chắp tay sau lưng bên cạnh sô pha, khi nãy đứng dậy nhường chỗ đã tìm đến vị trí này. Nhưng anh không hề nhìn tôi như tôi đã tưởng tượng, mà hơi cúi đầu nhìn Giản Lam, đôi môi khẽ mím, cảm xúc trên mặt vô cùng khó đoán.
Bàn tay đang nắm lấy tay phải tôi của Giản Lam bất chợt siết chặt, quay đầu nhìn Tần Sâm, lên tiếng: “Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý”. Cô ấy như mượn hành động này trấn an tôi, “Gần như đêm nào cũng khóc đến mức tỉnh giấc, nhiều lần cố gắng tự sát”.
Tần Sâm nghe xong liền quay sang nhìn tôi. Đột nhiên tôi hiểu được anh cố ý làm như vậy. Anh đang dẫn dắt Giản Lam bằng ám hiệu, khiến cô ấy tin tưởng mấy năm nay tôi thay đổi là do chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý này.
“Thứ cho tôi nói thẳng, đó chỉ là những lời từ phía bà Từ thôi.” Vương Phục Sâm ngắt ngang cuộc đối thoại của họ, đặt đĩa bánh ngọt xuống, giọng điệu châm chọc, “Tuy có cơ quan thẩm định liên quan chứng minh, nhưng chuyện Vương Lệ Thanh nhiều lần cố gắng tự sát chưa được chứng thực, tôi khuyên em, làm biên tập viên chương trình đừng dễ dàng tin vào mấy lời đồn nhảm thì hơn đấy”.
“Lời đồn nhảm?” Giản Lam quay ngoắt đầu, giọng cất cao nhưng vẫn cố gắng khắc chế tâm trạng, không để mình gào lên, “Con bé mười hai tuổi… chỉ có mười hai tuổi thôi, anh biết như vậy có nghĩa là gì không? Lẽ nào trong đầu anh chỉ có phí bào chữa thôi sao?” Câu hỏi của cô ấy hùng hổ vô cùng, dù đã nheo mắt lại nhưng vẫn không ngăn được ánh nhìn sắc bén như dao, “Cô bé còn bị nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục không thể nào chữa khỏi, sau này có khả năng không thể sinh con được nữa. Anh biết điều này có nghĩa gì với một người phụ nữ không?”.
Khách quan mà nói, thái độ của Vương Phục Sâm hiển nhiên bình tĩnh hơn Giản Lam nhiều. Vẻ mặt anh ta vẫn trước sau như một, giữ vững tư thế ngồi nhàn nhã trên ghế, đón nhận ánh mắt cô ấy không hề trốn tránh.
“Tôi là luật sư.” Vương Phục Sâm nói, “Mang hết khả năng bào chữa cho đương sự chính là trách nhiệm của tôi. Điều này không có bất cứ liên quan gì đến nạn nhân”.
“Cho nên trong lòng anh đã không hề có ‘công chính’ hay sao?” Giản Lam không kiềm được nghiêng người lên trước, có lẽ cô ấy không nhận ra được tốc độ nói của mình từ từ tăng nhanh, “Anh cũng thấy đấy, để đòi lại công đạo cho con gái mình, Từ Hà Bội đã phải chịu đánh đập bao lần. Vệ Hưng Lam làm những chuyện táng tận lương tâm này còn có mặt mũi nói với truyền thông là do Vương Lệ Thanh tự nguyện sao?”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng không thể kìm nén, Giản Lam vừa nói xong chữ cuối cùng đã bắt đầu ho sù sụ. Cô ấy gồng người cúi gục đầu, một tay siết lại che môi, vừa ho sặc sụa vừa cố kiền chế, đến mức gương mặt đỏ bừng như sắp tắt thở. Tôi vội vàng vỗ lưng giúp Giản Lam, rồi đưa tách trà đến bên môi cô ấy khuyên uống nước. Giản Lam không nói được, chỉ xua tay lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ho khan.
