Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 4: Yêu nữ (H)



Người phụ nữ lại bắt đầu khóc, khóc vì không thể thỏa mãn dục vọng, tiếng nức nở nghẹn ngào xen lẫn âm thanh rên rỉ quằn quại.

Đôi chân thon dài trắng nõn xoắn lại với nhau.

Cô bé màu hồng phấn bắt đầu lộ ra trong không khí, nó giống như cái miệng non nớt của em bé đang háo hức tìm kiếm thứ gì đó để ngậm vào…

Cơ thể như bức tượng của Quý Đình Tông vụn vỡ, dấy lên dục vọng.

Tĩnh mạch nổi trên trán khẽ giật giật, tâm trí nhưng đang bị đốt cháy, thằng nhỏ bên dưới càng lúc càng cương lên.

Anh tự nói với bản thân rằng mình phải rời đi ngay lập tức.

Anh từ sảnh chính đi sang sảnh phụ, tránh mặt các đồng nghiệp trong cơ quan vốn chỉ để thư giãn một lúc. Bất kể là trùng hợp hay có người cố ý sai khiến người phụ nữ này tới quyến rũ, thì đây vẫn là một liều thuốc cực mạnh đâm vào lồng ngực anh.

Anh tiến tới cởi dây thắt lưng trên cổ tay cô, trong tầm mắt, ngước lên là gương mặt ngây thơ dâm đãng của cô, cùng cả bầu ngực đang rung động như hai miếng đậu phụ mềm.

Cụp mắt xuống lại là miệng lỗ nhỏ đang không ngừng chảy nước.

Anh tự nhủ, không nên để cho cô bất kỳ cơ hội nào, sai một ly đi một dặm, nút thắt của dây thắt lưng không chỉ trói buộc sự dâm đãng của cô, mà nó còn giam cầm ngay chính bản thân anh.

Hàn Trân nhận thấy có người đang đến gần, lúc này cô đã hoàn toàn bị thuốc khống chế, bờ mông đong đưa vặn vẹo, cọ xát lên ống quần âu của anh.

“Ưm… a…” Thắt lưng vừa được cởi bỏ, cô lập tức nắm lấy tay anh, kéo xuống phía dưới: “Cho vào được không tôi xin anh, làm ơn cho vào…”

Ánh mắt người đàn ông nóng bừng, miệng lưỡi trở nên khô khốc, anh nói: “Chờ ở đây, tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho cô”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào nói: “Tôi không muốn, anh giúp tôi được không? Dưới đó ngứa quá”

Bàn tay anh bị kéo xuống chạm vào hạ thể của cô, hai bên cánh hoa mềm mại và ướt át không thể tả. Chúng dường như đang cám dỗ và dẫn dắt anh làm điều ác.

Cô gái xinh đẹp như hoa, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ. “Cho vào được không, làm thế nào cũng được”

Ngón tay anh cong lên, đầu ngón tay xoa nhẹ vào âm vật, Hàn Trân kêu lên một tiếng, tiếng “a” đó nghe rất yếu ớt, nhưng cũng rất câu hồn, khiến cho xương cốt anh như muốn tan ra.

Dục vọng trong cơ thể Quý Đình Tông dâng trào như sóng cuộn, anh bịt miệng cô lại, nghiêm giọng nói: “Không được kêu”.

Dứt lời, anh dùng hai ngón tay đâm thẳng vào trong miệng lỗ, vách thịt mềm mại bên trong ngay lập tức siết chặt, ngón tay anh thon dài với các khớp xương rõ rệt, khi vết chai mỏng trên đầu ngón tay ma sát vào một điểm nào đó, cơ thể cô bỗng chốc run lên bần bật.

Đầu gối kẹp chặt cánh tay anh, cô vừa khóc vừa la hét, không đủ, không đủ, muốn hơn thế nữa.

Người đàn ông không biết lấy từ đâu ra một chiếc kẹo, ở cơ quan thường diễn ra rất nhiều cuộc họp, không được hút thuốc, vậy nên anh thường ngậm kẹo bạc hà để vị cay the mát giúp anh giữ tinh thần tỉnh táo.

Anh cúi người rút tay ra, kẹp viên kẹo vào đầu ngón tay rồi đẩy sâu vào bên trong cô, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng khiến nó tan ra.

