Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 6: Hối lộ bằng tình ái



Cuộc hội thoại của hai người, Hàn Trân nghe được trọn vẹn.

Cô làm người dẫn chương trình tại Trung tâm giải trí của Đài truyền hình Ngọc Lan thành phố Ngu Sơn, bất cứ khi nào đài này muốn thu hút đầu tư hay gây quỹ thì Chủ nhiệm của Trung tâm Tin tức luôn nhờ Hàn Trân đi cùng.

Vì cô có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách dễ bảo, không giả tạo hay ra vẻ, nên đáp lại, chủ nhiệm cũng nhắm mắt làm ngơ trước việc cô nhận thêm quảng cáo hay các show diễn ngoài giờ.

Hội chợ xúc tiến đầu tư là cơ hội tiếp xúc với nhiều nhà tài trợ và các lãnh đạo nhỏ. Hai năm trước, lần đầu tiên gặp Chu Tư Khải, Hàn Trân vừa mới kết thúc kỳ thực tập, chưa ý thức được việc các nữ MC của Trung tâm Văn hóa khi tham gia các dịp thế này sẽ phải đối mặt với những chuyện xấu xa gì.

Nó dơ bẩn và tạp nham hơn rất nhiều so với Trung tâm Tin tức trong nhà đài.

Cô được xếp ngồi cạnh một vị trưởng phòng họ Trần tuổi đã ngoài năm mươi, tóc mai hai bên thái dương đã điểm bạc, ông già đó rất thích nốt rồi son trên gò má của cô, mới uống mấy chén rượu vàng bàn tay lão ta đã đắt đầu sờ soạn lên eo cô, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Hàn Trân sợ đến không dám cử động, lưng toát mồ hôi lạnh, Trưởng phòng Trần nếm được mùi vị, nói cô đơn thuần như một quả táo chát, ông ta còn dặn cô đừng gò bó mà phải biết cách giải phóng bản thân.

Cô khi ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi, tràn đầy khát khao và mơ mộng trước sự nổi tiếng và vinh quang của nghề dẫn chương trình, cô không hiểu lời của ông ta, còn hỏi mình cần phải giải phóng điều gì ở bản thân.

Trưởng phòng Trần bật cười rồi ghé sát lại, cái thứ mùi khó ngửi trong miệng ông ta khiến cô cảm thấy ngạt thở, ông ta nói muốn lột trần sau đó vẫy vùng trên cơ thể cô, đương nhiên sóng xô càng mạnh sẽ càng kích thích.

Hàn Trân sợ tới mức tái mặt, hất ly rượu lên người tên Trưởng phòng Trần đó. Thế nhưng thay vì tức giận thì ông ta lại mỉm cười, cởi áo khoác ra và yêu cầu cô đưa mình đến phòng tiếp khách sắp xếp riêng cho lãnh đạo.

Trong áo có kẹp một tấm thẻ phòng.

Điều này có ý gì, không cần nói cũng hiểu.

Cô thấp cổ bé họng nên chỉ có thể làm theo, vừa bước vào phòng bỏ áo xuống, Trưởng phòng Trần đã áp sát phía sau, ôm lấy cô rồi ném lên giường.

Mọi chuyện diễn ra sau đó tương đối sáo rỗng, Chu Tư Khải bỗng dưng xuất hiện, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Việc này rõ ràng là lão già kia tính dùng quyền lực để xâm hại cô nhưng không thành, vậy mà khi truyền tới nhà đài lại biến chất.

Họ nói Hàn Trân cô không biết điều, làm đĩ còn đòi lập bàn thờ trinh tiết.

Trưởng phòng Trần bị Chu Tư Khải đánh cho rách trán, tức đến mức nổ đom đóm mắt. Ông ta làm việc tại Ban Tuyên Giáo thành phố, có quan hệ rất mật thiết với các đài truyền hình, không ít lần đứng đằng sau gây khó dễ, kiếm chuyện với Hàn Trân.

Đến nỗi khiến cô suýt bị đình chỉ để tự kiểm điểm.

Do đó, Hàn Trân rất sợ quan chức, những người trên quan trường đều là cáo thành tinh, địa vị lớn hơn thương nhân mấy trăm bậc, họ dùng quyền lực để điều khiển xã hội, thao túng kẻ yếu, đổi trắng thay đen.

Giá trị của quyền lực là thứ mà tiền bạc không thể so sánh.

__________

Hàn Trân vốn tưởng mình và anh có thể nói chuyện làm quen đôi điều, nhưng lúc này chút ít cảm giác may mắn trong cô đều đã tan thành mây khói.

Lãnh đạo cấp tỉnh mà sau chức danh có chữ “trưởng”, ít nhất cũng phải cấp cục trở lên, quyền uy khó mà đoán được...