Tôi cũng hết cách với Giản Lam, đành ngẩng đầu nhìn Vương Phục Sâm, vốn định bảo anh ta lên tiếng nhưng thấy anh ta đang nắm tách trà của mình trong tay, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Giản Lam, cơ mặt vì cố kiềm chế mà run run. Ngón tay cầm tách trà cũng vì siết chặt mà trắng bệch. Tôi cho rằng Vương Phục Sâm sẽ cất lời khuyên Giản Lam uống nước, nhưng không ngờ cuối cùng anh ta lại nhịn xuống, nhắm mắt hít sâu một hơi, khôi phục vẻ mặt xa cách vừa rồi.
“Công chính à?” Vương Phục Sâm hừ khẩy, “Theo em thì công chính là gì? Không để ý chân tướng sự thật, một mực bảo vệ người được cho là ‘kẻ yếu’ sao?”.
Câu nói này dường như đã kích thích Giản Lam, cô cầm lấy tách trà trên tay tôi uống ừng ực một hớp để chặn cơn ho, lúc ngẩng đầu phản bác lại Vương Phục Sâm, tiếng đã trong trẻo hơn đôi chút: “Tôi chưa từng nói ‘không để ý chân tướng sự thật’”. Giản Lam gằn từng chữ nhấn mạnh, nhìn xoáy vào mắt Vương Phục Sâm, “Công chính, công bằng, chính nghĩa… Xét trên mặt khách quan, những thứ này nên diễn ra với điều kiện tiên quyết là mỗi người đều được bình đẳng. Nhưng tài nguyên xã hội không thể nào phân phối bình đẳng, nên mới cần chú ý và ưu đãi nhiều hơn cho kẻ yếu. Chẳng lẽ anh cảm thấy việc cấp học bổng giúp đỡ học sinh nghèo là không công chính?”.
“Tôi hi vọng sự thật có thể dễ nghe như em nói.” Vương Phục Sâm cong khóe môi nở một nụ cười nhạt, hỏi ngược lại Giản Lam, “Nếu bảo vệ ‘kẻ yếu’, năm đó lúc em quay phóng sự ‘Người già giả ngã ăn vạ’ sao không đứng về phía mấy ông bà cụ không ai phụng dưỡng kia? Họ bệnh tật liên miên, cuộc sống bấp bênh, khẳng lẽ không phải ‘kẻ yếu’? Sao em không bảo vệ họ?”.
“Anh không thể đánh đồng…”
Vương Phục Sâm đứng bật dậy, nhanh chóng bước vòng qua bàn nhỏ đi đến trước mặt chúng tôi, đặt mạnh tách trà xuống bàn để ngắt ngang lời nói đã đến khóe môi của Giản Lam, cúi người xuống, tiến sát đến nhìn vào mắt cô ấy, tiếp tục câu chất vấn khi nãy, “Khi đó ba em bị người ta đẩy xuống lầu, em biết rõ Ngụy Lâm và Tần Sâm đều bị tình nghi, còn Tần Sâm đã bị bệnh tâm thần phân liệt hành hạ đến mức mụ mẫm, nếu bị phán có tội cũng chỉ có khả năng đưa đến bệnh viện tâm thần chữa trị bằng cách chích điện và Lobotomy* phi nhân tính… Tại sao em không bảo vệ cậu ta mà lại không màng đến điểm khả nghi tôi đưa ra, khăng khăng nói Ngụy Lâm không thể nào làm chuyện như vậy?”.
* Lobotomy là một thủ tục cắt đứt một số thụ thể thần kinh trong thùy trán của não. Được sử dụng trong thập niên 1930 đến thập niên 1950, hiện giờ không còn phổ biến vì đã có thể dùng thuốc để kiểm soát các triệu chứng cùng loại.