Cảm giác mát lạnh và nóng bừng trong âm đ*o xuất hiện luân phiên nhau, hết lần này tới lần khác, Hàn Trân như chạm phải tia sét trong ngày mưa giông.

Cả cơ thể cô bị sét đánh đến mức tan nát, vỡ vụn.

Mông cô điên cuồng vặn vẹo, miệng không ngừng rên rỉ nghẹn ngào như phát điên, một dòng nước trong suốt bắn thẳng ra ngoài, khoái cảm đánh úp khiến cô đạt cực khoái, Quý Đình Tông không kịp né tránh, anh đứng đối diện với nơi đó nên cả ngực lẫn cổ đều bị bắn trúng.

Thậm chí, một vài giọt còn bắn lên môi và sống mũi cao thẳng của anh, lấp la lấp lánh.

_________

Hàn Trân như mất hồn vía, cơ thể mềm nhũn và tê tái nằm vật ra giường.

Nơi đũng quần của người đàn ông đã cương cứng tới cực điểm, lồng ngực tráng kiện và rắn chắc như bị dính một lớp sáp ong đậm đặc, các mạch máu trên cổ đập rất mạnh mẽ.

Anh lau đi vệt nước trên môi, tay nắm lấy cổ chân cô, lật người lại cho cặp mông căng tròn hướng thẳng lên trên, phô bày phần lỗ hậu e ấp và miệng âm đ*o đang liên tục mấp máy.

Một bàn tay của anh nắm lấy gần hết vòng eo của Hàn Trân, chỉ có điều lực của tay anh rất hung bạo, như thể muốn bẻ gãy cô.

Trong xương cốt Quý Đình Tông vốn có bản chất hung bạo của loài sói.

Ham muốn bùng lên dữ dội, nhưng anh vẫn trì hoãn không chịu giải tỏa sức nóng, thằng nhỏ đâm chọc vào giữa hai chân cô qua lớp quần âu.

Hàn Trân rít lên một tiếng đau đớn, tay chân cố lết sang một bên, Quý Đình Tông đỏ bừng hai mắt, cởi khóa quần của mình ra.

Cô vô thức quay đầu lại nhìn, vốn liếng nửa thân dưới của người đàn ông rất dồi dào, dương v*t cương cứng, to, dài và cong, bên trên còn nổi gân guốc chằng chịt.

“Nhắm mắt lại”

Anh dùng ngón tay cái tách hai cánh môi trái phải ra để lộ cửa hang bí mật bên trong, sau đó không đợi Hàn Trân kịp phản ứng anh đâm vào một cái thật mạnh.

Vách thịt mềm mại mút lấy rất chặt, gần như bóp chết toàn bộ lý trí của anh, một âm thanh khàn đặc gợi tình bật ra khỏi cổ họng Quý Đình Tông.

Anh đâm vào vừa sâu vừa mạnh, Hàn Trân đau đến không tìm được giọng nói của bản thân, nhưng cơ thể thành thật hơn các giác quan, cô không kìm nổi mà lại đạt đỉnh dục vọng thêm lần nữa, các khối cơ ở bụng dưới co cứng lại một cách mất kiểm soát.

Lồng ngực Quý Đình Tông phập phồng lên xuống, co giật hai cái. “Cô biết nhiều nhỉ”

Cái miệng bên dưới vừa biết bắn nước lại vừa biết siết chặt.

Giống y như một yêu nữ.

Đường nét trên khuôn mặt anh sắc nét, rất tuấn tú, vào lúc này bất ngờ hiện lên vài phần dữ tợn, tay giữ chặt lấy eo cô bắt đầu xỏ xuyên mạnh mẽ.

Một loạt tiếng bước chân từ cuối hành lang nhanh chóng đến lại gần, giày da giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh kịch tính, cuối cùng chúng dừng lại bên ngoài cánh cửa.

Có người vặn tay nắm, sau đó đập cửa hét lớn: “Bên trong có ai không? Sao không mở được thế này? Đây là phòng Chu tổng sắp xếp cho tôi mà!”

Nghe được thanh âm quen thuộc này, đầu óc Hàn Trân đột nhiên tỉnh táo lại, Quý Đình Tông phía sau cô lại càng cảnh giác hơn.

Tất cả dục vọng và ham muốn trong mắt anh ngay lập tức tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.