Cửa sổ xe nâng lên rồi từ từ hạ xuống, gió đêm xua tan mùi hương tanh nồng ở hàng ghế sau.
Quý Đình Tông rút khăn giấy lau sạch sẽ, sau đó giúp Hàn Trân chỉnh lại quần áo.
Quai hàm của cô mỏi nhừ, tay cũng mỏi, hai cúc áo trước ngực bị giật đứt, làn da trắng mịn lộ ra phủ đầy dấu hôn đỏ rực.
Trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, những sợi tóc tán loạn kết lại thành những đường cong uốn lượn đẹp mắt, như thể được ngâm trong dầu, trông vô cùng mềm mại và ngoan ngoãn.
Quý Đình Tông rất thích dáng vẻ này của cô, anh không kìm được mà hôn liên tiếp lên má cô mấy cái.
Trong khoang miệng tràn ngập vị tanh nồng dấp dính, Hàn Trân dùng mu bàn tay che miệng, vành mắt ngấn lệ, "Em đi lái xe, đừng đến gần em nữa."
Dục vọng đã được giải tỏa, từ nóng bỏng chuyển về nguội lạnh. Thế nhưng anh vẫn chưa chịu buông tha, cánh môi ẩm ướt vẫn còn vương vấn, "Em có thế nào tôi cũng thích."
Hàn Trân cười gằn một tiếng, đẩy mạnh anh ra rồi cầm chai nước khoáng ra vệ đường súc miệng.
Khi trở lại ghế lái, Quý Đình Tông đã quay về với dáng vẻ nghiêm chỉnh, lúc này anh đang gọi điện thoại dặn dò thư ký cơ quan, "Bây giờ có đồng ý cũng vô ích, trước khi tài liệu được gửi đi tôi sẽ kiểm tra lại, dù sao đây cũng là quyết định của Uỷ ban Thường trực, không thể qua loa được."
Đối phương đáp lời: "Vâng, vâng."
Cuộc gọi kéo dài suốt một nửa chặng đường mới kết thúc.
Hàn Trân chăm chú quan sát phía trước mặt, "Chủ nhiệm của bọn em bị điều xuống huyện rồi, chuyện này do anh sắp xếp phải không?"
Cô không nhận được câu trả lời ngay tắp lự.
Quý Đình Tông cau mày, đối với anh mà nói chuyện này hiển nhiên vô cùng nhỏ nhặt, không đáng để bận tâm, "Có lẽ vậy."
Hàn Trân liếc nhìn gương chiếu hậu, khuôn mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm,
“Đến gặp bác trai, em cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần chuẩn bị."
Mặc dù lần vội vã ra sân bay lúc nửa đêm trước đó, cô ngồi trong xe nên chỉ loáng thoáng trông thấy Quý Cam Đường, nhưng vẫn cảm nhận được rằng ông cụ này không dễ tiếp xúc.
"Không có bậc cha chú nào lại không thích con cháu tỏ lòng hiếu thảo, em vẫn nên mang chút gì đó thì hơn, thứ quý giá… em không mua nổi, nhưng những món đồ thể hiện tấm lòng thì có thể."
"Hiểu phép tắc nhỉ." Quý Đình Tông nghiêng người lại gần rồi nhéo tai cô, "Tôi đã chuẩn bị hết rồi, coi như là của em tặng."
Trên thực tế, anh là người thấu đáo hơn cô, lúc nào cũng âm thầm đứng phía sau lo liệu mọi việc.
Hàn Trân ngồi thẳng lưng dậy, bàn tay siết chặt vô lăng, "Ông ấy liệu có đồng ý cho chúng ta kết hôn không?"
“Ông ấy không quyết định được.”
Nếu Quý Cam Đường có thể can thiệp thì đã không để anh độc thân đến tận tuổi này.
"Tiểu Trân, em đang lo lắng điều gì?" Sự chú ý của Quý Đình Tông luôn đặt lên người cô, anh bám chắc vào lưng ghế, giọng điệu rất cấp bách, "Em còn không mau giảm tốc thì đêm nay ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi đời."
Nhìn vào bảng đồng hồ trung tâm đang tăng vọt, cô vội vã nới lỏng chân ga và nhẹ nhàng đạp phanh.
Số phát sóng thứ tư của chương trình "Nhìn Ra Cuộc Sống" được thay đổi sang hình thức phát sóng trực tiếp, khách mời là một nhà nghệ thuật kiêm viện trưởng Nhà hát Nghệ thuật tỉnh Giang Châu.
Những năm đầu sự nghiệp, vị viện trưởng này là một nhà chế tác kịch nói, trong buổi diễn tập của vở kịch kinh điển "Trà Quán", hành động vén tà áo của nam diễn viên mặc trường sam ở cảnh mở đầu khiến ông ấy không hài lòng, vậy là ông ấy đã yêu cầu làm đi làm lại tới sáu bảy mươi lần.
