Nicolas Á Phong nghe xong sững người.
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên đáp lại Phương Tịch Lam như thế nào.
Lỗi lầm là do hắn gây ra, nhưng hiện tại kêu hắn hồi sinh cho gia đình của cô…
“Lam Lam, gia đình em thật sự là kẻ phản quốc.
Tôi chỉ là thực hiện theo lệnh của bệ hạ để tìm ra kẻ gian…”
“Ý anh nói tôi cũng là gian thần?” Phương Tịch Lam hận thù liếc nhìn hắn: “Cha tôi và cả Phương gia ngàn đời đều là trung thần, không thể nói phản quốc là phản được.
Hơn nữa khi tôi rời đi năm ấy đã thấy được tài liệu về việc anh phối hợp với hoàng đế để mưu hại gia đình tôi.
Nicolas Á Phong, đừng biện minh nữa! Bây giờ không có bất cứ điều gì có thể làm nguôi đi hận thù của tôi dành cho anh đâu.”
“Anh xin lỗi.” Hắn cúi gục đầu xuống, bởi Nicolas Á Phong biết hiện tại dù hắn có giải thích bất cứ điều gì đi nữa thì Phương Tịch Lam cũng sẽ không nghe.
Nhưng hắn cũng sẽ không thả Phương Tịch Lam ra, bởi nếu bây giờ hắn thả cô đi thì cô sẽ đi tìm Chiến Bất Phàm, bỏ lại hắn một mình…
Nicolas Á Phong không muốn như vậy.
Mối quan hệ giữa bọn họ cứ thế mà duy trì, bầu không khí ngày càng tĩnh lặng, lạnh lùng đến nghẹt thở.
Đa phần đều là Nicolas Á Phong tìm cách gợi chuyện để Phương Tịch Lam nói chuyện với hắn, nhưng rồi cô vẫn thờ ơ không quan tâm.
Đã ba ngày rồi cô không nói với hắn lấy một lời.
“Lam Lam, em nói chuyện với anh một chút đi có được không?”
Nicolas Á Phong vừa nói, tay vừa cầm bát cơm đút cho Phương Tịch Lam, nhưng đều bị cô tránh ra.
Hành động của cô khiến hắn xót xa vô cùng, đau lòng vì sự vô tình cô dành cho mình, cũng lo lắng vì hành động tự hành hạ bản thân của Phương Tịch Lam, đã ba ngày cô chưa ăn gì rồi.
“Không sao, em không nói chuyện với anh cũng được.
Nhưng mà ăn một xíu được không em? Nhìn em không ăn gì như vậy khiến anh xót xa lắm.”
Nicolas Á Phong đã cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với Phương Tịch Lam.
Có ai ngờ đâu một thượng tướng đại nhân tàn nhẫn ác độc trên chiến trường bây giờ lại có thể bày ra một bộ mặt dịu dàng đến thế kia với một người con gái đâu cơ chứ?
Hơn nữa người phụ nữ này lại chính là người mà trước đây hắn đã từng nhẫn tâm đẩy cô đi, khiến cuộc đời cô vỡ tan tành, trái tim cũng vỡ thành từng mảnh vụn.
Bây giờ đúng là nghiệp báo, cô không yêu hắn nữa.
Còn Nicolas Á Phong thì lại hèn mọn đi cầu xin tình yêu từ cô.
Nhưng Phương Tịch Lam vẫn không nói chuyện với hắn.
Cuối cùng, Nicolas Á Phong bất lực, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để đút cho cô ăn.
Môi lưỡi đan xen.
Bất chấp sự phản kháng vùng vẫy của Phương Tịch Lam, Nicolas Á Phong ôm lấy cô, vòng tay qua sau đầu cô, múc từng muỗng cơm bỏ vào miệng mình rồi áp sát lại khuôn miệng nhỏ xinh của cô.
Vừa hôn vừa đút cơm vào bên trong, đương nhiên trước đó hắn đã nhai nát cơm ra để bảo bối của hắn không bị mắc nghẹn.
“Ưm ưm!!”
Phương Tịch Lam vùng vẫy đánh vào lưng hắn.
Nhưng lực đạo của cấp S sao có thể khiến cấp SSS có cảm giác gì được cơ chứ? Hắn vẫn bình tĩnh mà đút cho xong bát cơm, thậm chí còn đút cho cô ăn được cả bát canh.
Trong quá trình đút có nhiều lần Phương Tịch Lam định cắn lưỡi, cắn cả lưỡi hắn và lưỡi của cô.
Nicolas Á Phong đã nhanh hơn nắm lấy hàm của cô để ngăn cản động tác ấy.
Chính hành động này của cô đã chọc giận Nicolas Á Phong.
Hắn cười: “Em muốn chết ư? Tịch Lam, em nghĩ cũng đừng nghĩ! Một lần là đủ rồi, tôi sẽ không để em rời khỏi tôi thêm bất cứ lần nào nữa!”
Lúc dịu dàng thì hắn có thể vô cùng thâm tình, nhưng khi Phương Tịch Lam đụng vào điểm mấu chốt của hắn thì Nicolas Á Phong sẽ thay đổi.
Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ làm hại cô, vì hiện tại Phương Tịch Lam chính là điểm mấu chốt của hắn, là điểm yếu của hắn.
“Đùng!”
Đúng lúc này, bên ngoài lều truyền đến một âm thanh nổ rất lớn, sau đó là vô vàn tiếng la hét vang trời.
Có âm thanh cầu cứu, cũng có âm thanh hô hào tiến công.
Tiếng binh khí va chạm khiến bầu không khí căng thẳng trong lều giữa Phương Tịch Lam và Nicolas Á Phong phải tạm thời dừng lại.
“Em ngoan ngoãn ở yên đây cho tôi.”
Với bản năng của mình, Nicolas Á Phong cảm nhận được có điều không ổn.
Hắn dùng dị năng tạo một kết giới bảo vệ của Phương Tịch Lam, sau đó mặc giáp đi ra bên ngoài.
Cửa lều chỉ huy vừa mở, âm thanh chuông báo có địch tấn công liền vang lên.
Các binh sĩ của binh đoàn 197 nhanh chóng vào vị trí, kịch liệt chống trả lại các đòn tấn công của địch.
“Lại là quân Liên Minh!”
Nicolas Á Phong cười khẩy, cảm thán độ dai dẳng của quân Liên Minh.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không thấy sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn.
Bởi đang lúc hắn bức bối khó chịu trong người thì lại có con mồi tự nạp mạng đến cho hắn làm bia đỡ đạn.
Nhưng ngay lúc đó, một tên địch nhân lúc Nicolas Á Phong mở cửa lều ra, gã ta phóng một quả lựu đạn qua khe hở của cửa lều.
Mục tiêu là giết chết Phương Tịch Lam.
Vì quá bất ngờ nên Nicolas Á Phong phản ứng không kịp, lựu đạn phóng thẳng vào trong lều.
Lều của hắn lại cách lửa nên khi quả lựu đạn rơi, mọi sát thương đều dồn cả vào bên trong lều.
Mà bên trong lều lúc này đây vẫn còn Phương Tịch Lam đang bị trói không sao thoát ra được….