Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 2: Bỏ thuốc



Tiệc cuối năm của công ty được tổ chức tại Mai Viên ngoại thành.

Trên đường đi, Hàn Trân lặng thinh không nói một lời.

Cô xoay nhẫn cưới, rút ra rồi lại đeo vào, cứ liên tục như vậy, cho đến khi hốc mắt ẩm ướt mới dằn lòng tháo xuống.

Người ta thường nói đàn ông đều là những diễn viên thiên bẩm, một kẻ bị kẹt lại giữa hai giới tính như Chu Tư Khải có lẽ đã đạt tới cấp độ của ảnh đế.

Yêu hay không yêu, từ đầu chí cuối anh ta đều phân biệt được rất rõ, chỉ có điều anh ta diễn quá đạt, vậy nên Hàn Trân mới cứ mãi u mê.

Vừa vào Mai Viên, tại cánh cổng cách đó không xa có một đám người đang xếp hàng, cảnh sát hỗ trợ dẫn đầu mặc áo huỳnh quang, đứng trước mui xe, giơ cánh tay ra hiệu lệnh cấm vượt.

Chiếc xe bị buộc phải dừng lại, Chu Tư Khải nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó kêu tài xế đi xuống xem xét tình hình.

Tài xế mau chóng quay trở lại báo cáo: “Tổng giám đốc Chu, tôi vừa nghe ngóng được, có lãnh đạo cao cấp trong tỉnh tới đây nên bất cứ ai ra vào cũng được yêu cầu kiểm tra căn cước”.

Trong lòng Hàn Trân tràn ngập sự phẫn nộ, suốt dọc đường cô đều tỏ ra chẳng mấy bận tâm, lúc này mới phát hiện Mai Viên hôm nay không giống những lần trước đó lắm.

Biển số của những chiếc xe đậu bên đường đều có nền trắng chữ đen, không phải quân đội thì là cảnh sát, cảnh tượng này tương đối phô trương.

Đây không phải là lần đầu cô tới nơi này, tiệc cuối năm của công ty bất động sản Vạn Khai của nhà họ Chu trước nay luôn được tổ chức tại đây.

Hàn Trân xuống xe theo, tới làm thủ tục đăng ký ở lối vào.

Đêm mùa đông, mai đỏ trong vườn nở rất đẹp, tường đầu ngựa ngói xanh mô phỏng theo lối kiến trúc Huy Châu, hệ thống dẫn nước và hành lang được bố trí đan xen, phong cảnh bốn bề nom rất có phong cách.

Giá để bao sảnh phụ ở đây là một trăm ngàn nhân dân tệ cho một ngày, còn sảnh chính thì gấp ba, nhóm quản lý cấp cao của công ty đã có mặt đông đủ ở sảnh phụ, chỉ còn thiếu tổng giám đốc Chu Tư Khải.

Anh ta trước nay luôn thận trọng và đúng giờ, rất có ý thức giữ gìn hình tượng của một vị lãnh đạo cấp cao, vậy nên không dám mạo hiểm công khai giới tính thật của bản thân.

Hôm nay, anh ta có thái độ rất khác thường, kéo Hàn Trân tiến vào phòng nghỉ dành cho khách quý ở lầu hai.

Bên trong được trang trí rất công phu, chiếc giường lớn giữa phòng được phủ kín cánh hoa hồng đỏ thẫm, dưới sàn nhà còn đốt nến thơm.

Bầu không khí ấm áp lay động lòng người.

Chu Tư Khải lấy rượu vang đỏ trong thùng đá ra, rót một ly đưa cho cô. “Chúng ta thử nhé!”

Hàn Trân không đoán được ý đồ của anh ta. “Thử cái gì?”

“Làm tình”

Chu Tư Khải nốc hết ly rượu rồi lột bỏ áo sơ mi. “Tôi trông thấy mấy món sextoy của em rồi, tôi thừa nhận mình đã không để tâm tới nhu cầu sinh lý của em, Tiểu Trân, tôi chỉ là không cứng nổi trước phụ nữ thôi chứ không phải không có tình cảm, kết hôn và chung sống cùng em hơn một năm nay, tôi… xem em là người thân của mình”

“Anh lên giường với cả người thân à?”

Anh ta trịnh trọng tuyên bố. “Tôi có thể dùng thuốc thuốc để thỏa mãn em, chúng ta có thể không ly hôn không?”

Cổ họng Hàn Trân nghẹn đắng, cô uống một hớp rượu lớn, phương thức níu kéo này của anh ta khiến cô cảm thấy ghê tởm hơn cả việc nuốt phải một trăm con ruồi.