Tính cách nghệ thuật của ông vừa nhảy nhót vừa khắt khe, các chủ đề thảo luận càng thêm huyền bí.
Từ triết học đến huyền học, từ chuyện lông gà vỏ tỏi đến chuyện lớn lao cao cả, ông ấy đều có thể trình bày một cách trơn tru, đầy tính kịch và thường xuyên lạc khỏi kịch bản của chương trình.
Phần đầu của chương trình, đạo diễn điều khiển trường quay qua tai nghe, Hàn Trân dần thả lỏng, nhờ vào việc trước đó tìm hiểu kỹ lý lịch của đối phương mà cô luôn có thể nhanh trí ứng biến.
Cuộc phỏng vấn kéo dài sáu mươi phút. Sau khi vào phòng trang điểm và tẩy trang, trợ lý cầm máy tính bảng chia sẻ với cô những bình luận của khán giả.
Trên hành lang ồn ào, một tổ chương trình của bộ phận tin tức chuẩn bị ra ngoài lấy tin.
Người dẫn đầu là Tiểu Hàm.
Phần lớn người dẫn chương trình đều từ vị trí viết kịch bản cho tới phóng viên hiện trường và sau đó trở thành người dẫn chương trình trước ống kính, do đó ở họ có bản năng và sự nhạy bén trong việc tìm tòi và đào sâu tin tức phản ánh xu hướng xã hội, nhất là những người làm bên mảng tin tức.
Chị ấy không từ bỏ cơ hội tranh giành tin tức nội bộ của huyện Lam Ngọc với Đài truyền hình Giang Châu.
Chỉ là xét về cả vị thế, thực lực và mức độ phủ sóng, chương trình "Giang Châu Bán Thiên Biên" của Hà Chiêu luôn áp đảo "Ngu Sơn Thời Giới".
Phòng thiết bị nằm cạnh phòng hoá trang, Hàn Trân chạm mặt Tiểu Hàm, "Đàn chị đang chuẩn bị tới huyện Lam Ngọc ư?"
Tiểu Hàm cầm micro in logo của đài Ngọc Lan, "Đúng vậy, đã xem bản tin vừa phát chưa? Nguyên huyện trưởng Tào Bình đã bị bắt gần quốc lộ 77, chứng cứ phạm tội của hắn ta đã được giao cho tòa án nhân dân thành phố, trong phiên tòa sơ thẩm bị kết án tử hình, hắn ta kháng cáo lên tòa án cấp cao của tỉnh nhưng bị bác bỏ."
Hàn Trân gật đầu, "Em xem rồi."
"Dạo này em và Hà Chiêu của đài truyền hình tỉnh thường xuyên qua lại à?"
Thế gian không có bức tường nào không lọt gió, Tiểu Hàm đã sớm biết, Hàn Trân cũng thẳng thắn trả lời, “Đài truyền hình tỉnh đồng ý giúp người em gái tàn phế của ông Lôi gây quỹ, vì vậy ông ấy mới đồng ý tiếp nhận phỏng vấn và yêu cầu em thực hiện cuộc phỏng vấn đó.”
“Cha của Hà Chiêu là người nắm quyền lớn thứ hai của thành phố Ngu Sơn, danh tiếng rất tốt. Anh ta có thể có mục đích riêng khi đào sâu vào những vấn đề này. Mà bản thân em thì vốn là người dẫn chương trình bên mảng giải trí.”
Đồng nghiệp thúc giục, Tiểu Hàm vỗ vai cô, “Chương trình mới của em cũng nhận được phản hồi rất tốt. Chuyện này nông sâu khó lường, em nên cân nhắc cho kỹ.”
Hàn Trân đã được nghe kể về lý lịch của Hà Chiêu, bản thân anh ta chưa từng đề cập đến thế nhưng Lưu Phong lại nhanh mồm nhanh miệng, anh ta từng kể rằng mối quan hệ giữa Hà Chiêu với gia đình rất tồi tệ, gần như từ mặt nhau.
Về chi tiết cụ thể hơn thì Lưu Phong lại lấp lửng, không chịu nói rõ.
Người quay phim đang vác chiếc giá đỡ ba chân cao ngang nửa người, suýt chút nữa đã trượt tay, “Ê này, nhanh qua giúp một tay đi.”
Hàn Trân nhanh tay đỡ lấy, “Em biết rồi, chị cũng phải cẩn thânh đấy, dạo này mưa nhiều, có vài huyện xảy ra tình trạng lở đất rồi.”
