Lưu Phong cầm hai ly nước đặt lên mặt bàn, “Chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Ông Lôi là một vị lang y chân đất từng đi tới khắp các thôn xã và thị trấn, sống giản dị một đời, chưa từng được lên sóng truyền hình.
Sau khi ngồi xuống đối diện ống kính, sự căng thẳng hiện rõ trên nét mặt. Ông hết kéo cổ áo rồi lại chỉnh tay áo.
Hàn Trân ra hiệu cho ông uống một ngụm nước và thả lỏng cơ thể.
Ông thành thật nuốt một ngụm lớn, “Cô Hàn, khi đó nhờ có cô tìm được vị lãnh đạo phụ trách việc tiếp nhận đơn khiếu nại mà chuyện này mới được đưa lên.”
Hàn Trân không muốn làm liên lụy đến Quý Đình Tông nên đổi chủ đề, “Cháu trai của ông vẫn ổn chứ?”
“Đã đưa về quê rồi.” Ông Lôi nở một nụ cười ngắn ngủi, dù vẫn có đôi nét u ám, “Cô Hàn đến trường thu thập phát minh, đem tác phẩm thủ công của Tiểu Vũ lên chương trình, nhờ vậy mà nó đã vui sướng suốt cả một học kỳ.”
“Linh Quang Lóe Sáng” là chương trình đầu tiên do cô dẫn dắt.
Ban đầu, đài truyền hình không mấy kỳ vọng vào chương trình này, ngoài việc làm MC, cô cũng coi như một nửa nhà sản xuất, đã từng đầu tư rất nhiều tâm huyết và tình cảm vào đó nên gần như nhớ rõ từng chi tiết.
Hàn Trân mỉm cười, “Là cậu bé tự đề cử đấy, cậu bé rất gan dạ và tỉ mỉ, đây là nhờ công lao của người mẹ cả.”
Nhắc đến em gái tàn phế, vẻ mặt của ông Lôi lập tức hiện lên nét u sầu, ông ấy lảng tránh mà không nói tiếp, “Khi đó, nếu không phải đài truyền hình của các cô đến huyện, gây được sự chú ý đủ lớn thì trường học đã không bổ sung hai tháng lương thiếu nợ, đám người đó sợ các giáo viên bất mãn rồi gây náo loạn trên sóng truyền hình.”
Cô không khỏi thắc mắc, “Đãi ngộ tại trường học cũng không tốt sao?”
Ông Lôi “hừ” một tiếng, sau đó phẫn nộ đặt mạnh ly nước xuống, nước sánh ra chảy khắp mặt bàn, “Tào Bình năm lần bảy lượt hô hào thu hút đầu tư, ba năm thoát nghèo, nhưng những khoản tiền đó chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ trông thấy, quỹ xóa đói giảm nghèo của tỉnh hay các khoản quyên góp từ thiện của xã hội đều bị nội bộ cơ quan và chính quyền vơ vét, nhét vào túi riêng, cuối cùng để lại vô số tàn tích tham nhũng.”
Trong lời nói của mình, ông ấy đã hạ thấp giá trị của cái gọi là huyện thoát nghèo xuống thành vô giá trị.
Hàn Trân nhíu mày, “Hai năm trước, báo cáo về việc cải cách xóa đói giảm nghèo của huyện Lam Ngọc tràn ngập khắp nơi, tuyên bố đã phân phát hàng trăm nghìn trang thiết bị vật tư, làm đường xây cầu, mở rộng trường học và bệnh viện, chẳng lẽ tất cả chỉ là diễn trước ống kính?”
“Gọi là diễn vẫn còn nhẹ.” Ông Lôi cười khổ, “Để xuất hóa đơn giả, bọn chúng dùng vật tư thay thế cho tiền mặt để lập nên những bản hợp đồng âm dương, những dự án kia chỉ là cái cớ để Tào Bình moi tiền từ tỉnh, mục đích là vơ vét được càng nhiều, còn về việc những dự án đó ngày tháng năm nào khởi công thì đoán chừng bản thân hắn cũng không biết! Chỉ có khoảng hai trăm nghìn tiền mặt là đến từ sự quyên góp tự phát của người dân, nhưng đối với một huyện nghèo thì số tiền này chẳng thấm vào đâu cả.”
Hàn Trân ngồi thẳng lưng dậy rồi hít sâu một hơi, “Sao lúc đó ông không nói những chuyện này với phóng viên?”
“Tôi nói rồi nhưng không ai tin, truyền thông cũng bị can thiệp và kiểm soát.” Ông Lôi càng thêm kích động, nước bọt bắn ra tứ phương, “Tào Bình còn dám mặt dày kháng cáo, nói khu giải trí là lấy của dân và dùng cho dân, tập trung nguồn vốn để mang lại lợi ích cho xã hội, hắn tham lam vô độ, không có liêm sỉ, xứng đáng bị nhận án tử! Một viên đạn vẫn là quá nhẹ với hắn!”
Hàn Trân bàng hoàng đến mức không thốt lên được tiếng nào, đưa mắt nhìn về phía Lưu Phong.
Bài phỏng vấn này là do Hà Chiêu soạn thảo.
Anh ta có phong thái và cách đối nhân xử thế ôn hòa như gió xuân, nhưng cách đặt câu hỏi lại hoàn toàn tương phản, chúng sắc bén như lưỡi dao.
Nội dung đã được trao đổi trước với ông Lôi và ông ấy đồng ý.
Không cần phải dẫn dắt nhiều, ông ấy vẫn sẵn lòng tiết lộ.
Lưu Phong do dự một chút rồi ra hiệu cho cô tiếp tục.