“Anh này, nếu không còn việc gì nữa thì tôi có thể đi được chưa? Chồng tôi... có lẽ đang đi khắp nơi tìm tôi”

Cô muốn rời khỏi đây nên đã nói dối, Chu Tư Khải cũng đã uống thứ rượu kia, uống cả một ly đầy, anh ta thực sự nhẫn tâm, sử dụng loại thuốc mạnh như vậy chỉ để trói chặt cả hai lên cùng một con thuyền.

Tình thế của anh ta chắc chắn cũng không khá hơn là bao, không thể nào đi tìm Hàn Trân trong trạng thái động dục đó được, nếu nhỡ để cấp dưới trông thấy thì danh tiếng tốt đẹp mà anh ta gây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại.

Hàn Trân cũng không biết anh ta sẽ đi tìm phụ nữ để giải quyết dục vọng, hay là đàn ông nữa.

Chu Tư Khải không ghét phụ nữ, cũng được coi là một phú nhị đại có chí tiến thủ, ngoại hình đoan chính dễ coi, sau khi kết hôn vẫn có không ít phụ nữ quấn lấy anh ta, sau lưng đặt cho anh ta biệt danh là “Ngọc Phật nhỏ”.

Nhớ lại ánh mắt thanh tao, thoát tục của anh ta khi nhìn phụ nữ, Hàn Trân cảm thấy rét lạnh tới cùng cực.

Đương nhiên anh ta không có ham muốn tình dục đối với phụ nữ, bởi anh ta là một tên gay.

Quý Đình Tông khóa cửa, sắc mặt trầm xuống: “Người đàn ông của cô cho phép cô ra ngoài làm những chuyện thế này ư?”

Cô sửng sốt: “Những chuyện thế này là những chuyện thế nào?”

Người phụ nữ này đúng là diễn rất giỏi.

Ngón chân của Hàn Trân bị va bầm tím, cô ngồi trên ghế sofa, co một chân lên dùng tay xoa bóp.

Bộ sườn xám xẻ cao, cảnh xuân bên dưới tà váy lại được phơi bày, chiếc quần lót ren còn chưa khô hẳn, khi ngấm nước nó trở nên trong suốt, nơi đó của cô thưa thớt lông, mới chỉ bị đâm mười mấy cái, vậy mà hai bên cánh hoa mọng nước kia đã có chút sưng đỏ.

Ánh mắt Quý Đình Tông tối sầm lại, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác. Bên sảnh chính đang đợi anh tới để bắt đầu buổi tiệc, lúc này không còn thời gian để hao phí nữa, anh quay người cởi cúc áo, chuẩn bị thay chiếc áo khác.

“Cô ở lại đây, lát nữa người của tôi sẽ tới”

Hàn Trân sửng sốt: “Người của anh tới đây làm gì?”

Quý Đình Tông cởi áo sơ mi, lấy một chiếc áo sơ mi phẳng phiu mới toanh từ trong chiếc túi mặc lên người, cơ bắp trên lưng anh săn chắc gợi cảm, toát ra khí chất của một người đàn ông rắn rỏi, can trường.

Anh cài nút áo, thản nhiên đáp: “Bắt cô.”

Hàn Trân kinh hãi đến mức nhảy khỏi ghế sofa, cô cất cao giọng: “Tôi không hề phạm pháp!”

“Cô đã hối lộ tôi”

Cô hoảng hốt, đôi mắt sưng lại bắt đầu đỏ lên: “Tôi... tôi không biết anh là lãnh đạo có vai vế, hơn nữa, hơn nữa tôi đâu có đưa tiền cho anh, trong thẻ của tôi cũng chẳng có tiền”

Quý Đình Tông bật cười, sơ vin vạt áo vào cạp quần âu: “Hối lộ bằng tình ái cũng là hối lộ”

Hàn Trân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chân bước lùi về phía ghế sô pha.

Quý Đình Tông không để tâm tới dáng vẻ kinh hồn bạt vía đó, thay quần áo xong xuôi thì mở cửa ra ngoài.

Mân Thanh bị cuộc điện thoại của Cố Ngạn Bình gọi tới, lúc này đã đứng chờ ngoài cửa được một lúc, anh ta là Chánh văn phòng Tỉnh ủy, là cấp dưới và cũng là tâm phúc của Quý Đình Tông.

Biết cấp trên không phải là người duy nhất ở bên trong, anh ta thậm chí còn không dám gõ cửa.

“Thư ký trưởng, anh chuẩn bị qua đó sao?”

Quý Đình Tông “ừm” một tiếng, suy nghĩ vài giây rồi cất giọng: “Người bên trong kia, cậu cho thuộc hạ của giám đốc Cố hỏi thăm một chút, hỏi rõ lý lịch và ý đồ, nếu không có vấn đề thì thả đi”.

Một lúc sau, anh châm điếu thuốc rồi bổ sung: “Tôi nói là hỏi, không phải thẩm vấn”

Mân Thanh gật đầu: “Tôi đã ghi nhớ chỉ thị của anh” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.