Mặt đường không bằng phẳng, thi thoảng lại có vũng nước đọng, bánh xe cán qua làm cho thứ nước đục ngầu đó bắn tung tóe, cái bóng gầy yếu đơn độc của Hàn Trân như sắp vỡ tan, vô cùng chói mắt.
Quý Đình Tông liếc mắt nhìn, bịt loa điện thoại lại, nói với tài xế: “Giảm tốc”.
Chiếc xe bỗng nhiên chạy chậm lại, gần như dừng hẳn bên đường, Hàn Trân đang mải đi về phía trước, không phát giác ra sự hiện diện của chiếc xe.
Quý Đình Tông khẽ xoa lên mi tâm, hỏi: “Có đủ xăng không?”
Tài xế Hoàng Kiều, xuất thân quân nhân giải ngũ, làm tài xế cho Thư ký trưởng đã gần hai năm nay, biết lãnh đạo sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm tới việc xe có đủ xăng hay không, anh ta lập tức mở to mắt quan sát tình hình.
“Nếu đủ thì đi một vòng”. Dứt lời, anh tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Hoàng Kiều không chắc chắn lắm, các thủ trưởng khi đưa ra chỉ lệnh, đôi khi sẽ dùng những cách nói rất vòng vo, ví dụ như đi một vòng đi, vòng từ đâu? Vòng tới chỗ nào?
Cấp dưới sẽ phải tự mình phỏng đoán.
Hàn Trân đi đến ngã rẽ đường phía nam, một chiếc ô tô Audi bóng loáng đậu ở góc đường, Hoàng Kiều cầm theo chiếc ô màu đen đi về phía cô: “Thưa cô, thủ trưởng của tôi mời cô lên xe.”
Cô rất cảnh giác, cửa sổ xe lúc này đã hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt nghiêng góc cạnh nam tính của người đàn ông, nét mặt anh không chút gợn sóng: “Hàn Trân, lên đi”.
Nói không ngạc nhiên thì là nói dối, hai người có màn gặp gỡ chấn động như vậy, tần suất chạm mặt lại cao đến khác thường, ông trời thật biết cách giày vò con người ta...
Hàn Trân tiến lại gần cửa sổ xe, khom lưng xuống: “Lãnh đạo, hay là thôi đi, tôi sợ sẽ làm bẩn xe của anh mất”.
Những ngón tay tròn trịa, nhỏ nhắn của cô vô thức bám lên mép cửa sổ, Quý Đình Tông nhìn sang, ánh mắt trùng hợp ngang tầm với rãnh sâu trắng nõn trước ngực cô.
Bộ ngực của Hàn Trân có hình giọt nước rất đẹp, ngay cả khi nằm trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy, hai đầu v* đung đưa tứ phía thì chúng vẫn sẽ dựng thẳng đứng.
Giống như một miếng đậu phụ trắng, ngon ngọt hợp miệng, vừa thuần khiết vừa dâm đãng.
Cổ họng của người đàn ông nghẹn lại, anh ngả người ra sau, ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Tôi không ngại đâu”
Hàn Trân đành cắn răng mở cửa xe, ngồi vào trong, khoang xe tràn ngập mùi bạc hà nồng đậm khiến tinh thần tỉnh táo, át đi mùi rêu, cam và mực trên người Quý Đình Tông, thành thật mà nói thì mùi này không được thơm cho lắm.
“Thật ra không cần phiền anh phải đưa tôi về nhà đâu”
Anh cảm thấy bực bội, cởi bỏ hai cúc áo trên chiếc sơ mi. “Đây là xe công vụ, không được dùng cho việc cá nhân, đến ngã tư tỉnh lộ sẽ cho cô xuống”
Hàn Trân hiểu lầm ý anh nên ngượng ngùng vân vê đầu gối: “Cũng được, chỗ đó tiện bắt xe”.
“Có tiền để gọi xe không?”
Anh vẫn còn nhớ điều này, Hàn Trân gật đầu một cách thành thật: “Trong thẻ không có, nhưng tôi có tiền mặt trên người”.
Quý Đình Tông chống tay lên cằm, che đi ý cười trên khóe miệng.
Có một kiểu phụ nữ sở hữu nét ngây thơ và thuần khiết từ trong cốt tủy. Hàn Trân hẳn là thuộc kiểu người đó.
Xe vừa đi vào tỉnh lộ 37, cảnh vật dọc đường hoàn toàn thay đổi, cây cối mơn mởn quanh năm tươi tốt, từ hoang vu chuyển sang nhộn nhịp.
Hàn Trân được sưởi ấm bởi máy sưởi trong xe, đầu óc cũng hoạt bát trở lại, cô cất tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch: “Lãnh đạo họ Quý ư?”
Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời này thì mí mắt hé mở. “Quý Đình Tông.”
Hàn Trân chỉ vào lòng bàn tay. “Đình Tông là chữ nào?”
Anh không đáp lời, họ không nên biết nhiều về nhau, anh không muốn bị bất cứ điều gì vướng bận.
Vào thời điểm phát sinh quan hệ xác thịt, anh đã được chứng kiến hai mặt người và yêu của cô, cũng trông thấy cả dáng vẻ thảm thương và cô độc trong gió tuyết khi đó.
Đàn ông trên thế giới, bất kể địa vị hay xuất thân, đều có tâm lý thương hại kẻ yếu, anh đi đường vòng tiễn cô một đoạn đã là giẫm lên lằn ranh.
“Tôi là người dẫn chương trình tại đài Ngọc Lan của thành phố.”
Anh ta “ồ” một tiếng, thái độ có vẻ bất mãn: “Người dẫn chương trình không phải xem thời sự ư?”
“Tôi chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ thôi”. Hàn Trân đính chính thêm: “Làm bên chuyên mục giải trí”.
Hoàng Kiều thẳng thừng nói: “Dẫu sao cũng vẫn là cô thiếu tính chuyên nghiệp.”
Hàn Trân bị làm cho nghẹn họng, vào lúc đầu óc cô đang trống rỗng, tiếng động cơ gầm rú như âm thanh của dã thú lao vút về phía bên trái chiếc xe Audi.
Đó là một chiếc Pagani phiên bản giới hạn màu hồng rất bắt mắt, phóng qua với tốc độ cực nhanh, lấn qua dải phân cách như sắp xảy ra va chạm.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe Pagani đột nhiên bẻ lái, lao vút qua, Hoàng Kiều có kinh nghiệm lái xe lâu năm, phản ứng rất nhanh nhẹn và linh hoạt, anh ta xoay nửa vòng vô lăng né tránh, sau đó nhanh chóng ổn định thân xe.
“Thủ trưởng! Anh không sao chứ!”
Quý Đình Tông trầm giọng nói không sao, sắc mặt anh không được dễ coi cho lắm. Do bị giật mình và có cân nặng quá nhẹ, Hàn Trân lảo đảo mất thăng bằng, sau đó nhào thẳng vào bộ phận giữa hai chân người đàn ông.
Trước khi cô đập trúng vào chỗ phồng lên ở đũng quần mình, Quý Đình Tông đã kẹp chặt lấy gáy cô, cạnh sắc của khóa thắt lưng kim loại cứa vào trán cô tạo thành một vết xước dài mỏng.
Hoàng Kiều không đành lòng quay lại nhìn “tình cảnh bi thảm” ở ghế sau, anh ta căm phẫn hướng mắt về phía chiếc xe thể thao huênh hoang đang bật đèn chiếu hậu sáng choang kia.
“Dám đi vào làn đường dành cho xe của lãnh đạo! Đám nhà giàu này thật đúng là coi trời bằng vung”