Giản Lam không ngừng lui về sau, nhất thời sững sờ vì lời chất vấn của anh ta, khiếp sợ nhìn khuôn mặt Vương Phục Sâm gần trong gang tấc, trợn to hai mắt không thốt nổi một từ.
Vương Phục Sâm từng bước ép sát, không chỉ không chịu bỏ qua cho Giản Lam, còn thình lình quát cô ấy, từng âm tiết đều bao hàm cơn phẫn nộ bành trướng tới bùng nổ, không ngừng châm vào thần kinh tôi: “Tỉnh lại đi Giản Lam! Trong lòng em vỗn dĩ chẳng có cái ‘công chính’ chó chết gì cả! ‘Kẻ yếu’ em bảo vệ từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là phe em tự nhận định là ‘kẻ yếu’ thôi! Em cho rằng em rất cao thượng à? Thật ra em chính là kiểu phụ nữ tự tư tự lợi, lừa mình dối người thì có!”.
Kể từ lúc anh ta gọi tên tôi và Tần Sâm, tôi đã cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch. Âm thanh của anh ta chói tai đến mức khiến tôi phải nhắm mắt lại. Mà gần như lúc tôi vừa nhắm mắt liền cảm nhận thấy vài giọt nước nong nóng văng lên mặt tôi. Tôi mở mắt ra, gương mặt Vương Phục Sâm đã đẫm nước trà. Mái tóc trên trán anh ta cũng ướt nhẹp, những giọt nước màu nâu nhạt trượt xuống theo khuôn mặt, còn có lá trà dính lên gò má, ngăn cản dòng chảy của nước trà. Cả người Vương Phục Sâm như bị hóa đá, bất động gườm gườm nhìn Giản Lam.
Còn tách trà trong tay Giản Lam dĩ nhiên đã trống rỗng, ngực cô ấy phập phồng kịch liệt, hốc mắt đỏ gay trợn trừng nhìn Vương Phục Sâm. Xem ra cô ấy đã xối hết nước trà vào mặt anh ta rồi.
Không đợi tôi kịp phản ứng, Vương Phục Sâm đã thẳng người dậy, lau nước đọng trên mặt.
“Đừng giương cao lá cờ công chính để tự gạt mình nữa Giản Lam.” Vương Phục Sâm rũ mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt trấn định như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Em không thiện lương như em đã nghĩ đâu”.
Tôi nhìn sang Giản Lam. Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm Vương Phục Sâm, không lên tiếng.
Vương Phục Sâm không nhìn Giản Lam nữa, quay người khẽ vỗ vai Tần Sâm, để lại một câu “Có quyết định thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”, rồi rời khỏi thư phòng. Tôi nhìn Tần Sâm, đúng lúc anh cũng nhìn tôi. Khi nãy tôi không để ý đến phản ứng của anh, song nhìn vào vẻ mặt điềm nhiên như không ấy, có thể thấy anh không mấy kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến tình huống ngoài ý muốn này.
Tần Sâm hơi hất cằm, ra hiệu tôi tiễn Vương Phục Sâm. Tôi hiểu ý liền đứng dậy, nahnh chóng cất bước đuổi theo.
Đến khi tới đại sảnh, Vương Phục Sâm đã thay giày xong, mở cửa ra.
“Có cần lau người không?” Tôi đi đến nắm tay vịn cửa hỏi anh ta.
“Không cần đâu.” Anh ta dừng lại ngoài khung cửa, quay người nhìn vào mắt tôi, rõ ràng dáng vẻ rất nhếch nhác nhưng dường như giờ phút này mới bình tĩnh lại, dặn dò tôi, “Phiền cô pha cho cô ấy một ly mật ong, cô ấy ho rất nặng”.
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời của tôi, Vương Phục Sâm lại rơi vào trầm mặc trong phút chốc.
“Tôi vẫn còn yêu cô ấy.” Giây lát sau, anh ta mới đột ngột đổi đề tài, “Nhưng tôi và cô ấy đã không còn bất cứ khả năng nào nữa rồi”.