“Yên tâm đi, thời buổi bây giờ làm tin tức nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước kia.”
Tiểu Hàm ngồi vào xe của đài truyền hình, cửa trượt theo đó đóng lại.
Trợ lý tiến lại gần cô, “Hoá ta chị Trân và MC Tiểu Hàm là chị em học cùng trường.”
Ngày đó Hàn Trân mới vào đài Ngọc Lan, lần đầu tiên tham gia buổi tiệc tất niên của nội bộ nhà đài, phần lớn lãnh đạo cấp trung không có mặt, làm việc trong ngành này phải chịu áp lực rất lớn nên mọi người đều muốn nhân cơ hội này để nghỉ ngơi.
Bộ phận bình luận trước nay luôn sôi động nhất, thích lafm chuyện khác người, trêu đùa lính mới, họ điểm mặt chỉ tên Hàn Trân lên biểu diễn. Cô không sợ sân khấu nhưng thực sự chưa có chuẩn bị.
Cô vốn định hát một bài nhưng mọi người lại chê nhạt nhẽo, thơ thì ai cũng đọc được, thậm chí còn có thể ngẫu hứng sáng tác, do đó cũng không có gì mới mẻ.
Người dẫn chương trình chuyên mục giải trí đều biết hát múa, thế là họ đề nghị cô múa một bài.
Hàn Trân từng học môn hình thể ở đại học, tập luyện nửa năm, nhưng chưa bao từng múa trước đám đông.
Tiểu Hàm nhận ra sự bối rối của cô, chủ động đứng ra giải vây, cho phép cô hát vài câu rồi rời khỏi sân khấu.
Khi đó, Tiểu Hàm đã giới thiệu với mọi người rằng Hàn Trân là đàn em của mình, tận lúc đó cô mới biết hai người tốt nghiệp từ cùng một ngôi trường.
Dù kỹ năng múa của cô không có gì nổi bật, nhưng khi Quý Đình Tông đưa cô đi ăn, cô đã múa trước mặt anh một lần. Lúc đó, anh vừa rời khỏi buổi tiệc với một vị cục trưởng, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.
Ánh sáng trong quán ăn mờ ảo, vẻ đẹp của vòng eo mảnh mai uyển chuyển và men rượu đã khiến anh muốn phát điên.
Đàn ông laf loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, khi tâm trí và cơ thể chìm đắm trong tình yêu và dục vọng, sẽ nảy sinh tình cảm và sự chiếm hữu.
__________________
Khi bước vào đại sảnh của Đài truyền hình Giang Châu, Hàn Trân được Lưu Phong đón tiếp.
Quy trình xác minh danh tính ở đây nghiêm ngặt hơn so với đài truyền hình thành phố, nhưng Hàn Trân có thẻ công tác của cộng tác viên nên ra vào khá thuận tiện.
“Đợi sếp một chút. Phóng sự điều tra của chúng tôi bị cắt đầu cắt đuôi, chỉ được phát sóng nội dung phù hợp quy định, mức độ phản ánh không sâu rộng. Anh ấy đang tranh luận với giám đốc đài về chuyện này.”
Quan chức của đài phát thanh truyền hình dù có cấp bậc cao tới đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là một tay sai lớn hơn mà thôi.
Lưu Phong dẫn cô vào một phòng thu nhỏ vừa được được bố trí tạm thời.
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho ông Lôi, chỉ trong một thời gian ngắn mà ông ấy trông già đi rõ rệt, hai bên thái dương điểm rất nhiều tóc bạc.
“Cô Hàn.” Ông ấy định đứng lên chào hỏi.
Chuyên viên trang điểm mất kiên nhẫn, “Ông cụ, đừng cử động nữa được không? Vừa mới che xong nếp nhăn, mặt ông biểu cảm một cái là lại công toi mất rồi.”
Ông Lôi nắm chặt lấy phần ống tay áo dài ngoằng và không vừa với mình, không dám nhúc nhích.
“Đừng trang điểm cho ông ấy nữa.” Hàn Trân nhíu mày, rút tờ khăn ướt rồi ra hiệu cho ông Lôi lau lớp trang điểm trên mặt đi, “Không cần làm vậy, diện mạo thế nào thì cứ giữ nguyên như vậy.”
“Này phóng viên Lưu, không phải anh yêu cầu tôi…”
Lưu Phong khoát tay ra hiệu cho chuyên viên trang điểm, “Xuống đi xuống đi, mới tăng ca có nửa giờ mà cái mặt cô khó chịu chưa kìa.”
Ông Lôi nhận lấy khăn ướt rồi lau mặt, sau đó đứng dậy, “Phỏng vấn có thể bắt đầu được chưa? Tôi còn phải trở về bệnh viện chăm sóc em gái.”