“Chúng ta đã ly hôn rồi”

“Ly hôn rồi thì tái hôn”

Anh ta nắm lấy bả vai cô rồi hôn lên cần cổ trắng nõn. “Vợ ơi, tôi đã mắc nợ em quá nhiều, hãy cho tôi cơ hội để bù đắp cho em được không”

Hàn Trân cảm thấy có gì đó rất lại, trong xương cốt vừa tê vừa ngứa, bụng dưới giống như đang bùng lửa, toàn thân nóng ran.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất là phần đũng quần âu của Chu Tư Khải đang dựng lều, anh ta nhắm mắt, cởi bỏ nút áo trước ngực cô, bất chấp lần mò vào bên trong.

Hàn Trân đẩy anh ta ra, cô không thể nhịn được nữa. “Trong rượu có thuốc?”

“Tôi sợ em chê tôi, không muốn làm”

Anh ta rất có nhận thức trước chuyện này, toàn thân Hàn Trân phát run. “Chu Tư Khải, anh có còn là con người không!”

Cô cố đè xuống ngọn lửa trong người, tông cửa xông ra, Chu Tư Khải rảo bước đi tới níu lấy cánh tay cô, Hàn Trân hất mạnh ra, anh ta lại kéo cô lại. “Tiểu Trân, em đừng cố chấp nữa, tôi run tay nên đã thả vào đó ba viên thuốc, một mình em không giải quyết được đâu”

Hàn Trân căm hận thấu xương, tốt xấu gì hai người cũng từng ở bên nhau, cô thật sự đem lòng yêu anh ta, tưởng có thể chia tay trong êm đẹp nên mới đồng ý tham gia bữa tiệc cuối năm, đồng hành cùng anh ta lần cuối.

Vậy mà anh ta lại thừa cơ làm chuyện xấu.

Hàn Trân đồng ý ra đi tay trắng, điều này đã chứng minh sự ngây thơ và đơn thuần của cô.

Chu Tư Khải cho rằng, một người phụ nữ không tham lam tiền bạc, dễ nắm thóp, hơn nữa sẽ không tiết lộ bí mật của anh ta ra ngoài như cô là hàng hiếm, có chăng đèn cũng tìm không ra được người thứ hai.

Bỗng nhiên, anh ta không muốn thả cô đi nữa.

“Tiểu Trân, em tiếp tục ở bên tôi nhé, tôi sẽ không bạc đãi em đâu, nếu lần này không làm em sướng thì chúng ta lại nghĩ cách khác”

Cô thật sự muốn phát điên, đá một cước lên cẳng chân của người đàn ông rồi xoay người bỏ chạy.

Chu Tư Khải ngã ra đất, nghiêm giọng hét lên kêu cô trở lại.

Hàn Trân làm như không nghe thấy, rảo bước chạy vào ngã rẽ hành lang trên lầu hai.

Bên cạnh ô cửa sổ chạm hoa có một người đàn ông đang đứng ngược sáng, tứ chi người này thon dài, vai lưng rộng rãi, dáng người nom vô cùng uy phong.

Men rượu khơi dậy nỗi uất hận trong cô, đồng thời cũng khiến cho sự trống rỗng dâng trào.

Mượn hơi rượu, cô đi tới trước mặt người đàn ông, run lẩy bẩy cầu xin sự giúp đỡ. “Anh gì ơi, tôi đang phát sốt, anh có thể giúp tôi gọi xe cấp cứu không?”

Người đàn ông nghe thấy lời này thì ngước mắt, đáy mắt anh tối tăm và ảm đạm, sự hoang dại đầy hiểm nguy ẩn chứa bên trong đốt cháy Hàn Trân từng chút một.

Anh lấy điếu thuốc bên môi xuống, dập lửa, đôi mắt quan sát cô qua làn khói trắng. “Trò gì đây”

Dáng vẻ thờ ơ không chút dao động.

Hàn Trân nghe hiểu ý anh, lúc này sắc mặt cô đỏ ửng, mái tóc bị lôi kéo rối tung, nút áo trước ngực mở rộng, phơi bày cảnh xuân bên dưới.

Cô giơ tay lên che, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt sũng, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cảm thấy nơi đó đang chảy nước, giữa hai đùi ẩm ướt dinh dính, ánh mắt cô cũng trở nên mơ màng, lấp lánh ánh nước, cô mất khống chế bổ nhào tới ôm lấy eo anh.

“Anh giúp tôi với…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.