Hàn Trân quay đầu lại, ánh mắt trong sáng như pha lê, “Ông có biết gì về nội tình của khu giải trí Kim Thúy Hồ không?”
Ông Lôi cảm thấy rất bất ngờ, “Các cô đã điều tra khu giải trí rồi sao?”
Cô gật đầu, “Đã tiến hành phóng sự điều tra.”
Biểu cảm của ông ấy càng thêm phẫn uất, “Sở dĩ Tào Bình có thể phất lên như diều gặp gió và một tai che trời tại huyện Lam Ngọc là vì phía sau hắn có chỗ dựa vững chắc, vuốt mặt phải nể mũi, vậy nên tự khắc có nhiều người nể mặt hắn thôi, ông chủ khu giải trí là tài xế cũ của hắn, những đối tác khác và trên thành phố...”
“Dừng lại đã...”
Hà Chiêu đứng ở cửa, tay cầm nước trái cây và bánh ngọt.
“Sếp, phỏng vấn đến đoạn quan trọng rồi.”
Anh liếc nhìn sang, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Lưu Phong đành làm theo yêu cầu, tắt máy quay rồi tiện tay nhận lấy chiếc túi giấy.
Ông Lôi đứng dậy, “Sao không phỏng vấn nữa?”
Hà Chiêu đưa riêng cho Hàn Trân một ly sữa đào mật ong, “Phòng này điều hòa không mát lắm, nghỉ giải lao một chút đi.”
“Bệnh viện không thể thiếu người, đừng làm lỡ thời gian, MC Hàn chúng ta…”
Ông Lôi đã gặp nhiều phóng viên điên cuồng vây quanh mình, nhưng chỉ có lần này ông mới có cơ hội thoải mái nói ra hết những gì mình thấy và cảm nhận về huyện Lam Ngọc.
Còn trước đây, cái ông nhận được là sự nghi ngờ, bối rối và sợ hãi.
Ông không đếm xỉa tới những điều đó.
Hà Chiêu rất dứt khoát, “Phỏng vấn kết thúc ở đây.”
Ông Lôi ngỡ ngàng, “MC Hà?”
“Sếp à, khó khăn lắm mới có được cơ hội, kết thúc như vậy chẳng phải quá tiếc sao.”
Anh ta hạ giọng cảnh cáo, “Tôi có thể chịu đựng áp lực và chịu hình phạt, cậu cũng mặt dày, nhưng còn Hàn Trân thì sao?”
Lưu Phong hiểu ý anh ta, cuộc phỏng vấn này có đến chín mươi phần trăm là sẽ không được phát sóng, hoặc nếu có phát sóng thì cũng sẽ bị cắt xén như phóng sự điều tra trước đó.
Anh quay lại, “Ông Lôi, để tôi đưa ông về bệnh viện.”
Đi theo sau Hà Chiêu, Hàn Trân cảm thấy dạ dày khó chịu nên không nói lời nào suốt chặng đường.
Khi đến bãi đỗ xe, ánh nắng chói chang của buổi trưa khiến cô chói mắt.
“Tôi đưa cô về nhé?”
Hàn Trân che mắt, ánh nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, “Không cần đâu, tôi lái xe đến đây.”
Trên đầu cô có vài sợi tóc rối tung trông như đám lông xù.
Hà Chiêu muốn đưa tay vuốt lại cho mượt, nhưng cuối cùng kiềm chế, “Hàn Trân, cảm ơn cô đã đến.”
Cô lắc đầu, “Cuộc phỏng vấn hôm nay, liệu có phát sóng được không?”
“Khó lắm.”
Hàn Trân mím môi, “Khu giải trí liên đới qua rộng, truyền thông chỉ có thể thực hiện chức năng giám sát dư luận, đòi lại công bằng cho người dân, còn việc trừng phạt kẻ xấu là chuyện của cơ quan tư pháp.”
Một khi quan chức bị điều tra và kết tội tham nhũng, đó sẽ là vết nhơ không bao giờ xóa được và gây ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống. Nếu một người từng tham nhũng ở vị trí trước đó thì dù cho có thăng chức, thuyên chuyển hay nghỉ hưu, kẻ đó vẫn sẽ luôn bị nghi ngờ.
Nếu như kẻ đó tham nhũng, vậy thì những người ủng hộ hắn có tham nhũng không? Nhất là những người dựa dẫm vào thế lực đứng sau và không thể làm tổn hại đến sự hòa thuận này.
Muốn tìm ra sự thật và cởi bỏ mũ cánh chuồn của quan chức, chẳng khác nào đang tự đặt dây thòng lọng vào cổ mình.
Nhẹ thì bị siết chặt, nặng thì mất mạng.
Lời nhắc nhở của Hàn Trân không phải không có lý, Hà Chiêu im lặng hồi lâu.
__________________________
Gần nửa đêm, Quý Đình Tông trở về đường Hương Đảo với một cơ thể nồng nặc mùi rượu.
Bảo mẫu định bật đèn nhưng bị anh ngăn lại, “Đừng đánh thức cô ấy.”
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm ngừng lại, anh mặc áo choàng tắm lên người rồi đẩy cửa bước ra, trông về phía phòng khách sáng đèn, Hàn Trân lúc này đang đứng bên cửa sổ cho cá ăn.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu be, bên trong trống trải. Làn da trắng nõn như sứ được ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên, tô điểm cho nét dịu dàng kiều diễm nơi khóe mắt và chân mày.
Giống như một bến cảng ấm áp giữa cơn bão tố, khiến người ta muốn dừng chân ở lại.