Tôi đứng bên cửa, không biết nên nói gì vào giờ phút này.
“Từ lúc bắt đầu tôi đã biết con người cô ấy là như thế. Trong lòng cô ấy, tình thân xếp thứ nhất, tình bạn xếp thứ hai, bản thân xếp thứ ba, cuối cùng mới là tình yêu. Có khi cô ấy còn xem cô vừa là bạn bè vừa là người thân của mình.” Anh ta nhìn tôi chăm chăm, “Nên tôi biết kể từ lúc tôi nghi ngờ cô, tôi và cô ấy đã không còn khả năng tiếp tục nữa”.
Ánh mắt Vương Phục Sâm khiến tôi mất tự nhiên. Tôi không dám trực tiếp đóng cửa, chỉ siết năm ngón tay đang nắm chặt tay vịn.
“Nhưng cô thì khác, Ngụy Lâm.” Giống như không phát hiện ra sự khó chịu của tôi, anh ta vẫn nhìn tôi không tha, “Cô biết rõ tôi không có thiện cảm với cô từ trước rồi. Không chỉ vì tôi cảm thấy Tần Sâm không nên có bạn đời, mà còn vì con người cô nữa…”. Anh ta kéo dài âm cuối rồi dừng lại, như đang tìm một từ thích hợp để mô tả, “Cô vốn không có cá tính, là kiểu con gái tốt đẹp đến đáng ghét, không quen thân với nhiều người, cách bày tỏ cảm xúc cũng yếu ớt, nên không cần đưa ra lựa chọn trong một số vấn đề nào đó. Cô xem người yêu quan trọng hơn bản thân mình, nhưng điều này cxung khiến tôi không thích. Nói thật, sự tồn tại của cô sẽ khiến tôi khó chịu, giống như cô may mắn hơn tôi, cao thượng hơn tôi vậy”.
“Chỉ là vấn đề giá trị quan cá nhân thôi.” Tôi tìm lại được giọng của mình, nói với anh ta như có lệ, “Tôi cứ nghĩ xưa nay anh không bao giờ biết đi so sánh”.
“Tôi cũng tự nói với mình như vậy. Nhưng có mấy người thực sự làm được chứ? Ít nhất lòng tôi đã không còn bình lặng an yên như trước kia.”
Tôi không đoán ra rốt cuộc anh ta muốn biểu đạt điều gì, đành hời hợt đáp: “Có lẽ trước kia tôi làm được”.
“Trước kia cô làm được.” Thế nhưng anh ta lại khẳng định điều này, “Tôi nhìn ra được”.
Phản ứng này gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi: “Vậy giờ thì sao?”.
“Tự cô rõ ràng hơn tôi còn gì. Cô đã thay đổi.”
Tôi cười trừ.
“Coi như vì Giản Lam.” Gương mặt Vương Phục Sâm không hề có ý cười, “Cô có bằng lòng trở về là cô của trước kia không?”. Có lẽ phát giác ra cách diễn đạt như vậy là quá hàm hồ, anh ta ngẫm nghĩ chốc lát, “Nói cho cô ấy biết sự thật, nói cho cô ấy biết là ai đã đẩy chú Giản xuống lầu”.
Cuối cùng tôi đã hiểu được ý đồ của anh ta.
“Dù nếu thật sự là tôi, tôi cũng không nói cho cô ấy biết.” Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta, “Vương Phục Sâm, chấp nhận một người mình yêu, người mình tín nhiệm trở thành tội phạm giết người không dễ dàng như anh đã tưởng tượng đâu”. Tôi nói cho anh ta biết, “Huống chi tôi không đẩy chú Giản, đây chính là sự thật”.
Hơn nữa, tôi cũng không cao thượng như anh ta đã nghĩ.
Chuyện còn chưa đến bước đường cùng, thì ai dám khẳng định đã biết rõ bộ mặt thật của bản thân?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.