Khoảng thời gian mới vừa dọn đến thành phố V, Nguỵ Lâm thường một mình đi chợ mua thức ăn. Có một lần, chủ quầy rau không kìm được tò mò hỏi cô: “Ôi chao, sao chưa bao giờ thấy chồng cô vậy?”
Nguỵ Lâm mỉm cười: “Ở nhà ạ”.
“Không đi làm à?” Về hưu hay thất nghiệp thế nhỉ?
“Anh ấy là nhà văn tự do.” Viết luận văn học thuật vân vân…
“Ồ thế à, thảo nào! Mấy nhà văn tính cách đều quái gở!” Chưa từng lộ diện lần nào cả.
“Thật ra cũng được, chỉ là tính tình hơi nóng nảy thôi.” Lúc phát bệnh sẽ luôn khiến nhà cửa rối loạn.
“Ơ? Tính tình nóng nảy á?” Chị chủ quầy thoáng nhìn vết thương trên trán Nguỵ Lâm, “Không đánh cô chứ?”
“Có khi cũng đánh.” Khi cô thừa dịp anh phát bệnh cố ý chọc giận anh.
“Ôi trời, vậy không được đâu.” Bạo hành gia đình không thể nhẫn nhịn.
“Cũng không trách anh ấy, thật ra trên phương diện tinh thần anh ấy có vấn đề.” Nói cho cùng cũng là cô gây ra.
“Ồ, thì ra là vậy.” Là người bệnh thần kinh à.
“Trước kia rất bình thường. Có điều thỉnh thoảng sẽ ngược đãi động vật.” Ví dụ như để chuột bạch chạy lòng vòng trong mê cung.
“Trời ạ!” Không chỉ bị bệnh thần kinh mà còn có khuynh hướng biến thái.
“Cho nên sau khi bị bệnh chỉ có thể nhốt trong nhà thôi.” Cô không muốn cho anh đi ra ngoài. Anh ăn cơm, mặc quần áo, ngủ nghỉ gì đó...đều không thể rời bỏ cô.
“Haizzz…. vậy bây giờ cô làm gì?” Người phụ nữ mạng khổ mà.
“Không có đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc anh ấy thôi.” Nên nguồn kinh tế chủ yếu đều dựa vào anh cả.
“Vậy tiền đâu các người ăn uống?” Hai vợ chồng đều thất nghiệp cơ đấy, sống được mấy ngày đây chứ?
“Bán tranh ba mẹ anh ấy để lại…” Và một chút cổ phiếu là đủ sống ba đời rồi.
“Ôi nghiệp chướng…” Chắc chắn là sống thắt lưng buộc bụng lắm đây, chậc chậc, “Thôi rau này bán rẻ cho cô đấy”.
***
Lúc Tần Sâm tham gia điều tra vụ án tên cướp đập đầu, chị chủ quầy rau nhiệt tình rốt cuộc thấy được nhà văn tự do tinh thần có chút vấn đề, thích bạo hành gia đình và ngược đãi động vật trong truyền thuyết này.
Sau đó, sau đó nữa, có một lần Tần Sâm bỏ lại Nguỵ Lâm đi ra ngoài điều tra vụ án đồ tể đêm mưa, đi chung với Tăng Khải Thuỵ ngang qua chợ rau liền thấy chị chủ quầy khẩn trương kéo Tăng Khải Thuỵ sang một bên: “Em ôi, đội trưởng Tăng! Sao ông lại đi chung với người này chứ!”
Tăng Khải Thuỵ khó hiểu: “Ơ, cậu ta làm sao?”
“Là người bệnh thần kinh đấy!” Chị chủ quầy ra vẻ thần bí,”Không chỉ thích ngược đãi động vật, còn thường xuyên đánh vợ nữa. Chính miệng vợ hắn nói cho tôi biết, nói hắn rất nguy hiểm, phải nhốt trong nhà, không thể thả ra ngoài. Nếu không sẽ cắn người nữa cơ”.
Tăng Khải Thụ ngơ ngơ ngác ngác: “...”
“...” Tiêu Minh yên lặng lấy thuốc lá và bật lửa ra, giả bộ như không nghe thấy gì cả.
Tần Sâm đứng ở chỗ xa nghe rõ mồn một: “...”
***
Tối hôm đó, Nguỵ Lâm nằm trên giường đang thiu thiu thì đột nhiên Tần Sâm mở cửa phòng ngủ đi vào. Cô thấy lạ: “Hôm nay anh không ngủ ở thư phòng à?”
“Không.” Tần Sâm cởi áo khoác, kéo cổ áo, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, “Hôm nay anh vô tình đi ngang qua quầy rau em hay mua. Nên anh cho rằng chúng ta cần phải ‘nghiêm chỉnh nói chuyện’ với nhau một chút”.